Triệu Quốc một năm này chú định là thời buổi rối loạn, trước có quốc quân Triệu Tư nếm mùi bại trận, sau lại đến khô hạn và giá lạnh. Triệu Quốc cai trị bá tánh dân chúng lầm than, quốc nội bắt đầu có loạn tượng. Nhưng trong vương cung ở vương đô, Triệu Tư còn đang mưu tính chiến tranh với Tấn Quốc.
Nếu hắn muốn xử lý Ô Đồ, tất yếu phải mượn đường Tấn Quốc, nếu hiện giờ trở mặt cùng Tấn Quốc, vậy dứt khoát trực tiếp đánh hạ. Trong triều rất nhiều đại thần cũng không tán đồng cách làm này, nhưng Triệu Tư dường như điên cuồng, quyết tâm muốn đánh Tấn Quốc. hiện giờ căn bản hắn không thể cho phép người khác ngỗ nghịch mình, đặc biệt là sau khi bại trận, càng hận không thể lập tức đánh thắng trận rửa sạch khuất nhục.
Nhưng mà mặc kệ hắn muốn làm cái gì, luôn vẫn không thể thuận lợi, hắn mới vừa đưa ra chủ ý đánh Tấn Quốc, đã có rất nhiều người đứng ra khuyên hắn: “Thỉnh vương cân nhắc a! hiện giờ Lan Kiều và Hợp Dương còn phát sinh loạn dân, còn bao nhiêu nơi gặp tai hoạ, không biết có bao nhiêu người chết đói và chết rét, lúc này sao có thể lại bắt đầu chiến sự!”
“Đúng vậy, huống chi không lâu trước đây, Triệu Quốc chúng ta còn kết minh cùng Tấn Quốc, hiện giờ quay đầu liền đánh Tấn Quốc, không khỏi có vẻ quá lương bạc, đối với thanh danh Triệu Quốc ta cũng có tổn hại!”
Triệu Tư chỉ nghĩ được đến nguy cơ của mình, đâu còn có thể cố kỵ đến những dân chúng xa cuối chân trời đang gặp tai hoạ cùng với thanh danh gì đó. Phàm là tiếng nói không tán đồng, đều bị hắn lấy thủ đoạn đè ép xuống. Vì đạt tới mục đích của mình, hắn tiêu phí lâu như vậy, ít nhất ở bên ngoài không ai dám làm trái hắn.
không ai biết Triệu Tư lo âu và bị đè nén, duy nhất biết hắn suy nghĩ gì là hệ thống xanh hoá đã hoàn toàn vứt bỏ hắn, mỗi ngày đều rớt tuyến, không biết có phải đã hỏng mất hay không, dù sao nó cũng không có tác dụng gì, số liệu luôn có lỗi, Triệu Tư dứt khoát không quản nó nữa.
hiện giờ hắn chỉ một lòng điều binh khiển tướng, bài binh bố trận, muốn mau chóng đánh hạ Tấn Quốc. Tấn Quốc lúc trước chịu thiệt nặng, so với Triệu Quốc tổn thất còn lớn hơn, đúng là lúc nguyên khí đại thương, nghe nói quốc nội cũng không an ổn. Nếu lúc này đánh sang, đương nhiên là thời cơ tốt nhất. Triệu Tư không phải không biết đủ loại vấn đề trong Triệu Quốc, chỉ là hắn không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, quyết định dụng binh chơi hiểm chiêu.
hắn có quyết đoán như vậy, cũng có tài làm tường cùng với thủ đoạn tàn nhẫn. Vì tìm một lý do xuất binh một cách quang minh chính đại, Triệu Tư hy sinh công chúa lúc trước Tấn Quốc đưa tới liên hôn.
Nàng ấy lớn lên cũng không tệ lắm, Triệu Tư lúc trước sủng ái nàng mấy ngày, hiện giờ cần hy sinh, hắn cũng không chút do dự, xử tử nữ tử đang có thai này, đối ngoại còn nói là nữ tử này ý đồ mưu hại hắn, mới rơi vào kết cục như thế. Nếu Tấn Quốc phái công chúa tới muốn ‘mưu hại’ hắn, đương nhiên chính là Tấn Quốc không có ý tốt, cho nên hắn muốn đánh Tấn Quốc, liền có cái lý do có thể đứng vững.
—— nếu muốn đánh nhau, tìm lý do thực dễ dàng, cũng hoàn toàn không chỉ có một chuyện này, nhưng Triệu Tư lại không chút do dự lựa chọn làm như vậy. không có nguyên nhân khác, chỉ là vì hắn cảm thấy như vậy là đơn giản nhất mà thôi.
Cùng với một nữ tử vô tội bị chết, hai nước khai chiến. Năm này vào đông lạnh nhất, giá lạnh vô cùng, giáp sắt mặc ở trên người nếu dính nước, dán lên da thịt, lúc cởi ra có thể sống sờ sờ xé rách một mảnh da thịt. Mà không có khôi giáp, thậm chí không có áo bông chống lạnh, binh lính ở tầng dưới chót, sống sờ sờ bị đông chết ở trong đại doanh, mỗi ngày quét doanh, đều có thể dọn ra mấy cỗ thi thể đông lạnh đến sắc mặt trắng xanh.
Năm này vào đông, chú định là hai nước Triệu Tấn rơi vào một mùa đông khó khăn nhất.
Xa ở thảo nguyên dưới Tuyết sơn, trước khi trận tuyết đầu mùa, bộ tộc Ô Đồ đã dựng xong đại doanh. Năm trước dấu vết vẫn còn, trạm gác cùng với tường thấp bọn họ dùng đá lớn trên Tuyết sơn xây dựng cũng vẫn còn, chỉ cần tu sửa thêm một chút.
Tuyết sơn lúc trước xa xôi hiện giờ gần trong ở gang tấc, thậm chí không nhìn thấy đỉnh, chỉ cảm thấy nguy nga, Ân Như Hứa chưa bao giờ nhìn thầy Tuyết sơn như vậy, nàng thường bọc da cừu thật dày ngồi ở đó nhìn lên Tuyết sơn, không có việc gì có thể nhìn cả một buổi trưa.
Những người khác trong bộ tộc nhìn thấy, không biết vì sao đều lộ ra nụ cười kỳ quái, Ân Như Hứa cũng cảm thấy kỳ quái, trở về hỏi Ốc Đột, Ốc Đột liền cười nói cho nàng: “Bởi vì lang thần đến từ Tuyết sơn, tuyết sơn là cố hương của lang thần, ta là ‘con trai của lang thần’, là hài tử được dãy Tuyết sơn này phù hộ, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy nàng đang biểu đạt yêu thích ta.”
Ân Như Hứa: “thật sự có lang thần? Còn sẽ phù hộ chàng?”
Ốc Đột ôm nàng, cùng nàng nhìn Tuyết sơn mênh mang, thanh âm sang sảng thuần hậu vang trong gió: “Nếu thật sự có lang thần, ta càng hy vọng thần có thể che chở nàng.”
Ân Như Hứa trong lòng vừa động. Nàng không biết vì cái gì rốt cuộc nàng có thể tránh thoát luân hồi không ngừng lặp lại kia, nhưng hiện giờ nàng nguyện ý tin tưởng, vận mệnh chú định thật sự có cái gì đang trợ giúp nàng.
Nàng nghĩ, nếu thực sự có lang thần, xin cho hết thảy yêu và hận, tất cả đều ngừng ở đây, kết thúc một đời này đi.
Nơi tụ cư vào đông của bộ tộc Ô Đồ không quá giống mùa hạ, chỗ dựng trại mùa đông có rất nhiều nơi đều có hàng rào và tường đá thấp. Đây là bởi vì vào đông bên này có rất nhiều động vật, bầy sói đông đúc, còn có mãnh thú to lớn giống như gấu, ngẫu nhiên có cả báo tuyết từ trên núi tuyết xuống tìm ăn, vì sợ bị dã thú xông vào nơi tụ cư, mới có thể xây dựng mấy thứ này.
Lúc mọi người dựng lều trại cũng sẽ phủ lên da dầy kín mít, ngăn trở gió tuyết, giữ cho trong trướng ấm áp. Vì sinh tồn, trong một năm đại bộ phận thời gian mọi người đều bận bận rộn rộn, mùa đông đặc biệt như thế.
Ô Thiên Châu bọn họ sớm đã chuẩn bị rất nhiều lông dê, trải qua các loại nấu tẩy phơi nắng, xe lông dê thành sợi, hoặc là ép thành miếng, cắt thành mảnh nhỏ, dùng để làm quần áo, mũ và các loại thảm nỉ.
Bộ tộc có một cái lều lớn, vào đông đốt lò phân trâu phân dê, thật sự ấm áp, bên trong tụ tập đầy phụ nữ và trẻ con, các nữ nhân ở nơi đó cùng nhau làm đồ vật, nói nói cười cười mười phần náo nhiệt, nhiều nhất chính là cầm da cùng làm thảm nỉ lông dê, cùng nhau làm, không biết thì học theo, làm nhiều thì sẽ làm càng tốt.
Ban đầu Ân Như Hứa không tới, nàng cảm thấy nếu mình tùy tiện đi qua, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ không quen. Nhưng chính Ốc Đột tới trại mùa đông này còn có rất nhiều việc phải làm, không thể vẫn luôn bồi nàng, thấy nàng một mình cùng mấy cung nữ ở trong vương trướng đợi đến quạnh quẽ, cả ngày không có tin tức gì, Ốc Đột liền trực tiếp đưa nàng tới đại trướng kia, giao cho Ô Thiên Châu và thê tử của Na Nhật Tùng.
“Các ngươi dẫn công chúa cùng nhau chơi.”
“Được rồi, khó được công chúa nguyện ý tới nơi này chen chúc cùng chúng ta, chúng ta khẳng định chiếu cố tốt nàng, tộc trưởng ngươi yên tâm đi!”
một đám nữ nhân đã kết hôn càng đanh đá, hi hi ha ha trêu ghẹo tộc trưởng Ốc Đột. Ốc Đột trước khi đi nhìn thấy Ân Như Hứa còn có chút không quen, tiến lên một tay ấn đầu nàng, ôm ôm nàng, thấp giọng nói: “Buổi tối trở về nói cho nàng nghe những chuyện khi ta còn nhỏ ở trong đại trướng.”
Ốc Đột vừa đi, Ô Thiên Châu kéo Ân Như Hứa vào giữa, mọi người tiếp đón rồi tiếp tục làm, tiếp tục nói. Ngay từ đầu xác thật có rất nhiều người ngượng ngùng ở trước mặt công chúa la hét ầm ĩ, nhưng một lát sau, thấy công chúa an an tĩnh tĩnh nghe các nàng nói chuyện, giọng lớn nàng cũng không chê ồn, ngoan ngoan ngoãn ngoãn giống như tiểu khuê nữ, mọi người lại thả lỏng xuống.
“Tộc trưởng cũng giữ công chúa thật chặt, sớm nên ra đây chơi cùng chúng ta.” Có đám người tính cách thẳng thắn, chỉ trong chốc lát đã gom lại bên cạnh Ân Như Hứa. Kỳ thật mọi người rất tò mò về nàng, vốn tiếp xúc không nhiều lắm, ở chỗ này quen thuộc nhất với Ân Như Hứa cũng chỉ có mấy người Ô Thiên Châu.
Có bọn họ ở bên trong giật dây bắc cầu, Ân Như Hứa thực nhanh đã dung nhập vào đám nữ nhân trong lều lớn, so với trong tưởng tượng cũng nhanh hơn, cũng dễ dàng hơn nhiều.
“Trong chúng ta Thác A Nhất biết đánh đàn nhị huyền, nghe nói công chúa cũng biết đánh cây đàn thật nhiều dây kia? thật vậy chăng?”
“Ta cũng chưa từng nghe đâu, nghe nói rất êm tai.”
“Ta đã từng nghe, lần trước công chúa từng đàn ở trong vương trướng.” Ô Thiên Châu vừa nhanh nhẹn xe lông dê, vừa khoe ra.
Bà vừa nói như vậy, các nữ nhân khác đều phát ra tiếng kêu thật muốn nghe, tiểu hài tử cũng ồn ào ở bên cạnh. Ô Thiên Châu vừa định bảo mọi người ngừng lại chút, đừng nháo đến công chúa, liền nghe Ân Như Hứa cho người lấy đàn đàn không hầu trong vương trướng lại đây.
Đàn không hầu của nàng là đặc chế, khắc hoa văn hình phượng hoàng duyên dáng, ngẩng cao đầu vươn cổ, sơn chữ mạ vàng, nạm vàng khảm ngọc, còn thắt dải lụa màu đỏ.
“Đây là đàn không hầu phượng đầu.” Ân Như Hứa đặt đàn trước người, đôi tay bắt đầu búng.
“Oa! thật sự là có rất nhiều dây a, có bao nhiêu dây?” “Cái ‘đàn không hầu’ này thật xinh đẹp a!” một đám nữ nhân vây quanh công chúa ở giữa, người phía sau ôm thảm nỉ nhón chân nhìn vào trong, trẻ con chen chúc ở khe hở, lộ ra cái đầu duỗi dài cổ nhìn chiếc đàn không hầu chưa bao giờ từng thấy.
“Có mười ba sợi dây.” Ân Như Hứa nói, ngón cái ngón trỏ trên tay phân biệt xẹt qua dây đàn, tức khắc dưới ngón tay bay ra một chuỗi âm sắc lưu sướng mà hoa mỹ.
Lúc nàng bắt đầu đánh đàn, tất cả mọi người ngậm miệng, an tĩnh nghe, đến tiểu hài tử đều quỳ rạp trên mặt đất, không dám ra tiếng quấy rầy.
Đàn xong hai khúc, có người cảm thán: “thật là dễ nghe a…… Công chúa đánh đàn thật là đẹp mắt, khó trách tộc trưởng thích.”
“Ta cảm thấy so với đàn nhị huyền thú vị hơn nhiều, ta cũng muốn học!”
Lúc trời tối, Ốc Đột mang theo đầy người gió tuyết cùng nhóm lang kỵ trở về. Cách rất xa, trạm gác nhìn thấy bọn họ, thổi ra tiếng còi, cho bọn họ tiến vào. Bọn họ ở bên ngoài chạy một ngày, trở lại bộ tộc, ngửi thấy mùi hương đồ ăn, đại bộ phận đều trực tiếp đi về lều lớn trung tâm. Đại bộ phận nữ nhân đều đợi ở trong đại trướng trung tâm, bọn họ đã quen sau khi trở về đều đi đến đó nhìn một cái, dắt người về nhà đi ăn cái gì.
Ốc Đột cũng đi lều lớn trung tâm, hắn ở bên ngoài lắc rơi tuyết trên người trên đầu, trong lòng nghĩ không biết công chúa ngày hôm nay thế nào. đi vào, thấy trong đại trướng phụ nữ và bọn nhỏ vây quanh một chỗ ăn cái gì, nói nói cười cười, công chúa thế nhưng cũng ở trong đám người, chỉ có điều nàng ở chỗ ấm áp nhất trong lớn lều, trên người phủ da vừa dày lại mềm, đang ngủ ngon lành, gương mặt đều đỏ bừng.
Ốc Đột không tự giác cười: “Nàng ngủ rồi?”
Ô Thiên Châu: “Ăn không ít thứ, mệt nhọc, nghe chúng ta nói chuyện, nghe nghe liền ngủ rồi, ngủ rất say. Tộc trưởng ngươi ôm người về vương trướng đi, đừng đánh thức, tới, gói người cho kỹ lưỡng.”
Ốc Đột ôm người cùng với khối da lông mềm mại cùng nhau trở về, nhét vào đệm giường da gấu. Chính hắn lại ngồi ở bên ngoài bình phong, làm nóng canh, mồm to ăn xong vài miếng bánh cùng hai bàn thịt lớn. Ngược gió tuyết ở bên ngoài chạy lâu như vậy, đương nhiên vất vả, hắn đã sớm đói bụng.
Lúc hắn ở bên ngoài, nghĩ đến công chúa ở bộ tộc có thể ăn no mặc ấm, vui vui vẻ vẻ, liền cảm thấy mình cũng thoải mái lên.
Ốc Đột mới vừa ăn xong, Ân Như Hứa đã quấn thảm da gấu ngồi dậy.
“Tỉnh? Hôm nay ở trong đại trướng cảm giác thế nào? Chơi vui sao?”
“Đánh đàn không hầu cho các nàng nghe…… không phải chàng nói lúc trở về sẽ kể chuyện cũ chàng lúc còn nhỏ ở lều lớn?”
“Ha ha ha, được, kể!” Ốc Đột dựa gần Ân Như Hứa, ôm vai nàng, “Khi ta còn nhỏ, lão tộc trưởng không cho ta vào vương trướng, ta cũng không có lều của mình, mùa hè tùy tiện nằm nơi nào cũng có thể ngủ, nhưng mùa đông quá lạnh, ngủ bên ngoài chịu không nổi. Bộ tộc chúng ta mỗi năm mùa đông đều có lều lớn như vậy. Ban ngày rất nhiều nữ nhân và tiểu hài tử ở trong đó, bên trong làm bếp lò phân trâu đốt suốt vào ban ngày, ta liền ngủ ở trong đại trướng vào ban ngày, ngủ đủ rồi, buổi tối trong đại trướng không có bếp lò, cũng không cho ai vào, ta liền chạy ra, lên Tuyết sơn bên kia chơi.”
“Ban ngày lều lớn thực náo nhiệt, ta ở đó tìm một chỗ ngủ, còn có người thiện tâm sẽ cho ta một cái thảm nỉ, mỗi lần ta đều có thể ngủ thật sự thoải mái.”
“Chàng……” Ân Như Hứa kinh ngạc: “không phải chàng là ‘con trai lang thần’ sao, sao lại đối xử với chàng như vậy?”
Ốc Đột lộ ra một hàm răng trắng, “Khả năng chính bởi vì ta là ‘con trai lang thần’, lão nhân đó mới có thể đối với ta như vậy, ông ấy sợ ta.”
“Ta chỉ muốn nói, ở trong đại trướng ngủ thực thoải mái, hôm nay nàng cảm thấy thế hay không? Hả?” Ốc Đột dùng cái trán đụng đụng đầu nàng hỏi.
Ân Như Hứa rũ đôi mắt xuống, “Ở bên cạnh chàng ngủ càng an tâm.”