- Anh có ý gì? Người anh cần về rồi!- Pj xoay lưng lại với Ken.

Ken im lặng. Tên đó đang chỉnh chỉnh gì đó trên lap của mình, đột nhiên Ken xoay lap về phía Pj, mặt nhỏ tỏ rõ vẻ căm phẫn!

- Anh...!!! Giở trò gì nữa hm? Anh đã nói là xóa mấy tấm hình đó rồi kia mà!

- Ừ, tôi nói xóa trong thẻ nhớ, chứ đâu nói là ko sao 1 bản vào lap!

- Bỉ ổi!!! – Pj nghiến răng nhìn những pic hình của mình đang nằm trong lap của Ken, chỉ hận ko thể nhào vào mà phá tan bộ nhớ của máy!

- Chẳng phải đẹp sao?- Ken nhếch môi- Tôi nghĩ em biết mình nên làm gì rồi! Tự hào ko, ngoài tôi ra thì ko ai biết đến sự tồn tại của nó đâu!

Pj im lặng ko nói gì thêm, chỉ tức giận xoay lưng đi vào nhà tắm!

Ken ngồi xuống giường, nhìn lại những bức ảnh đó, thật chứ Ken cũng chẳng có ý định tung ảnh ra đâu!:) Ken ko muốn ai nhìn thấy hay xem được hết! Chỉ có riêng Ken mới có quyền mà thôi! Tạm thời thế là ổn, nhỏ chẳng có ý định rời đi đâu!

Nhưng Ken phải giải quyết thế nào?

Còn tình cảm với Khánh Hạ hay ko Ken cũng chẳng biết! Nhưng Ken biết bản thân muốn Pj ở lại, tại sao chứ? 

Khánh Hạ nói những điều đó là có thật ko? Là vì cô ta đi du học, hoàn toàn là vì nghĩ cho Ken cả... Nhưng lỡ như ko phải thật... đó chỉ là cái cớ thì sao? Ken phải xử trí thế nào đây?

- Jun! Đến bar đi! – Ken nói qua điện thoại.

- Đang ở đây! Tới đi!

Sau lời đáp ngắn gọn của Jun, Ken tắt điện thoại, vừa hay lúc đó Pj cũng từ phòng tắm bước ra.

- Tôi có chuyện phải đi! Nhất quyết ai gọi cửa cũng ko mở, khóa lại, cần thứ gì có trong phòng cả rồi! Chừng nào về tôi sẽ cho em biết!

Pj ko đáp, chỉ im lặng, nhưng nhiêu đó cũng đủ để Ken hiểu, im lặng nghĩa là đồng ý!

- Vậy ý mày là... – Jun liếc mắt nhìn Ken.

- Ừ, cô ta về rồi!- Ken

- Pj sẽ thế nào?- nó nhấp nháp ly rượu, tuy dáng vẻ bình thản nhưng ngữ điệu lời nói cho thấy nó đang rất ko hài lòng.

Biết người yêu đang khó chịu, môi hắn chợt vênh nhẹ, tay lập tức ôm chặt eo nó kéo sát về phía mình, khẽ thì thầm vào tai nó.

- Bình tĩnh đi cục cưng à!- song song lời nói là tay hắn đã vuốt nhẹ tóc nó trông như đang âu yếm 1 con mèo đang xù lông.

Ken khẽ nhíu mày, từ bao giờ mà hai người này lại dính nhau như keo dán sắt vậy??? =”=

- Đừng làm mèo nhỏ của tao mất bình tĩnh chứ!- Jun cười thích thú.

- Mèo nhỏ? – cái tên sến súa thật!!! Mà ngẫm lại cũng thấy khá giống, cách nó di chuyển, làm mọi việc,... từ từ, nhẹ nhàng như 1 con mèo!

Hắn ko nói gì, vẫn là khóe môi nở nụ cười.

- Tôi ko cần anh cho Pj cái hạnh phúc giả tạo, nếu ko thương yêu nhau, thì trả Pj về cho tôi! Nếu thương, thì đuổi chị ta ra khỏi nhà đi!- nó dằn mạnh ly rượu xuống bàn.

- Chung quy cũng là do mày ko hiểu rõ mình cần gì! Cảm xúc là của mày, tao ko biết! Nhưng tham thì thâm đó!- hắn nhấn mạnh.

- Con người cô ta, tôi ko rõ, nhưng chân thành khuyên hãy điều tra lại!- nó nói rồi đứng dậy rời đi, nó muốn về nhà suy nghĩ lại chuyện này, chuyện này liên quan đến Pj- bạn tốt nhất của nó, nó ko thể nào ko quan tâm được!:)

Hắn cũng về cùng nó, vì những chuyện này, ngọn ngành chỉ có mình Ken mới hiểu rõ được mình cần gì và muốn gì! Ở lại, nhồi thêm vào đầu Ken mớ lý thuyết cũng chẳng thể giúp Ken được hơn đâu! Ken cần phải tự tìm hướng ra cho mình!

Ken về nhà lúc trời đã khá khuya, vừa bước vào gian nhà, do đèn đã tắt hết nên Ken chẳng thể thấy rõ ràng, vừa đưa tay định bật công tắc đèn thì bỗng có bàn tay chặn tay tên đó lại, Ken chẳng thể nhận định được rõ ràng trong không gian tối mịt mù này, nhưng cái dáng dấp này khiến Ken biết rằng người đó là ai:

- Sao em ko để đèn mà lại tắt hm?- giọng nói có vẻ khó chịu.

Người đó ko nói, chỉ có bàn tay đang giữ lấy tay Ken là siết chặt hơn.

- Chẳng phải tôi đã bảo em ở trong phòng ko được ra ngoài rồi sao?- Ken.

Bàn tay có hơi nới lỏng nhưng rồi đột nhiên thả rơi tay vào không gian, nhưng việc đó có nghĩa là bắt đầu cho việc khác, người đó đột nhiên đẩy ngược người Ken vào bức tường sau lưng, bờ môi nhanh chóng áp lên bờ môi của Ken trao những cái hôn mạnh bạo, gấp gáp và vồ vã!:) Ban đầu có vẻ Ken bất động, để yên cho người khác tấn công môi mình, nhưng được 1 lúc, Ken cũng đáp lại, 1 tay tên đó còn đưa lên giữ chặt gáy đối phương, người đó cũng “ hợp tác” đưa tay lên cởi từng cúc áo trên người Ken, có chút ngạc nhiên nhưng rồi Ken vẫn mặc kệ, tay còn lại tên đó kéo eo người kia về sát mình hơn... Hôn bao nhiêu cũng không đủ... Không gian tối chỉ còn lại những hơi thở gấp gáp...

“ Tách “ 

Đèn đã sáng, dường như có ai đó vừa bật công tắc đèn, nhưng điều đó có vẻ ko ảnh hưởng gì đến vũ điệu của những nụ hôn và sờ soạng rất ư là nóng bỏng kia!

“ Xoảng “

Mãi cho đến khi có tiếng gì đó vỡ toang xuống nền đất thì 2 người đó mới buông nhau ra... Ken liếc mắt nhìn kẻ đã cả gan bật đèn kia...

!!!!!

Pj? Chứ chẳng phải...?

Ken chợt đẩy Khánh Hạ ra khỏi người mình! Cái gì đang xảy ra vậy chứ...Aiz!!! Ken quên mất là còn cô ta tồn tại trong nhà... Sao lại nghĩ người đó là Pj chứ? Mà sao lại là Pj? Hah, chẳng lẽ cái Ken cần ở Pj là những việc đã làm với Khánh Hạ ban nãy sao? Là dục vọng chứ ko phải là tình yêu đúng ko? Ken thấy tự coi thường chính bản thân mình!

Chuyện đã thế này rồi còn giải thích gì nữa chứ? Người ta ko tin những gì người ta nghe, người ta chỉ tin cái mà mắt người ta chứng kiến được, nhưng có những thứ mình thấy chưa hẳn đã là thật... Mà khoan, giải thích gì chứ? Sao lại có ý định giải thích với Pj chứ? Nực cười! Cơ thể bị điên rồi!:)

- Xin lỗi làm phiền rồi! – Pj cúi đầu.

Nhỏ loay hoay định quay đi thì chợt nghe tiếng Khánh Hạ gọi.

- Em gái!

Pj đúng yên nhưng ko xoay đầu lại.

- Chị biết là em thích băng bó cho người khác nhưng em ko cần để mảnh vỡ ở đó để người khác đạp trúng đâu!

À, ý là muốn Pj dọn dẹp...

Pj định xoay người lại thì Ken ngăn:

- Em về phòng đi!

Pj vừa khuất bóng, Ken quay sang nhìn Khánh Hạ, ánh mắt lạnh đến gai người!

- Sao ban nãy cô ko lên tiếng chứ?

“ Cô” với “Em” có chỗ nào giống nhau? Sao như thế? Làm ơn đi, cô ta đã từng là người yêu cũ của Ken đó! =))

- Lên tiếng hay ko có quan trọng ko? Chẳng phải anh cũng nhớ em nhiều lắm đó sao?

- Cô tự tin thật! – Ken cười khẩy.

- Anh đã đáp trả rất nồng nhiệt đó chứ! ^^ - Khánh Hạ.

Ken ko nói với cô ta nữa mà bỏ đi 1 nước...

Khi chỉ còn lại 1 mình, cơ mặt cô ta co lại, vẻ đáng sợ... Chết tiệt!!! Ken hình như đang dần lãng quên cô, chấp nhận là dáng người Pj và cô ta tựa nhau nhưng tại sao lại nghĩ là Pj chứ ko nghĩ là cô? Pj có khả năng gột rửa quá khứ người khác nhanh vậy à? Tuyệt đối ko thể!!! Ken còn cho cô ta trú ở ngôi nhà này, chứng tỏ là vẫn còn tình cảm, vẫn chưa xác nhận rõ ràng! Khi đó cô ta vẫn còn cơ hội!

Pj chạy lên phòng và đóng sầm cửa lại, cửa vừa đóng lại là nhỏ cũng ko thể đứng vững nữa, cả người cứ vô thức mà trượt dài xuống cửa, nhỏ lấy tay che miệng lại, nhưng dù có che thì tiếng nấc cứ vang vọng khắp phòng!:) Bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tủi nhục, bao nhiêu chịu đựng, bao nhiêu giận hờn... dường như đều trôi theo từng dòng nước mắt này! Rốt cuộc nhỏ làm bao nhiêu thứ cũng vì cái gì chứ?