Skill trang điểm của Nguyễn Nhuyễn rất đỉnh.

Trang điểm lên vừa công lại vừa ngầu, rất ư là đậm chất tổng tài.

Chẳng ai nghĩ cô còn đang là học sinh cả.

Mà Nguyễn Nhuyễn thì đã tự nhận định bản thân là một người trưởng thành, nhưng đáng buồn ở đây hơn 20 tuổi vẫn phải đi học.

Đã làm thì phải làm cho trót, tổng tài sao có thể mặc bộ đồ phèn ** được.

Trang điểm xong cô lập tức đi thay đồ.

Cô đi ra khỏi phòng thay đồ, Giang Ngôn Trạm nghe thấy tiếng động thì dừng việc, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Nguyễn Nhuyễn ngại, nhỏ giọng hỏi: “Anh xong việc rồi hả?”

“……” Giang Ngôn Trạm rũ mắt nhìn văn kiện trước mặt, im lặng hai giây mới trả lời, “Vẫn chưa.”

Việc thì có bao giờ hết đâu chứ, cái này xong lập tức có cái tiếp theo để làm.

Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, lí nhí: “Vậy anh cứ làm việc của anh đi, đừng nhìn tôi.

Ngại nhắm.”

Tại vì cô còn phải õng ẹo dặt dẹo tạo dáng thêm vài phát trước ống kính nữa á.

Nên là bị Giang Ngôn Trạm thấy hết thì xấu hổ lắm.

Ánh mắt Giang Ngôn Trạm dừng trên người Nguyễn Nhuyễn.

Nhan sắc của cô cũng không phải là dạng trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa hay gì, chỉ là cô có đôi mắt tròn xoe trông rất ngây thơ trong sáng, hai má phúng phính nhìn là muốn cắn.

Nhưng trang điểm lên lại càng nổi bật đôi mắt to.

Đặc biệt là kiểu trang điểm hiện tại, đuôi mắt thanh mảnh, môi đỏ đậm, nói chung là đẹp ngút ngàn.

Mà cô chọn trang phục và trang sức đi kèm cũng rất tốt nên khí chất khác hẳn.

Giang Ngôn Trạm nhợt nhạt cong môi, kéo cổ tay cô, thản nhiên hỏi: “Ngại cái gì?”

Nguyễn Nhuyễn bây giờ chỉ thấy một Giang Ngôn Trạm đang có kinh nhưng lại quyến rũ vãi chó mèo……

“Thì, quay video trước mặt anh mà, ngại chứ.” Nguyễn Nhuyễn cũng chả kiềm làm gì, cúi đầu hôn anh một cái, ngọt ngào nói, “Buổi tối đi chơi không? Đằng nào tôi cũng đã trang điểm rồi.”

Giang Ngôn Trạm không nhúc nhích, hôn đáp lại một cái lên mu bàn tay cô, giọng mềm đi: “Đi.”

Nguyễn Nhuyễn nghe vậy an tâm làm tiếp.

Giang Ngôn Trạm: “……”

Anh lặng im nhìn bóng lưng cô.

Vốn cứ tưởng cố gắng làm việc chăm chỉ, đến tối là được đi chơi nhưng đời làm gì có chuyện dễ ăn như vậy.

Khi Nguyễn Nhuyễn sửa thô video xong, lưu lại đâu vào đấy để bữa sau edit thì đột nhiên Giang Ngôn Trạm kêu lên.

Vừa trầm vừa nhẹ, nghe như tiếng rên rỉ.

Nguyễn Nhuyễn lập tức đi qua xem anh.

Giang Ngôn Trạm ngồi trên sofa, trên tay vẫn cầm máy tính bảng, thấy Nguyễn Nhuyễn tới thì thản nhiên bấm chuyển tab, làm bộ không có gì xảy ra.

Nói chung là rất tổng tài bá đạo.

Nguyễn Nhuyễn hoang mang gọi anh: “Cục cưng?”

Mí mắt Giang Ngôn Trạm khẽ động, nhưng vẫn bình tĩnh: “?”

Nguyễn Nhuyễn ngồi xuống cạnh anh, nghiêng đầu, chăm chú nhìn anh: “Anh không sao chứ?”

“Ừm.” Giang Ngôn Trạm có chút hụt hơi, “Cô…… làm xong rồi?”

Nguyễn Nhuyễn gật đầu.

Giang Ngôn Trạm nghe vậy tắt máy tính bảng: “Vậy đi thôi.”

Nhưng anh chưa kịp đứng lên đã bị Nguyễn Nhuyễn ghì vai, ép ngồi trở về.

Tiếp sau đó, cô quỳ gối lên sofa, cúi đầu nhìn anh.

Ngón tay trắng trẻo chọt mặt anh vài cái, đáy mắt lo lắng: “Đau bụng?”

“……”

Giang Ngôn Trạm không nói gì.

Nguyễn Nhuyễn biết anh không thích tỏ ra yếu thế trước người khác.

Tuy cô rất muốn anh chuyện gì cũng thẳng thắn nói ra, nhưng cô tôn trọng anh, chưa bao giờ bắt anh phải theo ý mình.

Cô đặt tay lên bụng Giang Ngôn Trạm, dịu dàng nói: “Cục cưng, chúng ta không ra ngoài chơi nữa, ở nhà xem phim nhé, được không?”

Giang Ngôn Trạm: “……”

Cô nói như thể anh là O đang có bầu đi đứng không tiện vậy á.

Nhưng Giang Ngôn Trạm thật sự rất đau, đã thế còn là đau kiểu quặn từng cơn vô cùng khó chịu.

Anh không nói gì, Nguyễn Nhuyễn lại đau lòng xoa bụng cho anh, nhẹ giọng nói: “Anh ngồi đây, tôi đi pha nước ấm cho nhé.”

Tiện tay nẫng máy tính bảng của Giang Ngôn Trạm đi luôn.

Giang Ngôn Trạm im lặng nhìn theo, nhìn cô đặt máy tính bảng xuống đất.

(ý là ban đầu thì anh ngồi ở bàn lùn trước sofa, xong đau quá thì lên sofa ngồi).

Thực ra cũng chả xa xôi cách trở gì, hai bước chân chứ nhiêu.

Nhưng vấn đề là vẻ mặt “Ngồi yên, không cho làm nữa!” của cô kìa.

Cho nên vô cùng vô cùng hiếm thấy, Giang Ngôn Trạm ngoan ngoãn ngồi chơi xơi nước còn Nguyễn Nhuyễn loay hoay tới lui.

Cô đi pha nước ấm, rồi thu dọn máy tính bảng và bút cảm ứng, sau đó lấy hộp kit.

Cô cầm cốc nước ấm và hộp kit quay về, dịu dàng hỏi: “Anh dùng được thuốc giảm đau không?”

Theo kinh nghiệm xương máu của Nguyễn Nhuyễn, thuốc giảm đau chính là ân nhân cứu mạng trong những lúc như này.

Mặc dù giờ mới uống thì có hơi trễ, có thể sẽ phải chịu đau thêm chút nữa chờ thuốc có tác dụng……

Nhưng mà Nguyễn Nhuyễn cũng không chắc, lỡ như Giang Ngôn Trạm bị dị ứng với một số thành phần trong thuốc, hay là thuốc giảm đau không phù hợp với Omega thì sao…… Dù sao thì thân thể của Omega cũng rất đặc thù mà.

Giang Ngôn Trạm nhìn Nguyễn Nhuyễn trân trối.

Thiếu điều nói “Sao cô có kinh nghiệm quá vậy???”.

Nguyễn Nhuyễn xem vẻ mặt anh, liền hiểu là anh uống được, lập tức nhét vỉ thuốc vào tay anh, tay kia cầm cốc nước ấm chầu chực.

Giang Ngôn Trạm nhận thuốc, lấy một viên ra bỏ vào miệng rồi nhận cốc nước trong tay cô.

Nguyễn Nhuyễn nhìn anh uống thuốc rồi mới yên tâm được chút.

Cô đứng một bên cổ vũ, dùng giọng điệu dỗ con nít nói: “Ngoan nha, uống nhiều nước ấm chút……”

Giang Ngôn Trạm: “……”

Anh uống vài ngụm lớn mới ngừng, rồi lại dựa vào sofa.

Dáng ngồi rất đoan trang, sẽ không ai nghĩ là anh đang bị bà dì hành đâu.

Nguyễn Nhuyễn đặt cốc lại bàn trà, rồi cũng qua ngồi với anh.

Lần này cô ôm Giang Ngôn Trạm, một tay xoa bụng anh, cười tủm tỉm hỏi: “Anh muốn xem phim gì nè?”

“Gì cũng được.” Giang Ngôn Trạm nói.

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ:

/Tốt nhất là cô nên lên mạng xem thử một chút./

Cô cũng không biết nhiều về điện ảnh ở đây.

Tuy có rất nhiều phim cô biết, nhưng vì thế giới quan khác nhau, nên vẫn có những phim nổi tiếng mà cô không biết (ý là chỉ đang so sánh với thế giới cũ).

Ở thế giới cũ thì có phân biệt chủng tộc, kỳ thị màu da, nên sẽ có trào lưu tẩy chay những tác phẩm liên quan.

Còn ở đây là kỳ thị giới tính.

Nghĩa là, chắc chắn có những tác phẩm chỉ ở đây mới có.

Nguyễn Nhuyễn chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn một bộ phim hài hước lãng mạn.

Mà đây lại đúng là thể loại Giang Ngôn Trạm thích nhất, khi Nguyễn Nhuyễn hỏi anh có muốn xem không, anh mím môi, ngập ngừng nói: “Cũng được.”

Nguyễn Nhuyễn: “Vậy chọn bộ khác nhé?”

Giang Ngôn Trạm: “……”

Anh nghi ngờ Nguyễn Nhuyễn đây là cố ý trêu anh.

Nguyễn Nhuyễn nhìn anh, mở cờ trong bụng: “Vậy xem cái này nha.”

Giang Ngôn Trạm: “Ừ.”

Phim cũng không dài, chưa đến 2 tiếng.

Nhưng phim mới được nửa tiếng mà nam chính O giả trang A đã tiêm thuốc ức chế được 8 lần, cả 8 lần đều bị nữ chính A bắt gặp.

Thần kỳ ghê, dù nam chính có ở văn phòng riêng, chỗ khỉ ho cò gáy hay phòng vệ sinh sát bể bơi chả ai đi hay nhà riêng…… Nhưng hễ cứ đang lúc tiêm thuốc thì nữ chính sẽ có đủ loại lý do để “vô tình đi ngang qua”.

Nam chính lần nào cũng lo lắng, sợ bị nữ chính phát hiện.

Nhưng mà nữ chính lại hoàn toàn không hiểu nam chính lo lắng cái gì, cô là cấp trên của nam chính, cũng yêu đơn phương nam chính từ lâu, mỗi lần gặp nam chính còn hồi hộp hơn cả nam chính…… Nói chung hai người vờn nhau rất buồn cười.

Đồng nghiệp của bọn họ đa số là Beta, cơ bản không ai có thể cảm nhận được tin tức tố của nam chính.

Cho nên nam chính mới có thể giả trang A dài lâu đến vậy.

Nhưng có một lần công ty tổ chức tiệc tất niên, mà lại đúng lúc nam chính sắp đến kỳ phát tình.

Nên anh không dám uống, thậm chí còn giả bộ say để tránh bị người chuốc rượu.

Nữ chính là cấp trên nên nào có ai dám ép cô uống, sau khi tan tiệc liền bảo mọi người về nhà cẩn thận.

Những người khác hoặc là tự lái xe về, hoặc là nữ chính gọi người đến đón.

Riêng nam chính, cô vì có tư tâm, không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ khi say của anh, nên quyết định đưa anh về.

Thấy anh say đến mức ngủ mất trên ghế phụ, nữ chính liền dừng xe, rồi qua thật lâu mới chậm rãi nói: “Thực ra…… tôi là Alpha, nhưng vì không muốn quá nổi bật, chỉ muốn hòa hợp với mọi người nên mới giả làm Beta.”

Nam chính giả ngủ, nhưng trong lòng chấn động.

Quả thật Beta chiếm đa số, mà cũng chỉ có Beta với nhau con người ta mới có thể thoải mái phóng túng bản thân.

Vốn nam chính muốn giả làm Alpha, chủ yếu là vì không muốn phải đi tụ họp quá nhiều.

Cộp cái mác Alpha lên, người ta sẽ tự khắc biết điều mà không sỗ sàng sấn tới.

Nữ chính tiếp tục nói: “Tôi thích anh đã lâu lắm rồi.

Nhưng anh là Alpha, chắc sẽ không đời nào thích tôi đâu nhỉ?”

Cô vuốt tóc, vẻ mặt buồn rầu: “Nhưng mà làm gì có Alpha nào đáng yêu như anh cơ chứ?”

Vài câu này của cô thành công kích dẫn kỳ phát tình của nam chính.

Anh hoàn toàn mất kiểm soát, tin tức tố lập tức bùng nổ.

Không khí trong xe tức khắc trở nên không phù hợp với trẻ em dưới 18 tuổi.

Sau đó hai người trao nhau nụ hôn nồng tráy.

Nguyễn Nhuyễn hơi đỏ mặt, bởi vì cô bỗng nhiên ngửi được mùi cam, có vẻ cô đã vô thức phóng tin tức tố mất rồi.

Hình ảnh thật sự rất kích thích—— tuy chỉ mới hôn môi —— nhưng đó là Nguyễn Nhuyễn đã nhịn lắm rồi đó, chứ không là giờ này đã che mặt hú hét.

Cô không đeo vòng tay, cũng không dùng bất kì thuốc ức chế nào, dĩ nhiên không thể kiểm soát bản thân phóng tin tức tố được.

Nguyễn Nhuyễn bỗng thấy khô miệng, đành chuyển chủ đề, nhằm thoát khỏi cái bầu không khí ái muội này: “Cục cưng, anh có thấy chỗ này làm pha kè quá không, vì sao bọn họ không đeo vòng tay?”

“…… Hình như ở đó không có vòng tay.” Giang Ngôn Trạm nghiêng đầu nhìn cô,

“Chẳng thấy ai đeo cả.”

Trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng leo lắt của TV, đã thế trên TV còn truyền ra tiếng môi lưỡi giao triền chùn chụt, báo hại nhiệt độ bên này cũng dần tăng lên.

Nguyễn Nhuyễn càng thấy miệng khô lưỡi khô.

“Ra vậy.” Cô cầm cốc nước uống hai ngụm, lại dùng mu bàn tay áp lên mặt đo nhiệt độ, “Chắc là do tôi xét nét quá, đã xem phim hài còn chú ý mấy tiểu tiết thế này……”

Nguyễn Nhuyễn còn chưa nói hết, đã ngửi thấy một mùi bạc hà mát lạnh phảng phất.

Cô khựng người, quay đầu nhìn Giang Ngôn Trạm, chớp mắt.

Giang Ngôn Trạm rũ mắt nhìn cốc nước trong tay cô.

Đó là cái cốc anh vừa uống xong, giờ đây có thêm dấu son của Nguyễn Nhuyễn.

Hầu kết Giang Ngôn Trạm lên xuống.

Cảnh hôn cuối cùng cũng kết thúc, nhưng phim ảnh gì tầm này nữa, vì Nguyễn Nhuyễn thấy khuôn mặt Giang Ngôn Trạm đột nhiên phóng đại —— sau đó anh dán môi mình lên môi cô.

Hôn xong lập tức đánh bài chuồn, vẻ mặt thản nhiên, như thể người vừa mới châm lửa kia là ai chứ không phải anh: “Đi xem phim đi, nhìn tôi làm gì.”

Mặt Nguyễn Nhuyễn đỏ lựng, đặt cốc lên bàn, rồi ngồi sát vào ôm tay anh, tay nắm tay.

“Nhưng mà anh đẹp lắm.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

Giang Ngôn Trạm: “……”

Tai anh cũng đỏ chót.

Cảnh hôn kết thúc, tiếp sau đó rèm che kín mít, tối đen, rồi skip thẳng đến sáng hôm sau.

Lúc nam chính tỉnh lại.

Anh ta tỏ vẻ hôm qua mình say khướt nên không nhớ gì cả.

Mà nữ chính biết nam chính là Omega lại không nói gì, cũng không chủ động tiến tới, hai người lại vờn nhau đủ thứ chuyện dở khóc dở cười.

Nguyễn Nhuyễn vừa xem vừa cảm thấy khó hiểu: “Ủa bọn họ không đánh dấu hả?”

Câu hỏi rất chi là ngây thơ, làm Giang Ngôn Trạm câm nín thật lâu, không biết nên trả lời cô như nào.

Dĩ nhiên là không rồi má.

Nếu mà đánh dấu vĩnh viễn thật, thì nam chính không thể tung tăng nhảy nhót như vậy được đâu.

Omega bị đánh dấu vĩnh viễn xong, đều nằm bẹp ba ngày mới dậy nổi.

Cho nên, bọn họ chỉ “làm” bình thường thôi.

Giang Ngôn Trạm câm lặng nhìn ánh mắt hiếu học của Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn: “?”

Từ lâu tư duy của cô đã không còn bình thường nữa, triệt để lậm ABO.

Nên đã quên luôn là cô có thể làm R18 mà không cần phải đánh dấu người ta.

Chính vì thế mà kẹo cứng tiểu muội mới phải chịu ủy khuất.

Nhưng Nguyễn Nhuyễn rất nhanh đã quẳng chuyện này ra sau đầu, bởi vì phim sắp end, đang lên đoạn cao trào cuối cùng.

Motif phim tuy cũng không mới lạ gì nhưng sức hút không hề giảm, rất chi là kích thích.

Bởi vì sau bao vất vả gian truân thì nữ chính cũng đã húp được nam chính, hoàn thành lần đánh dấu vĩnh viễn của cả hai.

Ba ngày sau đó nam chính mới quay trở lại công ty.

Nguyễn Nhuyễn xem xong im lặng nghiền ngẫm.

Nhưng lần này đến phiên Giang Ngôn Trạm đứng ngồi không yên.

Tự dưng anh thấy mình như đang đầu độc trẻ vị thành niên coi phim con heo vậy—— Ừ thì Nguyễn Nhuyễn là trẻ vị thành niên thật, nhưng bộ phim này hài là chính, 18+ chỉ là phụ.

…… Mà chắc cũng bởi vậy nên nhiều phim lựa chọn xen xọt, mờ mờ ảo ảo, hiểu thì hiểu không hiểu thì hiểu.

Nhưng sợ nhất là Nguyễn Nhuyễn cái biết cái không, rồi suy diễn lung tung.

“Ồ ồ, hóa ra là không đánh dấu vẫn làm được hẻ?” Nội tâm Nguyễn Nhuyễn chấn động, “Vậy thì cũng đâu khác gì ở thế giới cũ mấy đâu.”

Cô không những phải học cách tư duy của con người, mà cả phản ứng sinh lý của con người cũng phải học.

Vốn cứ tưởng đời sống tình dục ở đây với ở kia là hai đường thằng song song chứ…… Ra là có giao nhau à.

Nguyễn Nhuyễn bừng tỉnh đại ngộ.

Ố ồ, không đánh dấu vẫn làm được nha.

“…… Xem xong rồi.” Giang Ngôn Trạm hắng giọng, nói, “Cô thấy sao?”

Nguyễn Nhuyễn nhìn Giang Ngôn Trạm, thành khẩn nói: “Cảm thấy được mở mang rất nhiều.”

Giang Ngôn Trạm: “…………”

“………… Phim ảnh luôn có yếu tố hư cấu, huống chi mấy bộ phim hài như này...”

Giang Ngôn Trạm chậm rãi nói, “Đừng coi đó là thật.”

Nguyễn Nhuyễn: “Ý anh là?”

Giang Ngôn Trạm: “…………”

Dĩ nhiên là chuyện Omega bị đánh dấu xong sẽ nằm bẹp ba ngày không dậy nổi.

Nguyễn Nhuyễn: “Vụ tiêm thuốc ức chế lần nào cũng bị nữ chính bắt gặp đó hả? Ừ, hư cấu thật đấy.”

Giang Ngôn Trạm: “…………”

“Nhưng mà ở đó không dùng vòng tay, trông rất nguy hiểm nha.” Nguyễn Nhuyễn cầm tay Giang Ngôn Trạm hôn lên, “Cục cưng anh nhớ đeo vòng đó, phải chuẩn bị cả vòng dự phòng nữa.”

Con bé này thật sự quá là chu đáo.

Giang Ngôn Trạm trở tay nắm ngược lại tay Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng đáp: “Ừm.”

Mặt anh nóng hổi.

Tuy không ai nói gì, nhưng tin tức tố ngày càng dày đặc đã đủ để ám chỉ ý muốn của cả hai.

Còn ám chỉ cái gì thì không tiện mô tả.

Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa mà.

Nhiệt độ phòng vừa đủ, ánh sáng hơi lập lòe tối tối, trên màn hình chiếu kịch hài, tiếng cười lanh lảnh.

Cũng không biết là ai khơi mào trước.

Có thể là Nguyễn Nhuyễn ôm cổ Giang Ngôn Trạm trước, cũng có thể là Giang Ngôn Trạm ôm eo Nguyễn Nhuyễn trước.

Hai người chậm rãi dán vào nhau, môi lưỡi ướt át, còn cả tin tức tố chậm rãi hòa quyện.

……

Lúc mời Giang Ngôn Trạm ở lại, cô chỉ đơn thuần là muốn chăm sóc cho anh bạn trai bé bỏng đang đến tháng thôi, tuyệt đối không có tà tâm.

Nhưng tại sao lại chăm sóc đến trên giường thì cô không biết.

Không biết là do Giang Ngôn Trạm quá là thành thạo, hay là do cô chưa từng được nếm trái cấm bao giờ, nói chung phê lên chín tầng mây.

Ngón tay của anh “nắn” em gái cô rất thoải mái, dùng lực vừa phải, gương mặt ửng đỏ, con ngươi đen tuyền chỉ có độc hình ảnh của cô.

Cô ôm lấy cổ Giang Ngôn Trạm, thưởng anh một nụ hôn, không hề keo kiệt mà khen ngợi: “Cục cưng, anh làm tốt lắm……”

Giang Ngôn Trạm giật mình cắn môi cô, tiết tấu loạn nhịp.

Nguyễn Nhuyễn phủ tay lên tay anh, vuốt ve mạch máu nhô lên, rồi di chuyển lên trên, ghì chặt Giang Ngôn Trạm.

Nguyễn Nhuyễn cũng tự biết mình thiếu nghị lực.

Sau đó mọi chuyện dần mất kiểm soát, cô kiềm nén hết nổi, cắn Giang Ngôn Trạm be bét, chân anh cũng bị cô cọ đỏ rần lên.

Có điều, cổ cô cũng không lành lặn gì.

Giang Ngôn Trạm không cam lòng yếu thế trước đối phương, cũng để lại một đống kí hiệu trên người cô.

Thể lực của anh rất tốt, làm xong vẫn còn sức đi tắm.

Nguyễn Nhuyễn thoả mãn nằm bẹp trên giường, nhìn bóng lưng cao lớn của anh.

Nửa giờ sau, anh quấn khăn tắm bước ra.

Nguyễn Nhuyễn nhìn anh, chẹp miệng, biểu thị cô vẫn chưa có no đâu.

Cô vươn tay ra với Giang Ngôn Trạm, muốn ôm ôm, giọng nói dịu dàng: “Vất vả rồi.”

Giang Ngôn Trạm đến, bị cô ôm eo.

Đầu vùi vào ngực anh, mùi sữa tắm thoang thoảng, là loại cô hay dùng.

“Anh đi nghỉ đi.” Nguyễn Nhuyễn dùng mặt cọ anh, “Tôi cũng đi tắm phát.”

Giang Ngôn Trạm: “Ừ.”

Anh không nói gì, nhưng cũng không nhúc nhích, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu lên, tì cằm lên bụng anh, hoảng loạn: “Anh không thoải mái hả???”

“…… Không có.” Giang Ngôn Trạm nói.

Uống thuốc giảm đau xong đã hết đau rồi.

Nguyễn Nhuyễn hỏi: “Thế……?”

“…… Không có gì.” Giang Ngôn Trạm lắc đầu, “Đi tắm đi.”

Nguyễn Nhuyễn thấy anh không sao thật liền thở phào, lúc đứng dậy hôn lên cằm anh một cái, nói: “Tôi làm lẹ lắm, chốc là quay lại.”

Tin tức tố phả ra theo từng nhịp thở làm hầu kết Giang Ngôn Trạm lại lên xuống, lí nhí “Ừ” một tiếng.

Đến khi Nguyễn Nhuyễn vào phòng tắm rồi mới hiểu ra vì sao khi nãy Giang Ngôn Trạm lúng túng——

Bởi vì bộ đồ thay anh cầm theo bị rớt xuống nước, không còn đồ để thay, anh chỉ có thể mặc mỗi băng quần quấn khăn tắm đi ra.

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Cô dậm chân, hối tiếc tràn trề.

Cô mà tinh ý hơn chút thì đã có thể thấy một Giang Ngôn Trạm xấu hổ đang gần như khỏa thân rồi, chắc chắn rất đáng yêu đó!

Tiếc quáaaaaa!

Chính vì lòng có tà tâm mà lần này Nguyễn Nhuyễn nhanh nhẹn hẳn, gần như tắm rửa với tốc độ bàn thờ, rồi lại hưng phấn vọt ra, mong mỏi được nhìn “cảnh xuân” một lần trong đời……

Có điều, Giang Ngôn Trạm đã tìm được đồ thay rồi.

Anh mặc áo ngủ cổ chữ V rộng thùng thình, cổ áo khoét hơi sâu, mấy ấn ký cô lưu lại trên người anh như ẩn như hiện.

Ga giường đã được đổi, anh ngồi dựa vào đầu giường, chăn đắp ngang bụng, cặp chân dài trắng tuyết vắt chéo quyến rũ.

Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc, bước nhanh tới: “Sao anh còn làm việc nữa?”

Giang Ngôn Trạm: “……”

“Cục cưng?” Nguyễn Nhuyễn gọi anh, “Khẩn cấp lắm sao?”

Giang Ngôn Trạm: “………… Cũng không hẳn.”

Làm sao anh có thể nói là vì ban nãy quần nhau nhiều quá mụ mị đầu óc, nên giờ phải kiếm việc làm để bình tĩnh lại?

“Vậy, anh nên đi nghỉ đi chứ?” Nguyễn Nhuyễn hơi mất mát, lẩm bẩm, “Anh còn sức làm việc luôn đó hả.”

Giang Ngôn Trạm: “……”

Ủa chứ không phải đến xem tài liệu cũng không có sức mới là vấn đề lớn hả?.