Bộ tộc Ô Đồ gần đây có nhiều thương đội lui tới, các bộ lạc nhỏ chung quanh liên quan đến cũng từng ngày càng náo nhiệt lên. Vì thế, Ốc Đột ra lệnh dọn sạch ra một vùng lớn làm thương trướng, dựa theo Ân Như Hứa kiến nghị, trước làm ra cái chợ lớn ban đầu. Kể từ đó, trừ những thương đội, các bộ tộc nhỏ khác cũng sẽ tới đây trao đổi các thứ ở chỗ này cùng với nhau.
Ốc Đột mang theo Ân Như Hứa đi nhận đường ở bộ tộc, lúc giới thiệu các nơi cũng cùng nàng đi cái chợ đó hai lần. Tuy rằng ở trong mắt Ân Như Hứa, này gọi là ‘chợ’ cái thập phần đơn sơ, nhưng người bộ tộc lui tới bên trong trên mặt đều mang theo tươi cười cao hứng. Nơi này có rất nhiều người cả đời đều ở trên thảo nguyên, thậm chí chưa bao giờ đi tới Ân quốc hay các tiểu thành biên cảnh giao giới với thảo nguyên, cảnh tượng trước mắt này đã đủ làm cho bọn họ cảm thấy mới lạ, đến tiểu hài tử trong tộc thời gian này cũng thích tụ tập ở đây chạy tới chạy lui.
Ân Như Hứa nghe không hiểu lắm ngôn ngữ đa dạng của các bộ tộc, nhưng chỉ xem bọn họ khoa tay múa chân cũng đại khái đoán được bọn họ đang nói cái gì. Bọn họ lấy đồ vật ra trao đổi cũng đủ loại màu sắc hình dạng, Ân Như Hứa còn thấy có thiếu niên choai choai cầm một khối đá to lóe sáng, muốn đổi một khối đường cùng một thương đội.
Cục đá đó không biết là thứ gì, nhưng thực sự đẹp, cho nên chủ nhân thương đội đổi cho hắn, thiếu niên vui mừng khôn xiết, vui rạo rực cầm đường đi rồi.
Sản vật trên thảo nguyên không phong phú, nhưng thương nhân đều có đầu óc không tầm thường, bọn họ lấy giá thấp đổi đồ vật, nếu mang về chỉ cần hơi xử lý thêm, bán đi qua tay chính là giá cao, nếu không có loại lợi nhuận cao ngất này cũng sẽ không có nhiều thương đội lui tới như vậy. Mà một ít người ánh mắt càng tốt hơn, tùy thời đều có thể phát hiện cơ hội buôn bán, Ân Như Hứa nhìn một cái thương đội đã chủ động đi tìm thiếu niên kia dò hỏi, ước chừng cũng muốn đổi loại cục đá này.
Dùng để làm trang sức nhưng thật ra thích hợp, nói vậy, các quý nhân ở thủ đô đại khái sẽ thực thích, đến lúc đó không phải giá trị một hai khối đường là có thể cân nhắc.
Ân Như Hứa không quản bọn họ, nàng hy vọng trên thảo nguyên này có thể xuất hiện thêm một ít đồ vật hấp dẫn người ta. hiện tại đầu tiên quan trọng chính là hấp dẫn càng nhiều thương nhân tới đây, kéo theo càng nhiều dòng người. Tổ mẫu lúc chưa qua đời từng nói với nàng, thương đội giống như nguồn nước, đất đai khô cạn, cần nước tưới tắm, mà nước muốn tồn tại, nhất định phải có lưu thông.
Rất nhiều đời, xác thật cái gì nàng cũng không thể làm, nhưng ngẫu nhiên nàng sẽ nhịn không được nghĩ nếu như thế này thì lại thế nào, nếu là như vậy thì nên làm thế nào. Sau đó nàng phát hiện, chiến tranh phần lớn là bởi vì cằn cỗi, bởi vì không có người, không thể không đi đoạt lấy. Trong lòng nàng sớm có mmột ý niệm mơ hồ, nếu thiên hạ này nơi chốn thái bình, nhân dân giàu có, không cần phải đi cướp đoạt vẫn có thể sống tốt thì chiến tranh cũng sẽ biến mất hay không?
Thương đội lui tới, thương đội Ân quốc nhiều nhất, còn có đội ngũ đến từ chính cung đình, là Vương phu nhân mẫu thân của nàng phái tới, tặng cho nàng những thứ trên thảo nguyên không có. Chung quy là thịt trên người rơi xuống, Vương phu nhân tuy rằng buồn bực nàng không nghe lời, trong lòng lại cũng nhớ mong.
Ân Như Hứa cầm thư nhà của Vương phu nhân, đôi mắt ửng đỏ, ngồi ở án viết thư hồi âm cho bà. Vẫn là những câu đó, khuyên bà không cần giữ ý đồ tiếp xúc cùng Triệu Quốc bên kia, khuyên huynh trưởng không nên dễ tin con người Triệu Tư này, còn khuyên bà góp lời với phụ thân giao hảo cùng Lỗ Quốc. Tựa như mẫu thân không thể mặc kệ nàng, nàng cũng không thể không màng mẫu thân mình.
Nàng đang viết thư, Ốc Đột đi vào, trong tay còn cầm cục đá sáng lấp lánh, thấy bộ dáng nàng rưng rưng viết thư, tươi cười trên mặt hắn thu lại, thả cục đá trong tay lên bàn nhỏ, chính mình tiến lên xoay đầu Ân Như Hứa lại, ngắm nhìn nàng.
“Vì sao khóc?”
Lúc Ốc Đột cười nói, là bộ dáng thanh niên sang sảng, nhưng trầm giọng tức giận như lúc này, lại có vẻ đáng sợ.
Ân Như Hứa chớp chớp mắt, một viên nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, bị Ốc Đột dùng ngón cái ra sức lau.
“Ta thực tốt, chỉ là đang viết thư nhà.”
Ốc Đột lúc này mới buông mặt nàng ra, “Nàng tưởng niệm thân nhân?”
Ân Như Hứa sờ sờ mặt, ngồi trở lại viết chữ, “Ta…… đã quen rời khỏi bọn họ.” Nàng viết thư xong, cẩn thận để sang một bên, hơi xấu hổ mà liếc mắt nhìn Ốc Đột một cái, rúc vào trong lòng ngực hắn, nói: “Ốc Đột, ta muốn…… muốn một hài tử.”
Ốc Đột sửng sốt, ngay sau đó sờ sờ lỗ tai, không dám tin tưởng: “Chẳng lẽ ta còn chưa đủ nỗ lực?” hắn còn sợ chính mình quá tùy tâm sở dục làm ra chuyện gì xấu.
không phải vấn đề hắn nỗ lực không, là Ân Như Hứa nhìn qua yếu ớt mảnh mai, thật sự không giống như là có thể làm mẫu thân. Ốc Đột nhìn quen các nữ nhân thô tráng trong bộ lạc, các nàng một cánh tay có thể đánh ba người như Ân Như Hứa đối với các nàng mà nói, sinh hài tử cũng không phải chuyện nhẹ nhàng, Ân Như Hứa dáng vẻ này thì càng không cần phải nói, Ốc Đột suy nghĩ bộ dáng nàng có mang hài tử, tức khắc kinh hồn táng đảm.
“không cần vội như vậy, chờ thân thể nàng tốt hơn đã.” Ốc Đột bế Ân Như Hứa lên, ôm về ngồi ở mép giường, “Chờ ta lại dưỡng nàng khỏe mạnh hơn một chút.”
“Ừ.” Ân Như Hứa nằm ở trên vai hắn, cảm thấy thực an tâm.
Nàng từng có một hài tử, là nguyên nhân thứ nhất làm nàng thống khổ vô số lần. Từ đời thứ nhất nàng đã biết đứa bé kia sẽ đến, cũng biết nó sẽ chết, nhưng về sau mỗi một đời nàng vẫn chỉ có thể nhìn nó sinh ra lại nhìn nó chết đi. Ốc Đột sinh tử vô số lần cơ hồ xóa sạch tình cảm làm nữ nhân của nàng, mà đứa bé kia cơ hồ xóa sạch tình cảm làm mẫu thân của nàng.
hiện giờ nàng muốn một hài tử, cũng không phải là vì bổ khuyết tiếc nuối và thống khổ lâu dài này, mà là bởi vì nàng cần một hài tử như vậy. Thảo nguyên này cần một hài tử có huyết thống Ân quốc. Đó sẽ là vương trong tương lai, giống phụ thân nó, cường tráng mà khỏe mạnh, hơn nữa kế thừa nguyện vọng trong lòng của mẫu thân nó, thủ vệ ngôi nhà chung của bọn họ.
Toàn bộ mọi chuyện khác với đời trước, nàng sẽ làm tất cả, toàn bộ những thứ đời trước từng mất đi, nàng đều muốn có được.
Bởi vì bị công chúa ‘ghét bỏ’ không đủ nỗ lực, Ốc Đột liền dứt khoát không áp lực chính mình, hảo hảo giải một lần thèm, vì thế ngày thứ hai Ân Như Hứa cơm trưa cũng không dậy ăn.
Các cung nữ đã quen thuộc với Ô Thiên Châu nhìn ra, chạy tới Ô Thiên Châu bên kia thổi gió bên tai, nói tộc trưởng thật sự quá xằng bậy, không bận tâm thân thể công chúa một chút. Ô Thiên Châu liền đi nhắc nhở Ốc Đột, làm tộc trưởng bồng bột này thu liễm chút.
Ốc Đột không muốn thu liễm cũng phải thu liễm, bởi vì hắn muốn dẫn người đi ra ngoài đánh một bộ lạc, phải rời khỏi tộc một thời gian.
Việc này ngọn nguồn là bởi vì một thương đội, có thương đội trên đường tới bộ tộc Ô Đồ bị Bạch tộc giết người đoạt hàng. sự tình vừa xảy ra, bộ tộc Ô Đồ vừa mới náo nhiệt lên lại mất đi không ít thương đội. Ốc Đột đâu chịu cho ai giương oai ở địa bàn của mình như vậy, hai năm trước hắn mang theo tộc nhân nuốt hết các bộ tộc cường thịnh trên thảo nguyên này. Bộ tộc Ô Đồ hoàn toàn xứng đáng là trung tâm thảo nguyên, mà Bạch tộc lúc trước liền không đối phó nổi hắn, bị hắn đánh một lần thì xám xịt trốn xa, hiện giờ vừa hết nổi bật lại dám đến chọc hắn, hắn đương nhiên nhịn không nổi.
“Công chúa đưa thương đội tới, bọn họ muốn cướp thì cướp? Ta không chỉ có muốn cướp đồ vật về, còn muốn cắt đầu bọn họ về.” Ốc Đột mang theo một đám dũng sĩ bộ lạc chuẩn bị đi truy tìm tung tích Bạch tộc, hoàn toàn giải quyết cái mối họa này.
Đám dũng sĩ đi theo hắn, có một đám sói, chính là đoàn sói được thuần dưỡng, những con sói đó trung thành lại hung hãn, đều dị thường mẫn cảm đối với gió thổi cỏ lay trên thảo nguyên, là lực lượngcanh gác thăm dò hữu dụng.
Ân Như Hứa đi tiễn Ốc Đột, mới lần đầu tiên thấy được đàn sói từng được nghe từ trong miệng các cung nữ này, đàn sói cao lớn đi theo ở những nam nhân cao tráng đó, từng đôi mắt sói rét căm căm, tuyệt không làm cho ai nhận sai chúng nó là chó.
Cũng khó trách lúc trước trên đường Ốc Đột dẫn người đi đón nàng gặp phải sói, bọn họ lai có phản ứng như thế, sói bọn họ thuần dưỡng so với đám sói hoang đó hung hãn hơn không biết bao nhiêu lần, so sánh ra, những con sói hoang đó không phải còn không bằng ‘chó giữ nhà’ của bọn họ sao.
“Ta đi mấy ngày sẽ trở về, trong tộc có chuyện gì, nàng đều có thể tự mình quyết định.” Ốc Đột ngồi trên lưng ngựa, thò người xuống dưới đè đè vai Ân Như Hứa.
Ân Như Hứa sửng sốt, “Ta xử lý?”
Ốc Đột cười to, “Đương nhiên là nàng, nàng là thê tử của ta, bộ tộc là của ta cùng với nàng, nàng có gì mà không thể xử lý.” Hơn nữa công chúa thông tuệ, xử sự ổn thỏa, hắn đương nhiên yên tâm về nàng.
Ân Như Hứa ngóng nhìn hắn, người nam nhân này thật sự hoàn toàn bất đồng với Triệu Tư, trong mắt Triệu Tư chỉ có quyền lực, hắn ta tuyệt sẽ không yên tâm giao quyền lực cho một nữ nhân, phụ thân nàng cũng là như thế…… không, trên đời này phần lớn nam nhân cũng đều như thế, đám nam nhân kia đều cảm thấy nữ nhân không cần dã tâm và quyền lực, chỉ cần có nam nhân sủng ái.
Bởi vì bọn họ đều sợ hãi, sợ hãi sau khi nữ nhân thức tỉnh sẽ cướp đi quyền lực làm chủ nhân của bọn họ, nhưng Ốc Đột không sợ hãi, không phải bởi vì hắn yêu nàng, mà là bởi vì hắn tự tin. Cho dù nghèo túng, hắn cũng chưa bao giờ mất đi loại tự tin này.
“Được, Ốc Đột, ta chờ chàng trở về.” Ân Như Hứa vươn tay với Ốc Đột, bị hắn cầm lấy tay hôn một chút.
“đi!” Ốc Đột buông tay Ân Như Hứa, ra lệnh một tiếng, dẫn đầu giục ngựa đi xa, đám dũng sĩ hô quát một trận, tấp nập đuổi theo. Đối với loại xuất chinh này, các nam nhân, nữ nhân trong tộc cũng chưa có phản ứng quá lớn, đối với bọn họ là việc thực tầm thường, chỉ là một bộ phận trong sinh hoạt, hơn nữa tộc trưởng là tín ngưỡng trong lòng bọn họ, bọn họ đều tin tưởng chỉ cần Ốc Đột ở đây, mặc kệ là địch nhân gì đều không đáng sợ.
Lang thần trên Tuyết sơn sẽ bảo hộ con trai của lang thần, mang theo thắng lợi trở về.
……
Triệu Tư cưới một công chúa Tấn Quốc, tuy không phải vương hậu, cũng cho vị trí phu nhân không thấp, hai nước xem như tiến vào trạng thái hòa hoãn. Triệu Tư bên này ổn định thế cục quốc nội cùng tình huống Tấn Quốc bên kia, ngầm cũng phân phó người đi tra xét tình huống trên thảo nguyên, đặc biệt là tình huống của Ân Như Hứa.
Tìm hiểu tin tức trở về làm hắn nôn nóng bất an, trong lòng vội vàng càng sâu. Nếu có thể, hắn lập tức muốn phát binh thảo nguyên, thừa dịp bộ tộc Ô Đồ còn chưa lớn mạnh, trước tiên hoàn toàn chặt đứt đường tiến của bọn họ, nhưng Tấn Quốc bên kia ra sức khước từ, không muốn phối hợp, mấy lần hắn tìm hiểu khẩu phong đều bị chặn trở về.
Tấn Quốc muốn Triệu Quốc hắn liên hợp đánh Lỗ Quốc trước, chờ sau khi thắng lợi lại nói đến việc vào thảo nguyên.
Quốc quân Tấn Quốc không hiểu vì sao Triệu Tư phải chấp nhất với một bộ tộc thảo nguyên cách xa Triệu Quốc, chỉ có thể hoài nghi hắn có âm mưu gì, chẳng hạn như lấy danh nghĩa vào nguyên để mượn đường Tấn Quốc, trên thực tế ý tứ ở ốc thổ Tấn Quốc. Vừa nghĩ như vậy, quốc quân Tấn Quốc liền càng không muốn phối hợp với Triệu Tư.
Triệu Tư bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời buông Ô Đồ trước, phái ra đại quân cùng Tấn Quốc liên hợp đi đánh Lỗ Quốc, bán mặt mũi cho Tấn Quốc, làm cho bọn họ nhìn ra thành ý.
Nhưng mà Triệu Tư không nghĩ tới chính là, ở trong thiết tưởng của hắn là Lỗ Quốc có thể dễ dàng đánh hạ, lúc này lại đột nhiên thành cái xương cứng, chiến cuộc thế nhưng giằng co không dứt, hồi lâu cũng chưa thể đột phá. không chỉ như thế, quân đội Tấn Triệu hai nước liên tục thất lợi, tin tức truyền về đô thành hai nước.
“Nhất định là Triệu Vương không muốn ra lực, lúc trước hắn ta năm lần bảy lượt tìm lý do ngăn trở, thậm chí bịa cái lý do nói muốn đánh bộ tộc Ô Đồ trước, thật là buồn cười! quân đội Triệu Quốc hắn nhân số chỉ có bằng một nửa Tấn Quốc chúng ta, có thể có tác dụng gì!” chủ tướng quân Tấn ở trước mặt quốc quân Tấn Quốc tận hết sức lực bôi đen mà đem chiến bại ném lên trên đầu Triệu Vương.
Cùng lúc đó, chủ tướng Triệu Quốc cũng ở trước mặt Triệu Tư lên án mạnh mẽ liên minh Tấn Quốc, “Quân đội Tấn Quốc thật là khinh người quá đáng! Coi chúng ta như lính hầu, cái gì nguy hiểm đều đẩy chúng ta lên, bọn họ nhiều người như vậy trốn tránh ở phía sau, sợ hãi rụt rè không có nửa phần tâm huyết, trận này còn đánh thế nào!”
Triệu Tư trong lòng đương nhiên tức giận, bắt đầu hoài nghi mình với Tấn Quốc kết minh sai rồi.