Loay hoay một hồi lâu, ba người Âu Tử Tuyết đã sắp xếp xong mọi chuyện. Âu Tử Tuyết khệ nệ vác vali ra khỏi phòng bệnh, dường như có chút chật vật. Thực ra cô cũng không thấy nó quá nặng, có điều lại quá to. Thật cồng kềnh a!!! Âu Tử Kỳ trông thấy đau lòng em gái vừa khỏi ốm dậy vội đi qua cướp lấy vali, ân cần nói:

-Tiểu Tuyết, em vừa mới khỏe lại, đừng cố quá làm gì. Để anh hai xách cho.

Ba ba Âu Thiên Lãnh của cô cũng chen vào:

-Đúng đấy, để anh con vác cho. Nó là con trai, da dày thịt thô, vác nặng một chút cũng không sao đâu.

Âu Tử Kỳ sắc mặt đen thui như đít nồi. Âu Tử Tuyết lại không chút nể mặt, phá lên cười vui vẻ. Cảm giác có gia đình thật quá tốt. Xin lỗi nguyên chủ, nhưng gia đình này, hiện thuộc về tôi rồi. Cô yên tâm, tôi sẽ thay cô bảo vệ họ, coi như là món quà để cô an tâm lên thiên đường đi.

Âu gia một nhà ba người vừa đi vừa cười nói vô cùng vui vẻ, tiến thẳng đến nhà xe, leo lên xe đi thẳng về nhà. Xe chạy thật lâu, gần một tiếng sau mới dừng lại. Âu Tử Tuyết nhìn căn biệt thự rộng lớn trước mặt thật sự cảm khái không thôi. Quả nhiên đại gia chính là đại gia, kiếp trước cô có tích lũy cả đời chắc cũng không xây nổi căn biệt thự này.

Thấy con gái cưng đứng đó ngây người ra, Âu Thiên Lãnh không nhịn được lo lắng hỏi:

-Tuyết nhi, con sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?

Âu Tử Tuyết cảm thấy ấm áp trong lòng, nhìn ông nhoẻn miệng cười:

-Không sao đâu ba. Chỉ là mấy ngày liền không về nên con thấy có chút nhớ nhà thôi.

Ở kiếp trước, quá khứ của cô thật sự chẳng tốt đẹp gì. Một người ba nghiện thuốc phiện, cả ngày chỉ biết đánh đập mẹ con cô. Năm cô bốn tuổi, mẹ cô không chịu nổi liền bỏ đi theo người đàn ông khác, để mặc cô ở lại căn nhà lạnh lẽo đó. Mấy ngày sau, người ba tàn bạo của cô vì muốn có tiền hút thuốc liền đem cô đi bán cho tổ chức, để rồi cuối cùng cô bị biến thành một cỗ máy giết người tàn nhẫn lạnh lùng. May mắn sau khi mất trí nhớ, lại có được hai năm đi học, sống cạnh bạn bè, đem tình cảm thiếu thốn khi xưa bù đắp thêm vào, mới khiến cô của hiện nay cũng không quá lãnh huyết như lúc trước.

Bây giờ thì tốt rồi. Có một người ba, một người anh luôn hết mực yêu thương, cưng chiều mình, cô còn mong muốn cái gì hơn nữa đây. Nam nhân? Cô không cần. toàn bộ đều ném qua cho nữ chính hết đi. Kiếp này cô cứ ở đây ăn bám ba với anh hai là được rồi.

Âu Tử Kỳ thấy em gái cưng giống như đang có tâm sự, trong lòng liền thấy khó chịu. Chắc chắn là Tiểu Tuyết lại đang nhớ tới tên tiểu tử họ Hàn kia. Không được, anh nhất định phải khuyên bảo cô, từ bỏ tên nhóc đó đi. Tên nhóc đó có gì tốt chứ? Chỉ biết làm cô đau lòng thôi. Nghĩ thế, anh liền nắm lấy tay cô, ra sức khuyên răn:

-Tiểu Tuyết, em lại đang nhớ tên tiểu tử họ Hàn đó sao? Em nghe anh hai nói, mau đá hắn đi, hắn không có xứng với em đâu. Hắn chỉ là một tên ngu ngốc tự đại mà thôi. Nếu không làm sao để ả hồ ly tinh kia mê hoặc như vậy được chứ.

Âu Tử Tuyết thấy anh hai mình xổ nguyên một tràng dài thì nghệch mặt ra, nhưng rất nhanh liền bật cười thành tiếng:

-Anh hai, anh nghĩ nhiều quá rồi. Hắn bị ai mê hoặc thì liên quan gì tới em chứ? Em đang suy nghĩ phải làm thế nào để sau này có thể ăn bám anh với ba cả đời cho tốt đây.

Chẳng kịp để Âu Tử Kỳ trả lời, Âu Thiên Lãnh đã chen vào, vỗ ngực cam đoan:

-Tuyết Nhi, con yên tâm, ba sẵn sàng để con ăn bám cả đời đấy. Anh con sau này còn lấy vợ, lúc đó chúng ta đá nó ra khỏi nhà rồi con và ba cùng sống vui vẻ nhé!

Âu Tử Kỳ sắc mặt một lần nữa đen thui như đít nồi, mà Âu Tử Tuyết cũng không nhịn được phá lên cười một lần nữa. Anh nhìn cô với ánh mắt cưng chiều, sau đó bày ra vẻ mặt ai oán nhìn Âu Thiên Lãnh. Ba ba cũng thật thiên vị em gái quá rồi!!!