Lâm Chi về tới cửa phòng không khỏi đau lòng và tự trách bản thân mình.

Nghĩ đến nụ hôn lúc nãy khiến cô không ngừng đỏ mặt, cô nhận ra cô đã có tình cảm với nàng rồi.

Cô cũng không biết tình cảm đó từ khi nào mà phát sinh đối với nàng.

Nhưng khi cô nhận ra được thứ tình cảm đó đối với nàng thì mọi chuyện đã không còn được như trước nữa rồi.

Sáng hôm sau, Trần Văn đến tìm cô vì chuyện hắn đã thành công hợp tác được với một ông chủ lớn ở kinh thành.

Hợp tác với ông ta, hắn tin chắc rằng không bao lâu nữa Trần gia sẽ vượt mặt được Lâm gia.

“Huynh đừng mơ có thể vượt mặt được nhà ta”.

Lâm Chi vừa cười vừa nói

“Tại sao lại không? Đời mà đâu ai biết trước được chữ ngờ.” Trần Văn khoái chí đáp lại

“Vì người đấu với huynh là ta’.

Trần Văn ngạc nhiên vì những lời nói bá đạo mà Lâm Chi vừa thốt ra.

Nhưng nghĩ lại thì Lâm Chi đang dần tiếp quản việc làm ăn thay phụ thân cô.

Chỉ sau 1 tháng tiếp quản mà Lâm Chi đã khiến cho việc kinh doanh trở nên phát đạt đến khó tin.

Lâm Chi thực sự có tài, nhưng kì lạ thay sao bây giờ Lâm Chi mới bắt đầu tiếp quản việc kinh doanh.

Hắn có chút tò mò về người đệ đệ này nhưng bất quá lời chưa nói ra thì một tiếng nói truyền tới:

“Trần công tử, hôm nay đến là tìm gặp Lâm công tử sao?”.

Giọng nói vừa phát ra đó không ái khác chính là Khúc Nhạc.

Bên cạnh cô ấy là một người nam nhân lạ mặt, hai người nhìn nhau có vẻ thân thiết khiến cho Trần Văn cảm thấy khó chịu trong lòng.

“Khúc cô nương nói không sai.

Còn vị này là…” Trần Văn đáp lại hướng anh mắt thù địch về phía tên nam nhân đó

“Đây là Lý công tử mà Hạ cô nương nhờ người giới thiệu cho ta.

Ta cũng thấy…”

Chưa nói hết lời Khúc Nhạc đã bị Trần Văn lôi đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Tên nam nhân đó cũng không dám đắc tội với Trần Văn vì phụ thân hắn đang có mối làm ăn lớn với Trần gia.

Nếu đắc tội, hắn sợ cả nhà hắn có khi sẽ bị phá sản vì mất mối làm ăn lớn này mất.

Hắn đành chào tạm biệt Lâm Chi rồi rời đi trong luyến tiếc.

Một lúc lâu sau khi Lâm Chi đang chuẩn bị gác lại công việc để đi ăn trưa thì bỗng hai người Trần Văn và Khúc Nhạc tình tứ nắm tay nhau tiến lại phía cô.

Khỏi cần phải nói, cô cũng biết họ đến để thông báo cho cô biết điều gì.

“Lâm đệ…”.

“Được rồi, đệ hiểu huynh đang muốn nói gì rồi.

Đệ cũng không phải là kẻ ngốc”.

Dứt lời cô tiến tới gần Trần Văn rồi vỗ vai hắn nói tiếp; “Chúc mừng huynh nha.

Vậy hai người dự định chừng nào thành thân?”.

Trần Văn bất giác nhìn sang Khúc Nhạc.

“Muội không sao, muội chỉ cần được ở bên cạnh huynh thôi…”

Khúc Nhạc chưa kịp nói hết câu thì Trần Văn vội cắt ngang

“Không được, nàng nhất định phải là thê tử của ta.

Đời này ta chỉ có nàng là thê tử thôi”.

Trần Văn kiên quyết hướng ánh mắt về phía Khúc Nhạc

Khúc Nhạc thấy Trần Văn như vậy trong lòng cảm thấy rất vui sướng nhưng chợt nhớ ra điều gì đó khiến hai hàng lông mi của nàng bất giác rũ xuống.

Trần Văn biết nàng đang lo lắng đều gì vì hắn cũng như vậy.

Hắn sợ gia đình hắn không chấp nhận nàng, hắn sợ nếu gia đình hắn có chấp nhận nàng thì cũng chỉ cho nàng làm thϊếp vì xuất thân hai người hoàn toàn cách biệt nhau.

Trần Văn nghĩ đến đó trong lòng cảm thấy không cam, bèn siết lấy bàn tay Khúc Nhạc nói:

“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ thuyết phục được phụ mẫu ta.

Nàng nhất định phải là thê tử của ta”.

Hai người lúc này ánh mắt thâm tình nhìn nhau thì bỗng một tiếng động vang lên khiến hai người không khỏi ngại ngùng.

“Hai người có thôi đi không, muốn thể hiện tình cảm thì đi chỗ khác mà thể hiện đừng thể hiện trước mặt ta”.

Cô tức giận nói

Bỗng từ xa Uyên Nhi hốt hoảng chạy tới: “Đại thiếu gia, ngài có biết thiếu phu nhân ở đâu không?”.

“Ngươi là nha hoàn của nàng ấy mà.

Sao lại hỏi ta? Nàng ấy xảy chuyện gì rồi?”.

Lâm Chi hốt hoảng khi nghe tin Hạ Minh Nguyệt biến mất

Bốn người lúc này lo lắng cho Hạ Minh Nguyệt vô cùng nhất là Lâm Chi.

Cô cảm thấy có chuyện gì đó không ổn đã xảy đến với nàng.

Để có thể tìm được nàng điều đầu tiên cô phải có thông tin từ nàng lúc nàng mất tích

“Người mau kể đầu đuôi mọi chuyện cho ta nghe.

Rốt cuộc chuyện là thể nào?” Cô khẩn trương hỏi Uyên Nhi