 Hắn kéo Nó ngồi vào xe và phi thẳng ra đường quốc lộ, trên môi không dấu khỏi nụ cười[nhìn hắn bây giờ như một thằng điên]

- -Anh cười gì vậy?- Nó lại trở về khuôn mặt lạnh lùng vốn có.

- Cám ơn em nhiều lắm vợ ạ.- Hắn nhoài người sang hôn nhẹ lên má Nó.

- -Anh không được phép chạm vào người em mà. Tay anh….Nó chưa kịp nói hết câu hắn đã đặt lên môi Nó một nụ hôn say đắm làm người nó nóng ran.

- -Um…Um…Bỏ em ra…-Nó đẩy mạnh hắn làm hắn ngã ngửa, nước mắt Nó rơi lã chã. Thì ra Nó bị ám ảnh về lần Nó bị gã chủ quán hãm hiếp, cũng may là Nó chưa bị lão ta xâm hại.

- Em, em sao thế?- Hắn thấy Nó khóc hốt hoảng ôm chầm lấy Nó nhưng lại bị Nó đẩy ra.

- -Anh đừng chạm vào người em.- Nó co ro sợ hãi.

- Chẳng lẽ em ghê tởm anh đến thế sao?- Hắn thất vọng cúi đầu xuống. Nó thì càng ngày càng khóc to hơn, mọi thứ cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Hiện lên rõ mồn một trong đầu Nó…

- Nếu em sợ anh chạm vào em đến vậy thì anh sẽ không làm nữa, nhưng anh xin em đừng khóc nữa được không? Em khóc làm anh đau lòng lắm- Hắn biết phải có chuyện gì nghiêm trọng lắm thì Nó mới khóc vì Nó là người rất mạnh mẽ.

Hắn chẳng biết làm gì ngoài việc lái xe thật nhanh ra ngoại thành, đến một nông trang yên tĩnh không khí trong lành hắn mở cửa cho Nó ra, lúc này Nó đã thôi không khóc nữa…

- Em ra đằng kia ngồi đi, chờ anh một lát anh đi lấy nước nhé.- hắn chỉ tay về phía có chiếc xích đu xinh xinh đủ cho hai người ngồi.

Nó gật đầu đi về phía đó, đến đây Nó thấy lòng nhẹ nhàng thoải mái. Nó thấy thích nơi này, lúc nào trong đầu Nó cũng chỉ có công việc " trả thù. Nó chưa bao giờ để đầu óc nghỉ ngơi trừ lúc này…

Hắn từ trong nhà đi ra[Nông trang này của nhà hắn, mỗi khi buồn muốn thay đổi không khí hắn lại đến nơi này], thấy Nó đang mỉm cười đu đưa cùng chiếc xích đu làm hắn cứ đơ người ngắm mãi…

- -Anh làm gì vậy, sao đứng đó lại đây đi.- Nó cười gọi hắn lại.

- Con người em thật khó hiểu, có lúc lạnh lùng. Có lúc lại vui vẻ. Nhưng có điều dù lạnh lùng hay vui vẻ thì lúc nào em cũng đẹp cả.- Hắn ngồi lên xích đu cùng Nó nhưng vẫn giữ khoảng cách vì hắn sợ Nó lại bị xúc động như hồi nãy…

- -Muốn hiểu được em có lẽ anh phải dùng cả cuộc đời này mất.

- Thật thế sao, dù có mất cả cuộc đời anh cũng mong tìm hiểu hết con người em. Mà lúc nãy….-Hắn ngập ngừng không dám hỏi.

- -Anh muốn hỏi hồi nãy sao em lại khóc?- Nó nở một nụ cười cay đắng.

- À…không, không.- Hắn thấy Nó buồn nên lảng đi.

- -Chuyện là cách đây 6 năm em bị ông chủ nơi em làm thuê định dở trò đồi bại, lúc đó em không có võ như bây giờ lại còn nhỏ nên không thể làm gì, cũng may mà có vợ ông ta đến kịp lúc nếu không……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….-Nó kể hết mọi chuyện cho hắn nghe, từ chuyện mẹ Nó chết ra sao, ba Nó bị tai nạn như thế nào…đến việc được bằng mọi giá Nó sẽ trả thù những con người đó. Một giọt nước mắt, hai giọt…lăn dài trên đôi má hắn, lặng câm nhìn Nó không nói được một lời nào….

- -Em cũng không biết tại sao lại kể cho anh nghe về quá khứ của mình nữa, nỗi đau này em đã nén từ rất lâu và cũng không muốn nhớ lại. Cho đến hồi nãy khi anh làm thế với em….- Nó cười nhạt, mắt nhìn về một nơi xa nào đó.

- Cho anh ôm em được chứ.- Hix lần này phải hỏi ý kiến trước, không ăn đấm như chơi.

- -Uhm…Nó nhìn hắn mỉm cười. Hắn choàng tay qua ôm Nó vào lòng, cả hai hình như đã hiểu nhau hơn.

- Anh thật sự không biết tuổi thơ của em cay đắng như vậy, chuyện hồi nãy cho anh xin lỗi. Từ bây giờ anh sẽ là người bảo vệ em đi đến hết cuộc đời…

- -Thật không vậy hay là ngược lại, như chuyện hôm nay chẳng hạn. Nếu em không đến kịp thì anh xử lý thế nào?

- Anh…không biết, nhưng từ khi gặp em anh đã yêu em rồi. Thật tiếc là anh đã không dành thời gian để tìm hiểu em, thấy em lạnh lùng sống khép kín như vậy anh đã lầm tưởng em không quan tâm đến anh và càng ngu ngốc hơn khi tìm đến Hera. Hôm đó cô ta dìu anh vào khách sạn nhưng anh và cô ta mỗi người một phòng không có làm chuyện gì hết…- hắn bối dối gãi đầu.

- -Sao anh phải nói với em chuyện đó? Anh và cô ta làm gì đâu có liên quan đến em…-Nó giận dỗi quay mặt đi.

- Em thật sự không quan tâm sao?- Hắn buồn rầu buông tay khỏi vai Nó.

- -Anh không nghĩ là em đang ghen sao? Chồng ngốc.- Nó nói rồi chạy nhanh ra bãi cỏ phía trước để dấu đi khuôn mặt đỏ bừng vì ngại…

- Em ghen…Em ghen sao? Nghĩa là em cũng yêu anh đúng không, cám ơn em vợ yêu.- Hắn hét lên rồi chạy nhanh về phía Nó.

- -Đố anh bắt được em đó.- Nó quay lại thách thức.

- Được em nên nhớ là hôm nay em mặc váy đó nha, không chạy thoát được anh đâu.- Hắn cười gian xảo, còn Nó nhìn lại mình mà ái ngại chỉ biết chạy cho nhanh nhưng khổ nỗi váy bó sát nên cô nàng vừa chạy được một đoạn đã ngã. Hắn thì cứ mỉm cười ung dung mà bước về phía Nó…

- Vợ yêu em có biết nhìn em mặc váy chạy buồn cười lắm không?

- -Anh…dám chêu em hả?- Nó định tung cho hắn một cú đá nhưng bất lực vì Nó mặc váy…hix hix.

- Ha ha, anh không nghĩ lúc em mặc váy lại đáng yêu đến thế, từ nay em chịu khó mặc váy nhé. Vừa đẹp lại không thể tấn công anh.- Hắn cười khoái trá.

- -Anh… lại đây em nói cái này…chết này…-Nó cục đầu cho hắn một cái đau đớn. Hắn chỉ biết đưa tay lên mà xoa chán….

Cả ngày hôm đó hai vợ chồng Nó ở lại nông trang chơi vui vẻ…

- Băng Băng tối nay chúng ta ngủ lại đây nhé.- Hắn vừa nướng thịt vừa nói với Nó.

- -Ở đây hả? có đủ phòng không anh?- Nó tỏ ra ái ngại.

- Hình như chỉ còn có một phòng thôi, chắc vợ phải ngủ cùng anh rồi.- Hắn ghé vào thì thầm bên tai Nó.

- -Vậy thì anh ở lại đi em về…- Nó ngúng nguẩy.

- Ai cho em về chứ. Về một mình người ta bắt cóc mất vợ anh thì sao.- hắn bỏ kẹp thịt chạy ra ôm sau lưng Nó.

- -Ai mà bắt cóc được em chứ. Anh nghĩ vợ anh là ai nào.

- Uhm, vợ anh thì là…là vợ anh chứ sao, chẳng lẽ là vợ người khác, ha ha….

- -Anh muốn chết hả….Em sẽ ở lại với điều kiện anh ngủ ở phòng khách còn em ngủ trong phòng.

- Ôi chết anh mất vợ ơi, em có biết tối ở đây lạnh lắm không. Lại còn nhiều ma nữa mà anh thì rất sợ ma…

- -Em không biết, nếu không đồng ý thì chúng ta về….

- Uhm, uhm anh đồng ý là được chứ gì…hix hix anh sợ ma mà vợ- Hắn giả vờ sợ sệt…

Đến giờ đi ngủ Hắn phải ôm chăn ra ngoài phòng khách, còn Nó thì ung dung nhảy lên giường ngủ ngon lành, đến nửa đêm tự nhiên hắn hét toáng lên làm Nó giật mình mở cửa phòng ra xem thì thấy hắn đang co ro trên ghế tay chỉ về phía cửa….ma…ma…Nó thấy hắn có vẻ sợ hãi liền đi về phía cửa nhìn ra ngoài chẳng thấy gì hết, quay lại nhìn hắn thì hắn biến mất tiêu. Tìm khắp phòng không thấy hắn, Nó quay lại phòng nằm lên giường ngủ tiếp nhưng….ặc vừa kéo chăn lên thì một thằng con trai kute ngồi bật dậy bên cạch hắn…..

- -AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA- Lần này là Nó hét…

- Em làm sao vậy, định đánh thức gà vịt trong nông trang dậy hết à…-Hắn lấy tay bịt miệng Nó lại.

- -Anh làm gì ở đây, ra phòng khách mau.- Nó tức giận nhìn hắn.

- Vợ ơi, cho anh ngủ ở đây đi. Anh sợ ma lắm…Đi vợ…-Hắn nhìn Nó níu tay nhõng nhẽo như đứa trẻ, làm Nó phì cười.

- -Được rồi anh nằm xuống đi, cấm không được làm gì.

- Hi hi, cám ơn vợ, iu vợ nhất nhất. Cho chồng hôn cái nào.

- -AAA…anh chết đi…Nó lấy gối đánh túi bụi vào đầu hắn..

………………………………………

Haizz lại dở trò đêm tân hôn ra đây mà, Bin ơi làm gì đi chứ cơ hội tốt mà- tg

Bít oy, phải từ từ chứ sao bạn cứ giục tôi hoài vậy…-Bin

Trời, e rằng lần này lại thất bại thôi. Con sư tử nhà cậu đang dựng long lên kìa.

Cậu, dám nói vợ tôi là sư tử sao. Cậu biến khỏi đây ngay cho tôi còn tiến hành…-Bin

Ặc…thằng này nó dám đuổi tác giả. Đợi đấy tôi cho đêm nay cậu tiêu luôn không còn sức mà dậy nữa…..-tg

Có biến đi không thì bảo…-Bin

Ha ha ha, đợi đấy tôi cho cậu biết tay….

……………………………….

- Em thôi anh sợ rồi, anh sẽ nằm im không đụng đậy…Hix xin em đừng gầm nữa…

- -Anh nói ai gầm hả? Anh muốn chết đúng không, ra ngoài phòng khách ngay cho em…

- Á, đừng ngoài đấy có ma. Đùng bắt anh ra ngoài…Xin vợ đấy…hix hix…

- -Nằm xuống ngủ ngay.- Nó gắt

Cả hai cùng nằm xuống, bất chợt hắn ôm lấy Nó từ đằng sau giữ chặt hai tay Nó làm Nó không chống cự được nữa chỉ biết giãy dụa…

- Nằm im nào, cho anh cảm nhận hơi ấm từ em một lát thôi. Anh đang lạnh lắm em biết không.- hắn thì thầm vào tai Nó, Nó cũng nằm im vì vòng tay của hắn thật ấm áp, thật an toàn….

- Hãy xóa đi những kí ức buồn của em, anh sẽ luôn bảo vệ em " mang niềm vui đến cho em. Vì em là người quan trọng nhất của anh…Anh yêu