Ngọc Lăng Vương Hề Trác Ngọc, ở trong đông đảo thành viên hoàng thất có chút đặc thù. Phụ thân hắn là Hề đại tướng quân hàng năm đóng giữ biên cương rét lạnh, trong tay nắm giữ mấy chục vạn quân đội mười sáu châu, bản thân hắn lại phi thường được hoàng đế cữu cữu yêu thương, bởi vì không phải hoàng tử, không cần tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thân phận an toàn, ở Lạc Đô không biết bao nhiêu người muốn giao hảo cùng hắn, nhưng đối với ai hắn đều nhàn nhạt, thập phần khách khí, phảng phất luôn ngăn cách cái gì.
Từ khi còn nhỏ hắn bệnh nặng một lần xong, con người trở nên có chút quái gở, tuy rằng bằng hữu cũng có một ít, nhưng đều không thể thổ lộ tình cảm, cơ hồ ấn tượng của mọi người về hắn đều là một khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh kịp, cùng với yêu chó cổ quái, còn có tính tình không tồi, đối với ai cũng rất hiền lành, phần hiền lành này cũng có thể giải thích là vì khách khí. Hiển lộ ra tức giận vì giữ gìn một người, thật là chưa bao giờ từng có.
Đúng vậy, tất cả mọi người nhìn ra Ngọc Lăng Vương làm người hòa khí nay xác thật tức giận. Ý thức được điểm này, mọi người ở đây đều bị kinh hách, đến Dục Vương cũng thực kinh ngạc.
Bất quá thực nhanh sắc mặt hắn lại khó coi lên, Ngọc Lăng Vương đây là có ý tứ gì? Cố tình ở trước công chúng muốn phản bác hắn để giữ gìn nữ nhân Tiêu Cẩm Nguyệt kia, hắn ta cùng huynh đệ nào ngầm cấu kết để đối phó hắn? Hay là phụ hoàng bên kia có vấn đề gì?
Bởi vì mẹ đẻ chỉ là cung tì, ở trong mấy hoàng tử xuất thân thấp nhất, Dục Vương bằng vào nhiều năm nỗ lực đi đến tình trạng hiện giờ, trong lòng còn có kiêu ngạo, đặc biệt hắn coi trọng tự tôn, chuyện trước mặt mọi người bị bác bỏ mặt mũi dù thế nào hắn cũng không nhịn nổi, bởi vậy dưới cái nhìn chăm chú kinh nghi của những người khác ạ, hắn đã bình tĩnh lại, cười lạnh với Hề Trác Ngọc: “Ngọc Lăng Vương vì sao phải giữ gìn Tiêu Cẩm Nguyệt? Chẳng lẽ Vương phi đó của ta có thủ đoạn thông thiên, đến Ngọc Lăng Vương cũng có thể thu phục?”
hắn có ác ý rõ ràng, Hề Trác Ngọc còn không có động tác, con chó to ôn thuần ghé vào bên chân Hề Trác Ngọc đã đột nhiên đứng lên, hướng về Dục Vương phát ra tiếng uy hiếp hung ác. Con chó này, mọi người đều từng gặp, trong ấn tượng là con chó đặc biệt ôn hòa, ôn ôn thuần thuần, cũng cũng không sủa lung tung, tuy rằng nhìn hình thể lớn, nhưng cũng không nguy hiểm. Vì thế ngầm có rất nhiều người chê cười Ngọc Lăng Vương, nói hắn làm chủ nhân không biết giận, nuôi chó cũng không biết sủa.
Chính vào giờ phút này, nhìn con chó to mắt lộ ra hung quang, mọi người lúc này mới nuốt nước miếng, nhớ tới một câu cách ngôn —— cho cắn người không sủa. hiện tại không chút nghi ngờ Ngọc Lăng Vương ra lệnh một tiếng, con chó hình thể thật lớn đó sẽ nhào lên cắn đứt yết hầu Dục Vương.
Hề Trác Ngọc sờ sờ chó, trấn an nó nằm xuống, đối mắt lộ ra cảnh giác nói với Dục Vương: “Ta quen biết huynh trưởng của Tiêu tam cô nương, cũng từng gặp Tiêu tam cô nương. Dung mạo không phải là tiêu chuẩn bình phán một nữ tử, lời đồn đãi cũng không nên trở thành vũ khí sắc bén thương tổn nữ tử vô tội, chung quy từng là phu thê, Dục Vương hà tất khắc nghiệt như vậy.”
hắn tuy ngồi, khí thế lại hoàn toàn không thua Dục Vương thân hình cao lớn đứng ở kia. Dục Vương giờ phút này mặt đen như đáy nồi, những lời này của Ngọc Lăng Vương vừa ra khỏi miệng, người đang ngồi còn lại cũng nhịn không được khe khẽ nói nhỏ, nghe những câu “Dục Vương xác thật có chút quá” “Nghe nói Tiêu tam cô nương từ trước thanh danh cũng tốt”, Dục Vương quả thực đôi mắt đều tức đến đỏ lên.
hắn phiền chán Tiêu Cẩm Nguyệt, bất quá chính là cái giày rách hắn không cần, nói vài câu, còn để những người này bình phán? Còn có Ngọc Lăng Vương này, ngày xưa tỏ vẻ đạm bạc hòa khí, một bộ ra vẻ đạo mạo, hôm nay suy nghĩ vì Tiêu Cẩm Nguyệt như vậy, nói không chừng chính là thông đồng cùng tiện nữ nhân kia. Nghĩ như vậy, Dục Vương đột nhiên cảm thấy trên đầu mình phảng phất có ánh sáng xanh.
hắn tức đến cười: “không thể ngờ được Ngọc Lăng Vương để ý Tiêu Cẩm Nguyệt như vậy, nhưng Tiêu Cẩm Nguyệt là thê tử của ta, ta nói nàng thế nào đều là thiên kinh địa nghĩa, ta nói nàng cái dạng gì thì nàng chính là cái dạng đó, người ngoài vẫn nên bớt nghi ngờ đi, chỉ chờ kết quả là thất không có mắt thì cũng ném mất mặt mũi.”
Hề Trác Ngọc vuốt chó, đạm đạm cười, “Thê tử? Tiêu tam cô nương hiện tại đã không phải thê tử của ngươi, Dục Vương.”
……
Hoàng đế và Hoàng Hậu lúc này ở bên nhau nói chuyện, đang nói đến Hề Trác Ngọc, Hoàng Hậu nói: “Trác Ngọc đã lớn như vậy còn chưa tuyển Vương phi, thật sự là có chút kỳ cục, bệ hạ cũng không thể luôn là một mặt mặc kệ nó, kép dài hậu tự chính là trách nhiệm, hắn cũng không thể vẫn luôn cùng những thứ đó, những con chó đó sống cả đời đi?”
Hoàng đế cũng đau đầu: “Hoàng Hậu nói có đạo lý a, nhưngTrác Ngọc đứa nhỏ này không ham thích chuyện đó, ta từng nói với hắn nhiều lần, hắn đều nói qua mấy năm lại bàn.”
Hoàng Hậu: “Bất luận thế nào, chúng ta làm trưởng bối, phải nên quyết định đại sự cả đời cho hắn.”
“Ừ.” Hoàng đế hỏi: “Trong lòng nàng đã có người được chọn?”
Hoàng Hậu cười nói: “Thuần Hỉ quận chúa thế nào? Đứa nhỏ này kiều tiếu đáng yêu, tuy nói tính tình ngang ngược chút, nhưng Trác Ngọc tính tình tao nhã, hai người cũng coi như bổ sung cho nhau, hơn nữa Thuần Hỉ đứa nhỏ này cũng không sợ chó trong phủ Trác Ngọc, đây không phải vừa lúc?”
Hoàng đế trầm ngâm một lát, vừa định nói có thể, lại nghe thấy bên ngoài ồn ào nhốn nháo, phảng phất có tiếng nữ tử kêu to chói tai.
“Bên ngoài đã xảy ra cái gì? Sao lại ồn ào như thế?”
Cung nữ bên người Hoàng Hậu thần sắc kinh hoàng, tiến vào quỳ gối: “Bệ hạ, điện hạ, là Thuần Hỉ quận chúa ầm ĩ lên với tam tiểu thư nhà Tiêu tướng quốc, Thuần Hỉ quận chúa nói Tiêu tam tiểu thư bất kính nàng, muốn kéo nàng lại đây thỉnh Hoàng Hậu điện hạ xử trí Tiêu tam tiểu thư.”
Hoàng Đế Hoàng Hậu nghe vậy mày nhăn lại, Hoàng Hậu nói: “Tiêu tam tiểu thư, chính là Vương phi lúc trước của Dục Vương? Sao nàng lại sảo lên với Thuần Hỉ?”
Cung nữ cúi đầu xuống, “Đây, hình như là bởi vì Ngọc Lăng Vương.”
“thật là kỳ cục!” Hoàng Hậu cả giận nói. Hai nữ tử khắc khẩu vì một nam tử, còn nháo đến trước mặt bà.
Lúc này lại có thái giám chạy tới bẩm báo hoàng đế, “Bệ hạ, đông lâu bên kia Ngọc Lăng Vương ồn ào lên với Dục Vương.”
Hoàng đế: “…… Dục Vương cùng ai?”
Thái giám: “Cùng Ngọc Lăng Vương.”
Phát hiện mình không nghe lầm, hoàng đế kinh ngạc, “Trác Ngọc còn tức giận cãi nhau với người khác? hắn từ vài tuổi đã không từng cãi nhau với ai, Dục Vương làm cái gì, sao có thể làm Trác Ngọc tính tình tốt như vậy cùng hắn nháo ra không thoải mái?”
Thái giám đáp: “Là Dục Vương điện hạ nói chuyện với người ta, trong lời nói làm nhục tam tiểu thư Tiêu tướng quốc gia, Ngọc Lăng Vương điện hạ liền ra mặt ngăn lại, hai người lúc này mới náo loạn mâu thuẫn.”
Hoàng đế: “……”
Cùng nghe thấy mấy câu này, Hoàng Hậu: “……”
Mới phát sinh Tiêu Cẩm Nguyệt bởi vì Ngọc Lăng Vương khắc khẩu với Thuần Hỉ quận chúa, sau lưng Ngọc Lăng Vương cũng vì giữ gìn Tiêu Cẩm Nguyệt cãi nhau với Dục Vương, hai người này là chuyện như thế nào???
“A!” Hoàng Hậu dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, lộ ra thần sắc tỉnh ngộ.
Hoàng đế thấy biểu tình của bà không đúng, hỏi: “Thế nào, nàng nghĩ đến cái gì?”
Hoàng Hậu phất tay để các nàng đi xuống, chính mình chần chờ nói với hoàng đế: “Lúc trước Tiêu tam cô nương tới bái kiến, ta thấy trên người nàng mặc đồ rất quen mắt, nhất thời lại không nhớ ra xuất xứ, giờ bỗng nhiên nhớ tới, đó là trân châu cẩm và tử hà sa, là hai loại vải năm nay cống lên. Lúc trước trừ chỗ ta nơi này để lại một chút còn chưa dùng, dư lại người vảo ta đưa đi cho Trác Ngọc, nói để hắn ngẫu nhiên mặc chút xiêm y thuần tịnh.”
Hoàng Hậu vừa nói như vậy, hoàng đế cũng quỷ dị mà trầm mặc. Vải thưởng cho Ngọc Lăng Vương hiện làm thành váy áo mặc trên người Tiêu Cẩm Nguyệt, Ngọc Lăng Vương bình thường cũng không nháo mâu thuẫn với ai, còn vì nữ tử này khắc khẩu cùng người khấc, đây là cái gì? hắn không cần nghĩ cũng hiẻu ra đây là vì cái gì.
“Ai, đứa nhỏ này, như thế nào liền coi trọng cái này.” Hoàng đế thở dài.
Hoàng Hậu cũng không nghĩ tới, “Hai người thoạt nhìn như là có tình nghĩa, nhưng cố tình Dục Vương…… Hay là Trác Ngọc sở dĩ không nói, chính là bởi vì Dục Vương?”
Lúc trước Tiêu Cẩm Nguyệt và Dục Vương những chuyện đó nháo đến ồn ào huyên náo, Đế hậu hai người đương nhiên cũng biết, giờ cũng không biết nên thế nào cho phải, cuối cùng hoàng đế chỉ có thể nói: “một khi đã như vậy, hôn sự Trác Ngọc vẫn nên từ từ đã.”
Hoàng Hậu vẫn không muốn từ bỏ, dứt khoát đánh nhịp nói: “Triệu Ngọc Lăng Vương tới đây, chúng ta tự mình hỏi hắn một chút, nói không chừng là hiểu lầm thôi.”
Thái giám đi mời Ngọc Lăng Vương, Thuần Hỉ quận chúa túm Khương Vũ Triều cũng bị người ta dẫn tới trước mặt Hoàng Đế Hoàng Hậu.
“Bệ hạ, điện hạ, các người phải làm chủ cho ta a!” Thuần Hỉ quận chúa tiến vào liền ủy khuất kêu lên.
Nàng vốn tưởng rằng Hoàng Hậu đối với mình từ trước đến nay hiền lành sẽ đứng ở bên nàng, lại không nghĩ rằng Hoàng Hậu lần này răn dạy nàng, “Giống cái gì! Thuần Hỉ, lễ nghi ngươi ném đi chỗ nào? Bởi vì một chút việc nhỏ mà nháo lên, la hét ầm ĩ khóc lóc, mẫu thân ngươi chính là dạy ngươi như vậy?”
Thuần Hỉ quận chúa sửng sốt, cảm thấy không đúng, cũng có chút sợ hãi, ấp úng không biết nói cái gì. Khương Vũ Triều cũng sửng sốt, nàng không cảm thấy sợ hãi gì, dù sao cũng sẽ không bởi vì việc nhỏ này mà giết người, nàng đã nghĩ kỹ nên làm bạch liên hoa như thế nào để phụ trợ một chút vị quận chúa ngang ngược vô lý này, ai biết thái độ của Hoàng Hậu kỳ quái như vậy.
“Cẩm Nguyệt, lại đây.” Hoàng Hậu lại cười vẫy tay với Khương Vũ Triều, “Thuần Hỉ tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, con cũng đừng so đo cùng nàng.”
Thuần Hỉ quận chúa: “???”
Mãi cho đếnkhi các nàng bị Hoàng Hậu phái người đưa về cung điện Lâm thủy, Thuần Hỉ quận chúa vẫn còn chưa phục hồi tinh thần. Vì sao mình bị mắng, vì sao Tiêu Cẩm Nguyệt ngược lại được Hoàng Hậu đối đãi hiền lành?
Khương Vũ Triều và Thuần Hỉ quận chúa chân trước rời đi, sau lưng thái giám đã mang theo Hề Trác Ngọc tới.
Hề Trác Ngọc còn tưởng rằng Đế hậu hai người triệu mình đơn độc tới đây là bởi vì khắc khẩu với Dục Vương, không ngờ Hoàng Hậu hàn huyên vài câu với hắn xong, đột nhiên hỏi: “Trác Ngọc, tuổi con cũng không nhỏ, là nên suy xét việc thành gia, ta có tâm vì con hỏi Thuần Hỉ quận chúa, con cảm thấy thế nào?”
Hề Trác Ngọc sửng sốt một lát mới nhớ ra đây là ai, hắn hồi tưởng từ lúc rất nhỏ nhìn thấy tình cảnh tiểu nữ hài kia, hơi hơi nhăn mi, lắc lắc đầu.
Hoàng Hậu hỏi: “Vì sao không được, hay là trong lòng con có người khác?”
Hề Trác Ngọc đúng sự thật trả lời: “không, chỉ là con không thích Thuần Hỉ quận chúa.”
Hoàng đế nhịn không được chen vào: “Vì sao không thích Thuần Hỉ?”
Hề Trác Ngọc: “Khi còn bé nàng ấy nuôi một con chó, lại không đối đãi tử tế, thường xuyên đánh chửi ngược đãi, khi đó con liên tục ngăn cản cũng không được, nữ tử như vậy con không thích.”
Hoàng đế: “……” Ngươi lừa ai đây, bởi vì một con chó khi còn nhỏ mà nhớ đến bây giờ, còn muốn cự tuyệt một quận chúa lớn lên đáng yêu như thế? rõ ràng chính là trong lòng có Tiêu Cẩm Nguyệt kia nhưng mà khó nói thôi, cho nên tùy tiện tìm lý do có lệ.
“Thôi thôi, con đi xuống đi.” Hoàng đế đuổi người đi. Xong rồi hắn nói với Hoàng Hậu: “Đứa nhỏ này quả nhiên là tâm hệ Tiêu Cẩm Nguyệt kia.”
Lúc này Hoàng Hậu cũng không thể không tin, “Vậy làm sao bây giờ? Kia Tiêu Cẩm Nguyệt rốt cuộc là Vương phi trước của Dục Vương, hiện giờ chúng ta cũng không thể tứ hôn ngay cho Trác Ngọc.”
Hoàng đế: “Thôi, mặc kệ bọn họ, cứ chờ xem trước, chờ Trác Ngọc tiểu tử kia tự mình tới cầu lại nói.”
Đằng trước Tiêu tướng quốc rốt cuộc biết được trận phát sinh hai Vương gia gian khắc khẩu, đối với Dục Vương không chút nào che dấu căm ghét, đáy lòng hắn cũng tức giận, lúc trước cánh chim không gió, cầu đến hắn thì đáp ứng cưới nữ nhi hắn, hiện giờ lợi hại, liền muốn vắt chanh bỏ vỏ, thứ gì, thật coi hắn là cát trong bình, chỉ biết ba phải.
Còn Ngọc Lăng Vương, hắn đột nhiên đứng ra bảo vệ nữ nhi mình, lại có nguyên nhân gì, thật sự chỉ bởi vì quen biết cùng nhi tử mình? Nhưng hắn xưa nay cũng chưa từng coi trọng bằng hữu khác như thế, người nhà có liên quan còn chiếu cố.
Khương Vũ Triều và Thuần Hỉ quận chúa trở lại cung Lâm thủy, nơi đó đã bắt đầu diễn ca hát, nhưng tâm tư của đại đa số người đều không ở xem diễn, mà là đang thấp giọng đàm luận cái gì.
Khương Vũ Triều ban đầu căn bản không chú ý đề tài của các nàng, nhưng Thuần Hỉ quận chúa xung quanh vây đầy người, nghe người ta nói chuyện xảy ra, nàng lập tức nhảy lên, không dám tin tưởng hô: “Sao có thể, Trác Ngọc ca ca sao lại giữ gìn một thê tử bị bỏ rơi!”
Ừm, có quan hệ với Thiếu Nguyên lão công? Khương Vũ Triều lập tức đi làm rõ đã xảy ra cái gì.
Thần tượng vừa rồi vì giữ gìn thanh danh cho nàng, cãi nhau cùng cái đồ thẳng nam ung thư Dục Vương kia. Trời ạ, đây là idol thần tiên gì! Ca ca ta tốt đệ nhất trên thế giới!
Lòng vẫn luôn yên tĩnh như nước Khương Vũ Triều nháy mắt lâm vào biển cả sung sướng, trong lòng tràn ngập cảm động và vui mừng. Nàng có chút ngồi không yên, đi ra bên ngoài hứng gió bình tĩnh một chút.
Hôm nay yến hội trùng dương này ngay từ đầu đã nháo ra chuyện không thoải mái, Hề Trác Ngọc không thích ăn cua, từ chỗ Hoàng Đế Hoàng Hậu đi tới, dứt khoát cũng không đi phía cung điện lúc cùng ngồi với mọi người, mang theo con chó to của mình cùng nhau tản bộ ở phụ cận ngự viên, đi đến bên một dãy cây hoa phù dung, cúi người nhặt lên một đóa phù dung hồng nhạt mới vừa rơi xuống.