Triệu Tư ẩn nhẫn nhiều năm, lần này cẩn thận bố cục, rốt cuộc ở giữa đường thành công phục kích Dư Thương Quân, giết chết ông ta. hắn đánh cờ hiệu thảo phạt nghịch tặc, mang theo binh lính Nghĩa Dương Vương sĩ khí đại chấn cùng một ít thế lực khác tập hợp quân đội chạy đến vương thành.
hắn tự cho là thắng lợi gần ngay trước mắt, cách vương vị chỉ còn lại một trận chiến. Nhưng mà hắn vạn không nghĩ tới, vẫn là văn sĩ trung niên lúc trước phản bội hắn đã phát hiện ra âm mưu của hắn, phụ tá con trai Dư Thương Quân vội vàng kế vị, lại khẩn cấp điều khiển quân đội thủ thành. Vương thành tường cao hào sâu, nếu trú đóng không ra, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể công phá.
Triệu Tư vốn chính là định đánh úp, ai ngờ đối phương phản ứng nhanh như vậy, tính toán tức thì thất bại, không chỉ có thế, viện quân triệu tập từ nơi khác cũng tới nhanh ngoài dự đoán. Thấy Triệu Tư dẫn dắt quân đội rơi vào vòng vây, cửa thành mở ra, quân coi giữ bên trong thành phối hợp với viện quân cùng nhau, chặn bọn họ trong vòng vây, nếu không phải Triệu Tư thấy tình thế không ổn vội vã bỏ chạy, phỏng chừng cũng chỉ có thể rơi vào kết cục giống như đại bộ phận quân đội, bị loạn đao chém chết ở cửa vương thành.
Triệu Tư từng đánh thắng trận, hắn xác thật có năng lực, nhưng cố tình vào chiến dịch mấu chốt nhất lại luôn bị thua, một lần lại một lần, hơn nữa cơ hồ tất cả đều có thể quy kết với ‘vận khí’ không tốt. Ngay cả cấp dưới từ trước vẫn luôn đi theo hắn, cũng không thể không nói thầm. Những người khác đều như thế, Triệu Tư đương sự này tự nhiên càng thêm nghẹn khuất, nhưng hắn có biện pháp nào đâu?
“hiện tại…… Chúng ta nên làm gì bây giờ?” một đám tàn binh hai mặt nhìn nhau, đều lặng lẽ đi xem Triệu Tư đầy người vết máu.
Triệu Tư sắc mặt âm tình bất định, trầm giọng nói: “Về Nghĩa dương.”
“Nhưng mà……” Phó thủ của hắn chần chờ: “Nghĩa Dương Vương còn có thể giống lúc trước vẫn hỗ trợ ngài sao, còn có lần này được ăn cả ngã về không đã hoàn toàn bại lộ chúng ta, phỏng chừng không bao lâu sẽ có đại quân đến Nghĩa Dương thảo phạt.”
Triệu Tư lạnh lùng cười, “đi!”
hắn trở lại Nghĩa Dương, Nghĩa Dương Vương sớm đã nghe nói hắn thất bại, trong lòng thất vọng lại sợ hãi, sợ bị hắn liên lụy, quả thực sửa lại hỗ trợ lúc trước, trở mặt không nhận người, còn ý đồ sai hộ vệ giết chết hắn.
“Tới tình trạng này rồi còn muốn cùng ta phủi sạch quan hệ, không cảm thấy quá muộn sao.” Triệu Tư người này tàn nhẫn độc ác, lại có thời gian bố trí, mấy năm nay ngầm khống chế rất nhiều người Nghĩa Dương Vương phủ, hiện giờ hắn trở mặt cùng Nghĩa Dương Vương, không chút do dự giết ngược Nghĩa Dương Vương, chính mình chiếm Nghĩa Dương Vương phủ.
“Vương, phu nhân……” Cấp dưới rửa sạch phủ Nghĩa Dương Vương, lục soát ra nữ nhi của Nghĩa Dương Vương đang trốn tránh, đối với nữ nhân từng làm phu thê mấy năm với mình, Triệu Tư phản ứng là dứt khoát ra lệnh, “Giết.” Nếu để mặc kệ, nói không chừng sẽ làm hỏng chuyện của hắn.
hắn giải quyết toàn bộ tai hoạ ngầm xong, lại đóng chặt cửa Nghĩa Dương Thành, làm ra một tư thế chuẩn bị tử thủ thành trì. Nhưng ngấm ngầm hắn mang theo một đám tâm phúc, đóng giả thương nhân trước khi đóng cửa đã trộm ra khỏi thành, đi về hướng thảo nguyên.
Các thuộc hạ tâm phúc cũng không rõ vì sao hắn bỗng nhiên tại đây vào thời điểm này muốn đi thảo nguyên, trong lòng đều âm thầm đoán rằng hắn phải hay không bởi vì bị đả kích quá lớn, đã đi tới tuyệt lộ, cho nên đầu óc hắn bắt đầu không rõ ràng. Hoặc là hắn muốn cải danh đổi họ, giấu kín đi đến thảo nguyên cách xa Triệu Quốc hơn, ngủ đông mấy năm để tích tụ lực lượng lại phản công trở về?
Triệu Tư xác thật là đi đến nông nỗi sơn cùng thủy tận, trải qua vài lần đả kích, hắn không thể không thất bại mà thừa nhận, mất đi khí vận của mình, bị thế giới này bài xích đến quá mức, nếu muốn thành công, còn phải mượn khí vận từ nữ chính.
Sở dĩ lúc trước hắn không đi thảo nguyên tìm Ân Như Hứa, mà là chờ tới bây giờ không có đường lui mới tìm, là bởi vì hắn có dự cảm sẽ không thuận lợi. Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng rõ ràng mình rất có khả năng sẽ thất bại.
Nhưng mà, nếu không thử một lần, hắn tuyệt không cam tâm cứ như vậy thất bại.
Bọn họ một đám người cải trang thành một thương đội nhot, vận chuyển lá trà đồ vật, lại ở nửa đường đáp vào một thương đội Ân quốc, cùng bọn họ kết bạn mà đi. Triệu Tư dựa vào khuôn mặt tuấn tú có thể mê hoặc người, thành công thông đồng cùng nữ quản sự thương đội ở bên nhau, mượn tiện lợi từ các nàng, đi tới Ô Đồ.
“Xem, đó chính là bộ tộc Ô Đồ, bất quá hiện tại có thể nói là một tòa thành, mấy năm nay còn có không ít người tiến vào nơi này ở, các ngươi lần đầu tiên tới, đến đăng ký trước đi.”
Triệu Tư nghe nói mấy năm nay Ô Đồ phát triển không tồi, chính là tận mắt nhìn thấy, hắn vẫn cảm thấy không thoải mái. Quả thực trở thành đối chiếu cùng hắn, hắn càng ngày càng thảm, Ô Đồ lại càng ngày càng tốt, hết thảy quả nhiên là bởi vì Ân Như Hứa cái nữ chính này.
Mỗi thế giới ở một đoạn thời gian, đều sẽ xuất hiện một đứa con của khí vận, các nàng ngưng tụ chìa khóa của khí vận thế giới, chú định có thể cả đời bình an trôi chảy hạnh phúc mỹ mãn. Triệu Tư thật lâu trước kia trong lúc vô ý biết được bí mật đó, liền bắt đầu thu thập khí vận thế giới. hắn dùng các loại thủ đoạn có được ái mộ từ những đứa co của khí vận đó, lại dùng các loại phương pháp tra tấn, làm nhân sinh các nàng vốn dĩ trôi chảy xuất hiện rất nhiều khúc chiết, làm các nàng thống khổ lưu luyến si mê không rời khỏi mình, mượn chuyện này khống chế bọn họ, đạt thành mục đích kiềm chế toàn bộ khí vận thế giới.
một khi thành công, những thế giới đó không còn phát triển tiếp tục, chúng nó chỉ biết lặp lại cả đời đứa con của khí vận, một lần lại một lần, cung cấp cho hắn khí vận đủ nhiều, những khí vận đó lại có thể làm hắn đi đến càng nhiều thế giới khác, được đến càng nhiều cơ hội khống chế các thế giới khác.
hắn đã thuận lợi rất lâu, thành công quá nhiều, cơ hồ quên mất tư vị thất bại. Nhưng mà hiện tại, giống như thế giới này Triệu Tư, hắn lần lượt bị đánh về nguyên hình.
Nhưng hắn vẫn không cam lòng thất bại, không cam lòng nhận thua.
“Nghe nói bộ tộc Ô Đồ hiện giờ phồn hoa, đều là công chúa Ân quốc kia mang đến, thật là làm người ta kính nể.” Triệu Tư cố ý vô tình mà nhắc tới Ân Như Hứa.
“Công chúa là mở đầu tốt, bất quá tộc trưởng Ô Đồ kia cũng lợi hại, ngần ấy năm cũng không phải không có người khác tới tìm phiền toái, nhưng hắn thật sự chính là bách chiến bách thắng, bảo hộ mấy cái thương đạo này, hiện giờ đều nói mấy thương đạo này là an toàn nhất, đến mã tặc trộm cướp đều không cần lo lắng, làm sao còn nghĩ đến mười năm trước ác liệt.” Quản sự thương đội mang theo hắn đi xử lý chứng minh buôn bán, dọc đường còn giới thiệu tình huống Ô Đồ cho hắn.
Lúc Triệu Tư cùng quản sự xuyên qua một con đường, trước tiểu quán đối diện, A Diễn kéo tay Ân Như Hứa, tò mò hỏi: “A mỗ, người đang xem cái gì?”
Nó không được đáp lại, làm cho nó cảm thấy kỳ quái, cẩn thận nhìn xem a mỗ, lại phát hiện a mỗ từ trước đến nay ôn nhu đã mặt vô biểu tình, ánh mắt đáng sợ mà nhìn giao lộ đối diện.
“A mỗ?” A Diễn lo lắng mà túm chặt mẫu thân.
Ân Như Hứa quay đầu nhìn về phía nó, lộ ra một cái cười tái nhợt, nàng ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve đầu đứa bé. Trong ánh mắt đứa bé tràn đầy nhu mộ cùng lo lắng, trong hoảng hốt lại như trùng hợp với đứa bé vô tội đã bỏ mạng. Nhưng mà đứa bé đáng thương đó, không sống nổi đến tuổi này đã đi rồi.
“A Diễn, chính con đi chơi đi, mang cung tìm các đồng bọn bồi con đi săn thú.” Ân Như Hứa ngữ khí tuy rằng ôn nhu, lại mang theo một cổ cường ngạnh không để ai cự tuyệt. A Diễn phát giác mẫu thân không quá thích hợp, nhưng nó không muốn vi phạm ý tứ của mẫu thân, chần chờ một lát vẫn đáp ứng xuống.
Ân Như Hứa trở lại vương trướng, chuẩn bị thức ăn cho đứa bé, miễn cho nó khi săn thú bị đói bụng, lại nhìn theo nó rời đi, còn cười vẫy tay khi nó xoay người nhìn lại.
đi ra ngoài một đoạn, A Diễn không yên tâm, dừng ngựa lại gọi Nhị bảo, “Nhị bảo, ngươi trở về bồi a mỗ.”
Con sói đi theo hắn ngao ô một tiếng, thập phần thông nhân tính mà quay đầu chạy về vương trướng. Ân Như Hứa đang ngồi ở trong vương trướng trầm tư, tay chậm rãi vuốt ve chủy thủ Ốc Đột đưa cho nàng. Nhìn thấy nhị bảo trở về, biểu tình có một lát hòa hoãn, sờ sờ đầu sói, “Là A Diễn bảo ngươi trở về?”
Con sói cọ cọ tay nàng, cùng một con sói khác vây quanh ở bên cạnh làm thủ vệ.
Ân Như Hứa buông chủy thủ xuống, gọi tới mấy lang kỵ. Ốc Đột ra ngoài, đại khái phải buổi tối mới trở về, nếu Ốc Đột không ở đây, trong bộ tộc Ô Đồ chỉ lời nàng nói là có uy quyền nhất. Là nhóm chiến lực mạnh nhất Ô Đồ, lang kỵ có không ít dũng sĩ cưới cung nữ của hồi môn bên cạnh nàng, quan hệ cũng phi thường chặt chẽ với nàng.
“một gian tế trà trộn vào bộ tộc, các ngươi đi áp hắn lại đây. Người này xảo trá hung ác, cần phải một kích tất trúng, không để hắn chạy thoát.” Ân Như Hứa tinh tế nói với các dũng sĩ lang kỵ xong, cho bọn họ đi xuống bắt người, chính mình ngồi ở trong trướng chờ đợi.
Bên này Triệu Tư cũng không biết mình đã bị Ân Như Hứa phát hiện, còn đang tự hỏi nên chế tạo cơ hội gặp mặt Ân Như Hứa thế nào. hắn còn muốn biết rõ ràng, nếu nữ chính này đã đổi người, thì thay đổi thành người nào.
“hắn, hắn là tạm thời dàn xếp ở chỗ này, xin ngài minh giám, chúng ta thật không biết hắn là gian tế a!”
Nghe thấy ngoài trướng truyền đến tiếng người hỗn loạn, Triệu Tư cả kinh, cảm thấy không ổn, theo bản năng muốn trốn tránh để quan sát tình huống trước, nhưng chỗ này không nhiều lều lắm, người tới lại nhanh, vài người xông vào đã bắt được hắn.
“Chính là gia hỏa này?”
“Quần áo bộ dáng đều đúng rồi, không sai chính là hắn, mang đi!”
Triệu Tư trấn định nói: “Các vị có chuyện gì? Ước chừng là hiểu lầm.”
không ai để ý đến hắn, mấy lang kỵ đè hắn lôi ra ngoài, Triệu Tư đi ra ngoài mới phát hiện cấp dưới mình mang theo đã bị rất nhiều lang kỵ chế trụ, vũ khí cất giấu trên người đều bị lục soát ra, vứt trên mặt đất.
Triệu Tư cũng không ngoại lệ, hai lang kỵ thô lỗ soát người hắn, đều lục soát ra vũ khí nguy hiểm trên người, mới mang theo hắn đi gặp Ân Như Hứa.
“Công chúa, đã mang gian tế đến.”
Triệu Tư vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ngồi ở kia, bên người có hai con sói vây quanh, là Ân Như Hứa. hắn chỉ cảm thấy ánh mắt Ân Như Hứa kỳ quái, lập tức hô ra tiếng: “Công chúa sợ là có cái gì hiểu lầm với ta, không bằng nghe ta giải thích một vài, tình huống hiện giờ chẳng lẽ công chúa không cảm thấy tò mò, có lẽ ta có thể trợ giúp công chúa!” hắn coi Ân Như Hứa này tình huống cũng giống như nữ chính từ mấy thế giới trước.
Tuy rằng hắn không có cách nào, nhưng nói như vậy, chỉ cần Ân Như Hứa xác thật không phải Ân Như Hứa nguyên bản, khẳng định sẽ lộ ra sơ hở, đến lúc đó tự nhiên hắn có thể sử dụng ngôn ngữ khác tranh thủ cơ hội nói chuyện. Chỉ cần nữ nhân này nguyện ý nói với hắn, hắn còn có hi vọng. không thể không nói, Triệu Tư rốt cuộc học được khi vào thế yếu thì thu lại một chút cuồng ngạo bá đạo.
Chỉ tiếc, hắn thất sách. Ân Như Hứa chỉ vẫn luôn dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, sau đó nàng nhẹ bẫng buông một câu.
“Dẫn gian tế này đi, ngũ mã phanh thây, thi thể tách ra chôn ở dưới con đường ngoài bộ tộc có người đến người đi.” Nàng muốn cho hắn thê thảm thống khổ mà chết đi, sau khi chết thi cốt bị ngàn vạn người dẫm đạp.
Triệu Tư khóe mắt muốn nứt ra, bắt đầu giãy giụa, “Từ từ! Ngươi không thể giết ta! Ta là Triệu Tư, ngươi không phải Ân Như Hứa thật sự có phải không!”
Lang kỵ giơ tay cho hắn một cái tát, “Ở trước mặt công chúa nói bậy gì đó! Rắp tâm hại người quả nhiên không phải thứ tốt!”
Ân Như Hứa lẳng lặng nhìn Triệu Tư phát cuồng, nhìn hắn bị nhóm lang kỵ kéo đi, tiếng mắng mỏ tức giận càng ngày càng xa. Nàng xác thật không rõ, vì cái gì chính mình phải trải qua những chuyện đó vô số lần, không rõ vì cái gì Triệu Tư biểu hiện giống như là biết nàng. Nhưng chuyện này nàng đều không nghĩ được rõ. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng chỉ biết bỏ một điều, đó chính là muốn người này chết.
Dây trói tròng lên tứ chi và cổ, sức ngựa kéo mạnh mẽ xé rách một người tựa như xé một tờ giấy. Triệu Tư ở trong thống khổ cực độ, hoàn toàn mất đi liên hệ cùng thế giới này.
Lúc chạng vạng, Ốc Đột mang theo người trở lại bộ tộc, ngựa hắn chạy băng băng qua con đường trước bộ tộc, hắn thấy thê tử mình đứng ở giữa đường nhìn mảnh đất dưới chân, dưới chân nàng dẫm lên mảnh đất như mới vừa đắp lại.
“Khiếu Khiếu, sao lại ra đây chờ ta?” Ốc Đột nhảy xuống ngựa, một tay dắt ngựa, một tay dắt nàng, hai người đồng loạt đi vào bộ tộc.
Ân Như Hứa ghé lại gần trên vai hắn, “Bỗng nhiên có chút nhớ chàng.”
Ốc Đột sửng sốt, sau đó lộ ra tươi cười rạng rỡ, đôi tay giơ nàng lên cao, giống như chơi đùa mà nhấc nàng chạy về vương trướng.
“Ta đây ngày mai mang nàng đi chơi?”
“Được.”