Trước khi hỏi họ tên của một cô gái thì không phải anh nên tự giới thiệu trước sao?

Cô hừ một tiếng thật mạnh, "mắt" liếc xéo anh.

Lục Dã hiểu được "ngôn ngữ xương" mà cả bộ xương của cô tỏa ra, trong mắt anh ánh lên ý cười nhẹ nhàng: "Tôi họ Lục, Lục Dã, cảm ơn cô đã cứu tôi."

Thấy người đàn ông thẳng thắn khai tên, Phong Kỳ Kỳ: "..."

Anh nói thoải mái như vậy, còn cảm ơn cô, nếu cô không nói thì chẳng phải trông cô đang keo kiệt sao.

Thôi vậy, tôi là bộ xương trắng hào phóng.

"Tôi họ Phong, Phong Kỳ Kỳ." Cô bắt chước anh.

Lục Dã suy nghĩ rồi nói: "Nghe có vẻ là tên của con gái."

...???

Cái gì gọi là nghe có vẻ là tên của con gái.

Phong Kỳ Kỳ không thể tin được.

Tôi đã nói nhiều như vậy, anh không nghe ra tôi là một tiên nữ tuyệt đẹp sao?!

Tai anh điếc đến mức nào thế?

Lục Dã không biết rằng anh đã trở thành kẻ điếc trong lòng tiên nữ.

Không phát hiện ra sự tồn tại của Phấn hồng nữ lang dưới đáy hồ vừa là tin tốt vừa là tin xấu.

Có lẽ hai bông hoa mà vật biến dị nhỏ bé hái được chỉ giống với Phấn hồng nữ lang được ghi chép trong bản tóm tắt của Mạt Kỷ Trích Yếu.

Anh nhặt đóa hoa màu hồng phấn rơi ở dưới đất lúc trước lên.

"Bộ xương nhỏ, khi cô hái loại hoa này dưới đáy hồ thì chúng có nhiều không?"

Đúng là anh sẽ hỏi.

Phong Kỳ Kỳ chột dạ nên nhất thời không để ý đến cách xưng hô của anh, cô quyết định anh hỏi một câu cô sẽ nói không biết ba câu: "Không biết, tôi xuống dưới chơi, thấy chúng đẹp nên hái về, không biết có nhiều không."

Dù sao cô cũng đã quyết định sau này sẽ không sinh ra mấy bông hoa nhỏ nữa.

Đúng vậy, một vật biến dị nhỏ bé thì có thể biết được điều gì chứ.

Lục Dã lắc đầu.

...!Tỉnh lại đi, cô có thể biết nhiều hơn anh đấy.

Trên thực tế, anh rất may mắn.

Trong hẻm núi tử thần bí ẩn và nguy hiểm lại có một thiên đường yên bình như vậy, mà anh lại tình cờ rơi xuống chỗ này, gặp một vật biến dị nhỏ bé vô hại nghi là có khả năng chữa bệnh, may mắn nhặt lại được một mạng.

"Tôi có thể xem khẩu súng này không?" Trên người anh không có bất kỳ vũ khí nào, máy liên lạc đeo trên cổ tay đã bị hỏng nên không thể truyền tín hiệu ra ngoài.

Nếu muốn rời đi thì anh cần phải đi qua hẻm núi này để tìm lối ra.

Thấy anh không hỏi về đám hoa nhỏ màu hồng phấn nữa, Phong Kỳ Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Vì khẩu súng đã hỏng từ lâu nên cô hào phóng nói: "Xem thoải mái."

Lục Dã cầm khẩu súng lên rồi tháo rời khẩu súng thành từng bộ phận chỉ với vài thao tác.

???

Bạch Cốt Tinh hào phóng đau lòng trong nháy mắt.

Tôi cho anh xem thoải mái nhưng không phải để anh tháo rời như thế này!

Tên đàn ông phá của!

"...!Một lát nữa anh có lắp lại được không?"

Lục Dã ngồi xuống bên tảng đá, vừa kiểm tra tình trạng hư hỏng của các bộ phận vừa đáp một tiếng "Ừ".

Được rồi, cô rút lại mấy chữ "tên đàn ông phá của" kia.

Thấy động tác thành thạo của người đàn ông trông có vẻ rất chuyên nghiệp, cô không kìm được hỏi: "Anh có thể sửa được nó không?"

"Để tôi thử xem."

Thế này là có thể sao?

Đôi mắt Phong Kỳ Kỳ sáng lên, bỗng thấy người đàn ông càng nhìn càng thuận mắt.

Khi đàn ông đang làm việc nghiêm túc thì không nên làm phiền nhưng để tiện quan sát động tác của người đàn ông hơn, Phong Kỳ Kỳ trèo lên cái đùi chắc nịch của người đàn ông rồi ngẩng cổ lên.