Đoạn Tư có rất nhiều hồ bằng cẩu hữu, nếu bọn họ ở đây, nhất định sẽ cười hắn một trận rồi vỗ vai hắn đồng cảm các kiểu.

Nhưng Giang Ngôn Trạm thì không.

Anh kiên nhẫn nghe hắn nói là đã an ủi lắm rồi, Đoạn Tư khóc nháo một hồi không có ai dỗ cũng bình tĩnh lại.

Hắn thở dài một tiếng, vẫn mặt ủ mày ê, nhưng đã tốt hơn rất nhiều, thấp giọng nói: “Thôi, tớ muốn ở một mình chút.” Giang Ngôn Trạm: “……”

Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn vỗ vai Đoạn Tư, chân thành nói: “Nén bi thương.”

Đoạn Tư: “…………”

Tớ đã chết đâu? Ai phải làm thụ còn chưa biết nha!

Đoạn Tư thở ngắn than dài rời khỏi.

Hắn vừa đi không lâu, Nguyễn Nhuyễn đã tới.

Cô rửa mặt xong, cảm thấy vô cùng thần thanh khí sảng, nụ cười cũng rực rỡ hơn.

Giang Ngôn Trạm nhớ đến lời của Đoạn Tư, lại nhìn Nguyễn Nhuyễn……….

Thấy anh bỗng dưng im lặng, cô nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?” “…… Không có gì.” Giang Ngôn Trạm lấy lại tinh thần, “Hồi nãy tôi gặp bạn, hình như đang có chuyện phiền lòng.”

Nguyễn Nhuyễn: “A…… Sao thế?” “Cũng không quan trọng, kệ đi.” Anh đưa camera cho Nguyễn Nhuyễn, rũ mắt nhìn cô, “Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”

“Không cần đâu.” Nguyễn Nhuyễn xua tay, “Tôi gọi xe về.” Cô nhìn Giang Ngôn Trạm, lặp lại lời của anh: “Thế nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về.”

Giang Ngôn Trạm: “……”

Bình thường anh đã quen đứng ở vị trí cường thế, nên cũng sẽ đối xử với người khác như một Alpha.

Đây là lần đầu tiên anh được một Alpha “săn sóc”.

Nếu là những Alpha khác, anh nhất định sẽ cảm thấy bị khinh thường, đôi khi sẽ còn thẹn quá thành giận.

Nhưng “Alpha” đó là Nguyễn Nhuyễn, anh không thấy khó chịu, thậm chí có chút hưởng thụ.

“Tôi phải trở về công ty.” Giang Ngôn Trạm nhìn cô, “Gần trường cô, có cùng đường với nhà cô không?”

Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn gật đầu: “Có.”

……

Hai người ngồi xe từ trung tâm thương mại đến công ty giải trí Giang Hoán.

Lúc Giang Ngôn Trạm tự giới thiệu, anh còn mong cô nhận ra anh —— Đến công ty rồi, anh lại thấy xấu hổ.

Đúng là anh có việc cần làm thật, nhưng lại còn mang theo người ta cùng đi, như là đang cắt cớ…… Tuy nhiên, Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn không hề để ý chuyện này.

Cô chỉ nhìn chằm chằm quán cà phê gần đó.

Giang Ngôn Trạm: “?”

Hai người ra khỏi xe rồi, Giang Ngôn Trạm mới hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Cô nhìn gì vậy?”

“Quán cà phê đó đó.” Nguyễn Nhuyễn nói, “Bánh kem ở đó rất rất rất ngon.”

Giang Ngôn Trạm: “…… Thế à.” Anh làm việc ở đây đã nhiều năm, nhưng chưa từng ăn.

“Ừa!” Nguyễn Nhuyễn gật đầu như mổ thóc, “Anh có chuyện gấp không?”

Giang Ngôn Trạm: “…… Không có.”

“Vậy tôi mời anh.” Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ rồi nói, “Lần sau lại mời anh đi xem phim.” Giang Ngôn Trạm: “……”

Anh thấy Nguyễn Nhuyễn đúng là thay đổi thái độ nhanh như lật bánh tráng mà, mới đầu anh mời còn từ chối thẳng thừng, giờ còn muốn mời anh lần tới đi chơi.

Nhưng nếu vậy, thì chẳng phải hai người sẽ càng có nhiều cơ hội qua lại hơn sao?

Anh gật đầu: “Được.”

Hai người băng qua đường, vào quán mua bánh.

Giang Ngôn Trạm đột nhiên nhớ ra, mấy ngày trước anh có gặp Nguyễn Nhuyễn ở đây.

Lúc ấy cô đang ăn bánh uống cà phê cùng một O nam mảnh mai yếu đuối…… rồi còn nhắn với anh là cô đang bận.

Giang Ngôn Trạm tự dưng xuất hiện ảo giác là mình đang bị cô “tra”.

Gọi món xong, Giang Ngôn Trạm nói, “Hình như mấy ngày trước cô rất bận.”

Nguyễn Nhuyễn: “A……”

“Bận gì vậy?” Giang Ngôn Trạm hỏi.

Nguyễn Nhuyễn hồi tưởng lại “mấy ngày trước” mình làm gì.

Trong khi cô đang chậm chạp cố gắng nhớ lại, có mấy nhân viên của Giang Ngôn Trạm đi ngang qua thấy, hai người trong số đó còn hít hà, bị Giang Ngôn Trạm liếc một cái.

Mấy nhân viên nơm nớp lo sợ: “Chào Giang tổng……” Giang Ngôn Trạm mặt không đổi sắc gật đầu, mấy nhân viên nhận cà phê rồi liền lập tức chạy mất.

Bây giờ Nguyễn Nhuyễn mới nhớ lại.

Cô cười gượng: “Lúc ấy…… tôi tưởng anh là đối tượng xem mắt dì giới thiệu cho tôi, cho nên muốn tỏ thái độ một chút.” Giang Ngôn Trạm nhướng mày.

Hóa ra Nguyễn Nhuyễn cũng không biết “đối tượng xem mắt” đó là ai.

Tức là —— cho dù người mời là ai, Nguyễn Nhuyễn cũng sẽ chấp nhận, Giang Ngôn Trạm tức vô cùng.

Nguyễn Nhuyễn không hề hay biết, cô còn đang đoán xem bữa cơm hôm nay tổng cộng bao nhiêu tiền, sau khi trừ vào tiền bánh và tiền thuốc men cô ứng trước thì còn bao nhiêu, số còn lại nên “đòi” Giang Ngôn Trạm thế nào đây.

Bánh kem rất nhanh đã được mang ra.

Nguyễn Nhuyễn cầm bánh, thỏa mãn mà tạm biệt Giang Ngôn Trạm.

Trước khi đi, Nguyễn Nhuyễn vẫn nói cho Giang Ngôn Trạm tên tài khoản của mình.

Giang Ngôn Trạm cũng không tra liền, chỉ lãnh đạm gật đầu, cho đến khi Nguyễn Nhuyễn đi rồi Giang Ngôn Trạm mới lấy điện thoại ra tìm.

Video gần nhất của Nguyễn Nhuyễn, là được đăng cách đây hai ngày.

Trong tài khoản của cô tổng cộng có bốn video, đều là video make-up, nhìn thumbnail thì có vẻ mỗi video là một phong cách khác nhau.

Bởi vì ở đây ồn ào, anh cũng không xem.

Giang Ngôn Trạm tùy tay lướt vài cái rồi cất điện thoại, cầm bánh trở về công ty.

Giang Ngôn Trạm cũng không biết, hình tượng của anh trong mắt nhân viên đã thay đổi.

Nào là trên người có mùi ngọt ngọt dễ ngửi, tay còn cầm một chiếc bánh kem nhỏ xinh…… blabla.

……

Tối hôm nay, Nguyễn Nhuyễn thức hơi khuya, ngồi edit video.

Cô chỉ quay vlog nên không cần phải chỉnh sửa edit cho thật lung linh, chỉ cần quay có tâm, thân thiện, đầu tư nội dung là được.

Nhà hàng “Bát Trân” này mới mở không lâu đã nổi như cồn.

Nhưng vì quá đắt, người bình thường không chi trả nổi, chỉ có thể xem video cho đỡ thèm.

Cho nên chỉ cần là video liên quan đến “Bát Trân”, lượt xem chắc chắn sẽ không thấp.

Nguyễn Nhuyễn đăng xong liền đi ngủ.

Sáng hôm sau, cô như bình thường vừa đánh răng vừa mở studio xem —— thấy vô số thông báo liên tục nổi lên..