Phong Kỳ Kỳ giật mình: "Nhiều người vậy sao."

Lục Dã im lặng vài giây, sau đó anh cụp hàng mi dài, nói với vẻ vô cảm: "Vào thời đại văn minh, số lượng loài người trên toàn cầu là hơn trăm tỷ, sau khi bước vào thời đại tận thế, đến bây giờ tổng số dân của ba căn cứ lớn cộng lại còn không quá sáu mươi triệu.

Trẻ sơ sinh mới sinh ra còn lâu mới đuổi kịp tốc độ tử vong của loài người."

Phong Kỳ Kỳ: "..."

Mặc dù cô không thể đồng cảm như thể chính mình cũng trải qua nhưng việc so sánh bằng những con số trực quan như vậy vẫn khiến người ta phải thở dài.

Thật ra thì đề nghị của Lục Dã khiến bộ xương trắng nhỏ vô cùng rung động.

Trong khoảng thời gian tỉnh lại này, cô sống rất thoải mái, tự do tự tại không bị ràng buộc nhưng dù sao cũng hơi cô đơn vì không có một người bạn nào nói chuyện cùng.

Đám đồng bọn dưới đáy hồ có thể tỉnh lại như cô hay không vẫn chưa biết, ra ngoài tìm kiếm thì gặp phải loài biến dị, chúng lại ghét bỏ cô không ăn được, không thèm để ý đến cô.

Nghe nói không tiếp xúc với thế giới bên ngoài trong thời gian dài sẽ mắc bệnh trầm cảm.

Cô cảm thấy bây giờ mình có xu hướng như vậy - chẳng hạn như giấc mơ cô đã mơ trước đó, đó là điềm báo.

"Nhưng tôi có thể đến nơi của loài người các anh không?" Đối với loài người mà nói, xương trắng lại không được tính là người.

"Chỉ cần nói với bên ngoài cô là đồ sưu tầm tôi mang về là được." Lục Dã cười trả lời.

Thấy cô rõ ràng đã động lòng nhưng vẫn do dự, Lục Dã nghĩ ngợi một chút rồi nói thêm một câu: "Nếu đến căn cứ có thể lấy xương sườn ra, cô cũng có thể lấy lại ngay.

Hẻm núi tử thần cách căn cứ rất xa, trên đường đi lại đầy rẫy nguy hiểm.

Nếu cô không đi, lúc lấy xương sườn ra rồi đến đây đưa lại cho cô thì sẽ rất khó khăn.

Nếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì có khả năng còn không đưa tới được."

Bộ xương trắng nhỏ nắm chặt tay, nói rất hùng hồn: "Tôi đi!"

Trong mắt người đàn ông càng ánh lên nhiều ý cười hơn.

Bắt cóc bộ xương online thành công ngay từ bước đầu.

Vào lúc mặt trời vừa mọc, một người một bộ xương đã chuẩn bị xong, sẵn sàng lên đường.

Phong Kỳ Kỳ cảm thấy Lục Dã quá vội vàng nhưng Lục Dã nói với cô, anh cần phải băng qua hẻm núi tìm đường ra nhân lúc sức lực dồi dào.

Nếu không thì không có nguồn cung cấp thức ăn và nước uống, thể lực của anh sẽ giảm dần theo thời gian.

Phong Kỳ Kỳ không hiểu, nguồn nước...!chỉ vào hồ nước, đó không phải là nước sao?

Lục Dã: "..."

Đừng nói đến việc nước đó có thể uống được hay không, chỉ riêng việc dưới đáy hồ ngâm hàng trăm bộ xương trắng thì anh đã không thể nào uống nổi rồi.

Còn thức ăn...

Cô chỉ vào đống quả màu đỏ trong bát đá, có thể ăn cái này mà.

Tối hôm qua sau khi Phong Kỳ Kỳ ngủ, Lục Dã đã kiểm tra quả nhỏ màu đỏ ửng đó.

Dựa vào kinh nghiệm trước đây, anh phán đoán hạt của nó có độc.

Anh đã nói với bộ xương nhỏ.

"Hầu hết tất cả các loại quả dại trên mặt đất không thể ăn được, đừng nói đến loại quả trong hẻm núi tử thần."

Đây là lần thứ hai anh nhắc đến hẻm núi tử thần, sau khi Phong Kỳ Kỳ hỏi kỹ mới biết hóa ra nơi cô tỉnh lại tên là hẻm núi tử thần.

Đây là khu vực mà cho đến nay, loài người đã tìm mọi cách vẫn không thể nào thám hiểm được, cũng không dám thám hiểm.