Lạc Thanh Linh nghe Phiến Đình nói vậy tầm mắt đảo nhìn đám hắc y nhân đang bao vây họ: " Nói! Rốt cuộc là kẻ nào phái các ngươi đến ám sát ta?"

Những người đó bị khí tức cường giả của Lạc Thanh Linh làm cho run sợ, tay cầm kiếm vô thức nới lỏng ra, dù như vậy không một ai lên tiếng trả lời, thân là người của Huyễn Điệp lâu bọn họ vẫn có cốt cách của mình.

Lạc Thanh Linh nhìn thấy bọn người này nhất quyết không chịu nói ra đáp án mà cô muốn cũng không tức giận ngược lại mỉm cười nhàn nhạt: "Kia, các ngươi để mạng đây đi!"

Thời gian không kéo dài bao đám người kia liền bị Phiến Đình, Lôi Minh và người của Lăng Thiên cung giải quyết.

Lạc Thanh Linh nhìn trên mặt đất chất đầy thi thể của đám thích khách, chân mày khẽ cau lại cho người lục soát nhưng chẳng thể tìm một ra chút dấu vết thật cẩn thận xem ra sẽ tốn không ít thời gian đây.

" Còn không mau xuất hiện, núp trong đó làm gì?"Lạc Thanh Linh đưa mắt nhìn rừng sâu.

" Không hổ là Trúc cơ công tử, nhanh như vậy đã phát hiện ra tại hạ." Âm thanh lười biếng vang lên, Phiến Đình và Lôi Minh đã kiểm tra giật mình quay về hướng phát ra giận nói, người nào, cư nhiên ngay cả hai người họ cũng không phát hiện?

Dưới đám lá xum xuê một nam tử tóc đen một thân trường bào màu tím nhạt tiêu sái đi tới.

Lạc Thanh Linh khẽ nheo mắt đánh giá hình dáng người đi đến dần hiện ra.

Đường nét gương mặt như một tác phẩm điêu khắc hoàn mĩ, mi bay vào tấn, đôi ngươi đỏ thẫm mang theo sắc thái yêu mị, làm cho người ta mê hoặc, sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ tươi.

Ngũ quan nếu xem xét lần lượt thì cũng không quá xuất sắc, nhưng cùng nhau đặt trên gương mặt, lại đoạt hếtvẻ đẹp của phong hoa tuyết nguyệt.

Lãnh khốc cùng tà mị, vốn là có lẽ không thể dung chung một chỗ, vậy mà khuôn mặt kia dường như lại nhuần nhuyễn thể hiện chúng. Nam nhân quả thực yêu nghiệt, tuấn lãng làm người ta phải thở dài oán trách.

Lạc Thanh Linh cộng hai đời gặp qua không ít mỹ nam tử,tuy nhiên người này vẫn là khiến cô phút chốc không dời được ánh mắt: Tên nàylớn lên yêu nghiệt như vậy là định quyến rũ ai đây? ( quyến rũ ai, sau này chị sẽ biết!)

Người mới tới liền bước tới trước mặt Lạc Thanh Linh khoanh tay nhíu mi nhìn cô, dựa vào dáng vóc này ước chừng là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.

Khác với sự cảnh giác của Phiến Đình và Lôi Minh, Lạc Thanh Linh rất bình tĩnh nhìn hắn: " Đám người này cùng với ngươi là một giuộc ?"

Khóe miệng chậm rãi vẽ nên một tia cười yêu mị, Mộ Dung Thấu không chút để ý, tựa vào cạnh cửaxe ngựa mà nói: “ Đám người này không phải của ta nhưng chuyện này cũng có một phần liên quan đến ta, bất quáta nghĩ Trúc cơ công tử sẽ chấp nhặt đâu nhỉ?.”

Nói tóm lại là do tên yêu nghiệt này liên lụy đến cô! Chỉ là Lạc Thanh Linh cô không ra mình và tên này rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp mặt làm sao lại bị người ta phái một đám thích khách tới đây diệt khẩu chứ?

" Nói cho rõ nếu không ngươi không yên với ta đâu! Còn có kêu thuộc hạ của ngươi ra đi, đã bị lộ còn ẩn núp cái gì? Bày vẽ cho ai xem!" Lạc Thanh Linh liếc xéo nhìn phía sau hắn.

Mộ Dung Thấu nghe vậy liền nhếch môi: " Đã Trúc cơ công tử nói vậy, các ngươi cũng ra đi!"

Mộ Dung Thấu vừa dứt lời một đám mặc hắc y liền xuất hiện, dựa vào thân thủ của đám người này xem ra thực lực mạnh hợn đám sát thủ trước vài phần.

Mộ Dung Thấu cười tà mị, bàn tay như bạch ngọc cầm một khối lệnh bài làm bằng huyết ngọc đưa trước mặt Lạc Thanh Linh, dựa vào chất liệu cùng hoa vân Lạc Thanh Linh liền nhận ra thứ này là gì.

Bên cạnh vốn cảnh giác mười phần, đám người Phiến Đình không khỏi kinh hô: "Long Ưu Lệnh!"