Sang ngày tiếp theo, Diệp Thần một mực bồi Âu Tử Tuyết đi chơi, đem toàn bộ công việc quẳng qua một bên. Đồng thời trong một ngày này, tài liệu về Âu Tử Tuyết chất trên bàn Diệp Thanh cũng ngày một nhiều. Diệp Thanh sau khi tìm hiểu kĩ về cô thì cảm thấy rất hài lòng, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên và ngoài ý muốn. Cô bé này ông từng gặp qua, đúng là rất ngoan ngoãn và lễ phép, lúc nhỏ mỗi lần gặp đều toét miệng cười gọi ”Diệp bá” rồi đòi quà. Lúc đó ông sớm đã chấm cô bé này làm con dâu, không ngờ lão già họ Hàn kia lại nhanh chân hơn một bước, hơn nữa con trai ông giới tính cũng hiện ra là có vấn đề nên ông cũng dẹp luôn ý nghĩ này.

Nếu ông nhớ không nhầm thì cách đây không lâu, Tuyết nha đầu đã huỷ hôn với nhà họ Hàn, như vậy thì Thần nhi liền có cơ hội xông tới rồi. Ừm, có lẽ ông nên đến Âu gia nói chuyện một chút về việc hợp tác của hai nhà mới được. Thiết nghĩ bọn họ sẽ không từ chối việc này đâu.

Hai ngày liền chơi đến chán chê, Âu Tử Tuyết cảm thấy rất thoải mái, trong lòng không khỏi cảm thán một hồi. Nhân sinh thực tốt đẹp a. Ngâm mình trong bồn tắm gần nửa tiếng đồng hồ, Âu Tử Tuyết rốt cuộc lưu luyến bước ra, vơ đại một cái khăn bắt đầu lau khô người và thay đồ. Lúc bước ra khỏi phòng tắm, nhìn vào tờ lịch trên bàn, hai mắt cô cơ hồ muốn lòi ngược ra ngoài. Thiên a, nếu cô nhớ không nhầm thì hôm nay chính là sinh nhật của tên ngu ngốc Hàn Thiên Dật kia rồi. Hôm qua Hàn cô đã gọi điện qua, bảo cô nhất định phải đến, cô trong lúc đang say mê đọc truyện lại lỡ ậm ừ đồng ý mất tiêu rồi!!!!

Chỉ vừa mới nghĩ đến việc một lát nữa thôi, cô phải trét đầy những thứ kem phấn này nọ lên mặt, mặc một bộ váy dạ hội siêu cấp vướng víu vào người, là cô liền cảm thấy có chút đau đầu rồi. Mà khoan. Đau đầu? Hay là cô giả bệnh để trốn nhỉ? So với việc đi đến bữa tiệc đó để gặp mặt và nói chuyện với đám người kia, cô có hứng thú với việc ở nhà đắp chăn đi ngủ hơn rất nhiều. Đáng tiếc, đời không như mơ. Giọng Âu Tử Kỳ nhanh chóng từ ngoài truyền vào:

-Tiểu Tuyết, em đã chuẩn bị xong chưa? Mau xuống đây cùng ba và anh đi nào.

Âu Tử Tuyết hiện tại thực sự là có chút khóc không ra nước mắt luôn rồi. Anh hai cũng đã mở miệng, lần này cô không muốn đi cũng không được rồi. Haiz, đành vậy. Cùng lắm lát nữa cô tìm đường chuồn về trước, chắc cũng không ai biết đâu nhỉ?

Mở tủ ra, chọn một bộ váy dạ hội đơn giản nhất, ít vướng víu nhất mặc vào. Lại mang một đôi giày cao gót ít khiến cô đau chân nhất, sau đó trang điểm nhẹ sơ qua, cô liền nhanh chóng đi xuống dưới hội họp với ba và anh trai của mình. Âu Tử Tuyết thầm nghĩ, có lẽ trong bữa tiệc hôm nay cô sẽ là người ít được chú ý nhất nhỉ?

Nhưng một lần nữa, câu danh ngôn “Đời không như mơ” lại được chứng minh. Lúc ba người nhà Âu thị bước vào, toàn bộ ánh nhìn đều đồng loạt hướng đến chỗ Âu Tử Tuyết khiến cô có chút đau đầu. Cô chọn ăn mặc thế này vì nó không quá cản trở hành động, không khiến cô khó chịu, và quan trong nhất, không khiến cô trở nên nổi bật. Thế nhưng trong mắt những người khác lại hoàn toàn ngược lại. Trong mắt họ, Âu Tử Tuyết ăn mặc tuy đơn giản, nhưng cũng không kém phần quý phái và thanh lịch. So với những cô gái trên mặt đầu son phấn, phục sức lấp lánh ánh sáng ở đây, cô thực sự trở nên nổi bật.

Cách đó không xa, ánh mắt Diệp Thanh cơ hồ đều dán về phía cô, bộ dạng cha chồng đánh giá con dâu, hài lòng không gì tả nổi. Diệp Thần đứng bên trông thấy rất rõ ràng, trong lòng nổi lên chút khó chịu, lạnh lùng nói:

-Cha, người nhìn chằm chằm cô ấy làm gì? Chẳng lẽ tính trâu già gặm cỏ non sao?

Ánh mắt Diệp Thanh càng thêm nồng đậm vui mừng, trong lòng thầm nghĩ, thằng nhóc này vừa có người yêu liền không thèm để ý tới cha luôn rồi. Nhưng mà ngẫm lại quan hệ giữa mình và con trai, hắn lại không nhịn được chua xót trong lòng. Là ông nợ đứa con này quá nhiều. Nhiều năm như vậy, cho dù bản thân có là Diệp thị gia chủ, ông vẫn chưa thể một lần thể hiện quan tâm cùng yêu thương với đứa nhỏ này, chỉ có thể từ phía sau âm thầm trợ giúp hắn. Nếu lần này Thần nhi thực sự có thể bẻ cong thành thẳng, ông liền không phải lo đám lão già trong gia tộc rồi.

Âu Tử Tuyết đảo mắt nhìn quanh, sau đó tìm một góc vắng người đứng vào, lưng hơi tựa vào bàn, tay cầm ly rượu vang khẽ nhấp một chút, động tác thanh nhã vô cùng, cao quý cùng lạnh nhạt khí chất một mực toát ra khiến không ít người phải ghé mắt sang nhìn.

Lục Sắc Vi vốn dĩ đang được mọi người chú ý, nhưng sau khi Âu Tử Tuyết xuất hiện thì sự chú ý này liền biến mất khiến cô ta tức giận không thôi. Mà lúc này, mọi người hầu hết đều đang nhìn về Âu Tử Tuyết nên không có thấy được vẻ mặt đay nghiến vặn vẹo và ánh mắt ác độc của cô ta. Bộ dạng này so với bộ dạng thiên thần thánh thiện thường ngày của cô ta đúng là khác nhau một trời một vực, nên nếu có người nhìn thấy, tất sẽ xảy ra nghi ngờ. Lục Sắc Vi là một kẻ khôn ngoan, nhanh chóng đè xuống phẫn nộ trong lòng, thầm nghĩ chắc là không ai trông thấy, nhưng cô ta đã nhầm.

Trông thấy khuôn mặt thật của cô ta bao gồm ba người nhà Âu gia, cha con Diệp thị, cha mẹ Hàn Thiên Dật, và...cả Hàn Thiên Dật. Hàn Thiên Dật trông thấy cảnh đó, trong lòng chấn động không thôi. Đó thực sự là Vi nhi? Không thể nào. Ánh mắt như độc xà và khuôn mặt vặn vẹo vì ghen tị kia thực sự là của Vi nhi? Hắn vừa rồi cho dù Âu Tử Tuyết có vô cùng nổi bật, cũng không có khiến hắn đưa mắt nhìn qua. Ánh mắt của hắn một mực chỉ dán lên người con gái hắn yêu nhất này, nhưng hắn đã nhìn thấy gì đây? Không đúng, chắc chắn là hắn sau rồi, là hắn nhìn nhầm rồi. Vi nhi của hắn sao có thể lại là loại người đó. Nhưng khi ánh mắt hắn rơi xuống dưới liền thấy hai tay Lục Sắc Vi đã đem tà váy vò đến nhàu nát từ bao giờ. Tim hắn không khỏi nhảy mạnh một cái, trog lòng dâng lên một cảm giác bất thường. Cái người này, thực sự là Vi nhi yếu đuối, nhu nhược, thuần khiết, đáng yêu mà hắn biết sao?