Tất cả mọi thủ tục lẫn công việc hậu cần đều đã giải quyết xong. Lâm Hạ không muốn trở về nhà họ Lâm nên Đường Ninh và Ngạn Tĩnh đưa cô về căn biệt thự mà bà Lâm để lại cho cô. Tối hôm nay cô đã khóc rất nhiều, rất thương tâm, mí mắt cô cũng sưng đỏ lên hết thế nhưng bây giờ cô rất kiên cường không hề khóc nữa.

Ngạn Tĩnh và Đường Ninh nhìn theo Lâm Hạ cho đến khi cô hoàn toàn bước vào biệt thự mới quay người lên xe rời đi.

Ngạn Tĩnh thừa dịp con đường phía trước ít xe cộ, liếc mắt nhìn sang Đường Ninh, nói: "Anh cứ nghĩ em sẽ mang cô ấy về nhà em nghỉ ngơi."

"Tại sao lại phải dẫn về nhà em?" Đường Ninh hỏi ngược lại.

"Cô ấy mới chịu một đả kích lớn như thế, em không lo lắng cô ấy sẽ nghĩ quẩn sao?" Không cần cô nói anh cũng đã biết. Lúc nãy nhân lúc cô đi xử lí công chuyện, anh đã đến gặp Mạc Cách. Chính người bạn tốt này của anh đã kể rõ cho anh biết mọi chuyện, kể cả chuyện Lâm Gia đến gây sự mắng chửi cô là kẻ lừa đảo. Anh rất hối hận khi nãy không đánh cho cô ả một trận nên thân.

Đường Ninh quay đầu, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, trả lời: "Không cần thiết phải lo lắng." Lâm Hạ ngay từ đầu đã hiểu hết mọi chuyện, nếu như đêm nay cô ấy còn chưa tỉnh ra thì chẳng còn cách nào cả. Đường Ninh không nhịn được nghĩ đến chuyện Lâm Hạ cầm chặt tay cô van xin cô giúp đỡ. Hay là La Tinh Tinh chính là chìa khoá cứu giúp Lâm Hạ nhưng La Tinh Tinh này, cô cũng khó nói lắm...

Ngạn Tĩnh trầm mặc, nhớ tới lúc nãy Đường Ninh đã nói...

"Sở dĩ tớ cứ chần chừ không phái nhân viên đến tư vẫn cho cậu về chuyện quyện tặng ngôi biệt thự cũng là muốn cậu cân nhắc kĩ lại. Lúc ấy tớ thật sự cũng không nghĩ đến chuyện giúp đỡ gì cậu, hơn nữa tớ cũng không muốn giúp một người không biết lúc nào sẽ ra đi, nếu cậu quyết tâm muốn tự sát tớ lại càng không muốn tốn công giúp đỡ gì cho cậu hết."

...

Anh không nhịn được hỏi: "Những lời em nói với Lâm Hạ tất cả đều là sự thật?"

Ngoài cửa sổ cảnh sắc vụt vụt trôi dần về phía sau, ngắm nhìn cảnh đêm tươi đẹp bên ngoài Đường Ninh có chút mất tập trung hỏi lại: "Cái gì là sự thật?"

"Em có nói sẽ không giúp đỡ Lâm Hạ, em có thật sự làm như thế không?" Ngạn Tĩnh mắt nhìn vào con đường phía trước hỏi.

Đường Ninh lúc này mới hoàn hồn, cô quay đầu, nhìn Ngạn Tĩnh một chút, gật đầu: "Là sự thật." Cô không ngại giúp người khi khó khăn nhưng trước hết người đó phải biết quý trọng mạng sống của mình.

Ngạn Tĩnh trầm mặc, anh ta cảm thấy Đường Ninh thay đổi rất nhiều trở nên ngày càng xa lạ. Nếu như trước đây, mặc kệ Lâm Hạ có muốn tự sát hay không, mặc kệ Lâm Hạ có van xin cô hay không, cô đều đồng ý giúp đỡ Lâm Hạ vô điều kiện. Ngạn Tĩnh biết thật ra Đường Ninh không cần phải giúp Lâm Hạ, anh chỉ bất ngờ khi Đường Ninh thẳng thắng khước từ Lâm Hạ khi cô van nàn cầu xin.

Cuối cùng chiếc xe cũng lăn bánh tiến vào khu biệt thự. Ngạn Tĩnh giẫm phanh, nhìn về phía Đường Ninh đang cúi đầu tháo dây an toàn, giọng nói mang theo vài phần thất vọng vang lên: "Ninh Ninh, em đã thật sự thay đổi rất nhiều."

Đường Ninh ngẩn ra, một tay cầm dây an toàn đã tháo ra đặt xuống, cặp mắt phượng nhìn thẳng Ngạn Tĩnh.

Con ngươi ken kịt của Ngạn Tĩnh cũng nhìn cô, biểu tình trên mặt rất tập trung quan sát người đối diện, ngữ khí mang theo vài phần cưng chiều nói: "Mặc kệ em thay đổi như thế nào, anh cũng vẫn không thay đổi, vẫn sẽ luôn yêu em."

"Tĩnh...Anh thật sự thích em của lúc này ư?" Đường Ninh không nhịn được cau chặt lông mày. Ngạn Tĩnh thật sự là một người có tài, anh ta rất giỏi trong lãnh vực thiết kế, ngay cả giáo sư giảng dạy cho anh cũng nhiều cần khen anh hết lời thế nhưng về mặt tình cảm anh lại là con số không, anh không biết mình phải làm sao để thể hiện tình cảm của mình với Đường Ninh.

"Nếu không thích em, sao anh lại đưa em về?" Hơn nữa anh còn thật sự nghe lời cô hộ tống Lâm Hạ về tận nhà! Nếu không thích cô sao anh lại phải cực khổ như thế tối nay?

Đường Ninh không nhịn được thở dài, cả người vô lực dựa vào ghế, nhớ tới hôm nay lúc cô thả tay Ngạn Tĩnh ra anh lại không chịu cứ nắm chặt tay cô không buông, nghĩ đến đây cô lại càng đau đầu. "Tĩnh, anh vừa rồi cũng đã nói. Một năm nay em thay đổi quá nhiều. Anh có từng nghĩ rút cuộc anh thật sự yêu Đường Ninh nào? Đường Ninh trước đây hay Đường Ninh của bây giờ? Người trước đây cùng anh lớn lên hay là cô gái đang từng ngày đổi thay trở nên mạnh mẽ, kiên định như hôm nay?"

Ngạn Tĩnh sững sờ sau đó buồn bực nói: "Cái này có gì khác nhau cơ chứ? Mặc kệ là trước hay sau, hôm nay hay ngày nào chẳng lẽ đều không phải cùng một người sao? Em chính là em, tại sao anh phải suy nghĩ là mình thích ai? Tại sao phải phân biệt rõ ràng là hai người?"

Đúng vậy, dù có thay đổi như thế nào thì cô cũng chính là cô thôi, đều là Đường Ninh. Đối với ba mẹ cô sẽ không để ý nhiều đến vậy nhưng tại sao cô lại cứ bắt Ngạn Tĩnh phải hiểu rõ anh ta yêu ai cơ chứ? Đối với tình yêu, cô hi vọng người anh thích chính là cô của lúc này, một Đường Ninh mạnh mẽ, cao quý, có chủ kiến của riêng cô.

Đường Ninh hít sâu một hơi nói thẳng: "Tĩnh, em thích anh nhưng sự yêu thích này chỉ ở mức bạn bè."

"Em đã nói, em thích anh."

"Em cũng đã nói đây là chuyện của quá khứ. Loại cảm giác ấy bây giờ đã biến mất."

"..."

Ngạn Tĩnh đại thiếu gia lại bị cự tuyệt lần hai. Đường Ninh bước xuống xe, chiếc xe thể thao ngay lập tức gầm lên lao vút vào màn đêm. Đường Ninh đứng đó nhìn cho đến khi chiếc xe mất hút, cô thật sự bất đắc dĩ. Cô biết, với tính cách của Ngạn Tĩnh, cô và anh thật sự rất không hợp. Anh rất dễ bị kích động, lại có tự mãn của riêng anh, đây là lần thứ hai cô cự tuyệt anh, chắc chắn anh sẽ không để bản thân mình có cơ hội bị cô từ chối lần ba.

Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, là Mạc Cách gọi đến. Cô nhấn nút trả lời cùng Mạc Cách nói vài ba câu, cũng chỉ là cô cảm ơn anh đã giúp đỡ cô hôm nay... Cuối cùng cô vẫn không nhịn được nói ra: "Cách, Tĩnh mới từ chỗ em đi rồi."Dừng một chút, cô nặng nề thở dài một hơi, nói: "Anh ấy hi vọng em sẽ tiếp nhận tình cảm của anh ấy nhưng em đã từ chối."

"Lại từ chối?" Âm thanh kinh ngạc của Mạc Cách truyền tới.

Nói thật là hay nhỉ? Chẳng lẽ cô rất nhiều lần từ chối Ngạn Tĩnh hay sao...Đường Ninh có chút không biết nói gì bình tĩnh một chút cô nói tiếp: "Em thật sự không hề có tình cảm yêu thích giữa nam và nữ đối với anh ấy. Em biết anh ấy sẽ tìm đến anh, anh hãy giúp em khuyên anh ấy từ bỏ đi." Trong nhóm F4 này, Ngạn Tĩnh thân thiết, gần gũi nhất với Mạc Cách, nếu có chuyện gì Ngạn Tĩnh sẽ luôn tìm đến Mạc Cách, kể cả...mượn rượu giải sầu.

Mạc Cách có chút khó xử nói: "Ninh Ninh, lần trước em từ chối cậu ta, cậu ta suốt một ngày một đêm bám theo anh đòi anh cùng cậu ta đánh golf đến bây giờ chỉ cần nhìn đến golf tay anh vẫn còn đau nhức nè."

Con gái sẽ không bao giờ hiểu tình bạn của những người đàn ông, tương tự đàn ông cũng sẽ không bao giờ thấu hiểu tình cảm chị em giữa các cô gái. Đường Ninh nói: "Anh là anh em sống chết có nhau của anh ấy, anh giúp anh ấy đi. Đêm nay coi như là em nợ anh, lần sau nếu anh có chuyện gì khó khăn em mà giúp được sẽ cố hết sức giúp đỡ anh."

"Anh có thể xin em thu nhận người anh em của anh không?" Mạc Cách nói.

"...Cái này em không thể giúp rồi, anh tự mình giải quyết cho tốt nha!"

Đường Ninh bên này mang theo tâm tình vừa thấy bản thân cô có lỗi lại thấy thương cho Mạc Cách đêm nay nhưng cô vẫn nhanh chóng cúp máy. Sau đó cô lại gọi cho Đường Bác thông báo cô đã về nhà bình an. Khi cô lặng lẽ vào sảnh thì thấy bà Đường vẫn chưa ngủ, ông Đường thì đang ngồi trên ghế sa lông bên cạnh ngồi xem tin tức. Đêm nay thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra nhưng về đến nhà nhìn khung cảnh bình yên như thế này tâm tình cô bỗng tốt lên, bình tĩnh đi nhiều.

Ông Đường thấy cô đã trở về, nhỏ giọng hỏi: "Thuận lợi không con?"

Đường Ninh hướng ông Đường làm một động tác nhỏ Ok rồi nói: "Tất cả đều rất thuận lợi."

Ông Đường gật đầu nói: "Trong bếp mẹ con có hầm canh gà cho con, con xuống múp một chén uống đi, uống xong thì lên lầu tắm rửa nghỉ sớm đi. Ba ngủ trước đây."

"Con biết rồi, ba ngủ ngon nha." Đường Ninh thay đôi dép mang trong nhà, hướng ông Đường mỉm cười ngọt ngào.

Đường Ninh xuống bếp, mang canh múc ra chén nhỏ, mùi thơm toả ra khắp bếp khiến cô thèm chảy cả nước miếng. Đột nhiên cô nhớ đến chuyện của La Tinh Tinh, Ngạn Tĩnh rồi Lâm Hạ. Mặc kệ bọn họ xảy ra chuyện gì, cô đều không nên xen vào, chỉ cần cô quý trọng tập trung những gì cô đang có là đủ hạnh phúc rồi.

Nghĩ thông suốt, cô mỉm cười rạng rỡ cầm chén canh gà nhấp từng ngụm, thật sự quá thơm ngon, mùi vị thật ấm áp, ấm đến cả đáy lòng cô, thật lâu cũng không lui đi được.