Nó đứng dậy rời khỏi lớp, vừa ra khỏi cửa giáo viên bộ môn nó cũng vừa vào, nó chỉ gật đầu chào nhẹ như thể hiện thay cho sự xin phép. Đứng trước cổng, nó gọi cho Pj nhưng đáp lại vẫn là những tiếng tút...tút... kéo dài vô tận. Suy nghĩ điều gì đó, nó nhanh chóng gọi cho Jun, hắn vừa bắt máy thì nó nhanh chóng nói:- Bùng tiết hôm nay đi, tôi ở cổng, nhớ lấy xe!Chỉ ngắn gọn như thế rồi nó cúp máy, nhắn 1 tin rồi bấm sent cho Pj- Ai gọi mày thế?- Ken.- Zu.Hắn đáp gỏn lọn dường như là đang suy nghĩ điều gì đó. Thái độ nó có gì đó ko giống mọi lần; dù lời nói vẫn ko chứa cảm xúc gì, vẫn khiến người nghe cảm thấy xa cách nhưng... có chút gì đó ko bình thản như mọi ngày...- Con nhóc nói gì mà mặt mày trầm tư thế?- Ken khều vai hắn.- Bùng tiết, lấy xe chở con nhóc đi chơi! ( anh này gian dễ sợ O.o) - Jun nói rồi cầm cặp đứng dậy.- Thằng hâm này!!! Zu mà kêu mày chở đi chơi thì tận thế mất!- Ken nhíu mày.Hắn ko nói gì, chỉ đáp lại bằng một nụ cười đầy ẩn ý, đi qua giáo viên, Jun chỉ nói là hắn mệt rồi quay đi luôn bỏ Ken ở đó với 1 bộ mặt ko thể nào ngố hơn được nữa! - Quái, sao ghét nụ cười của thằng khùng này khiếp! Chả nhẽ bọn nó đang hẹn hò thật???Bất giác tiếng bà cô vang lên kéo Ken về hiện tại:- GIA HI, nhìn cửa sổ mơ đến ai thế, Khánh Du ngoài đó sao? ( chuyện của Ken mà giáo viên biết thì cũng ko có gì là lạ đâu nha mấy bạn)Ken chợt ngẩng đầu lên rồi lại cuối xuống, thay cho câu trả lời là những cái gãi đầu trông vô cùng bối rối, mấy đứa con gái trong lớp chứng kiến được thì chỉ có thể thốt lên:- Trời ạ. thằng Ken giả nai kìa!!!hoặc là- Nhìn nó dễ thương quá mạy!!! Nó bối rối đó!!! ". "Nhưng nói đi thì phải nói lại, dạo này Pj đi xe riêng đến trường thế Pj đâu ko chở nó mà nó lại nhờ Jun, sáng nay Pj cũng đi học, mặc đồng phục trường đàng hoàng mà!!! Mà Jun nữa, thái độ hắn cũng hơi lạ, rõ ràng là hắn đã khản trương lắm, Jun là một người ngăn nắp, thế mà vừa nhận xong cuộc gọi từ Zu hắn đã dồn hết tất cả mọi thứ có trên bàn vào cặp ( thật ra chỉ có một cuốn tập và một cuốn sách ="=), xém xíu lấy luôn cuốn sách của Ken... Ngoại trừ những chuyện của nhóm hay chuyện của Ken hoặc Nan thì hắn chưa từng có thái độ như thế trước bất cứ gì!!!Chiếc Lexus dừng ngay trước mặt nó, nó ko khách sáo mà bước thẳng vào xe.- Bệnh viện ABC, nhanh lên!!!Hắn chạy như xé cả gió, tính ra " trình độ" nó cũng cao thật, ngồi trong một chiếc xe như thế mà mặt vẫn tỉnh như ko...KIT........Chiếc xe phanh gấp lại khi đã đến điểm dừng, nó bước xuống xe. Trước khi hắn cho xe đi nó lại nói:- Người trong nhóm bị nạn nếu ko quan tâm thì cứ về, nếu có... phòng C444!Nó nói rồi tiến dần vào sảnh bệnh viện... Hắn đang bận suy nghĩ, " người trong nhóm" là ai nhỉ??? Mà chỉ có hắn mới khiến người ta làm theo mình thôi chứ vậy mà nó..., thực sự thì giờ mới để ý, hắn đã làm theo mà ko 1 chút chần chừ gì!!! Đầu thì suy nghĩ nhưng chân hắn đã nhanh chóng bước đến phòng C444 dựa vào sơ đồ chỉ dẫn của bệnh viện.- Sao Mon ở đây?Đó là câu đầu tiên hắn thốt lên khi bước vào phòng bệnh. Trên giường bệnh là 1 cô gái trông vô cùng yếu ớt, hai mắt khép lại, tay chân trầy trụa và có vài điểm bầm, trên đầu còn có mảnh băng gạt, tay trái đang được truyền vào một chai nước biển.Nó vừa định trả lời câu hỏi của hắn thì Pj đẩy cửa vào, mồ hôi lấm tấm trên mặt chứng tỏ là nhỏ đã vội vã lắm, nhỏ cũng hỏi lại một câu y chang Jun ban nãy nhưng thái độ thì hoàn toàn trái ngược, nếu ngữ điệu trong lời nói của hắn cứ đều đều thì Pj lại chứa đầy lo lắng...- Có y tá gọi điện báo!Nó trả lời mà mắt vẫn dán vào Mon, có chút gì đó... xót xa dù là cố kìm lại!- Các cháu là bạn cô bé?Một người mặc áo blouse trắng đi vào thu lấy ánh nhìn của 3 người tụi nó. Pj gật đầu lễ phép chào ông ta, nó và Jun cũng gật nhẹ đầu; hắn vẫn cứ đứng thong dong như thế, người tựa vào tường, 2 tay cho vào túi, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện trong phòng, nó vẫn ko đứng dậy, ngồi nhìn Mon chăm chăm như chờ đợi điều gì đó.- Cô bé vào viện cách đây 1 ngày, cũng may chiếc xe ấy chỉ va chạm nhẹ và dừng kịp lúc, tài xế ấy cũng ko đến độ mất lương tâm, đã chở cô bé đến bệnh viện, đỡ nhẹ một phần chi phí, nếu ko dừng xe kịp thì... - nói đoạn ông ta khẽ lắc đầu- ông đã liên lạc với người nhà cô bé thông qua những thông tin từ công an phường, điện thoại cô bé ko thấy trên người, chắc là bị thất lạc lúc xảy ra va chạm nên ta ko thể liên lạc với các cháu sớm hơn được!!! Các cháu hãy ra ngoài làm hồ sơ nhập viện và thanh toán nốt số tiền còn lại giúp cô bé nếu có thể!!!Nói rồi Pj đứng dậy theo bác sĩ ra ngoài. Nhìn những vết thương nhỏ trên tay Mon, Jun chợt liên tưởng đến điều gì đó, rõ ràng là mấy lần trước ko thấy nó, đó càng ko thể là những vết thương do va chạm vừa rồi, nhìn ko giống lắm!- Tay.Nó ngước lên nhìn hắn, thấy hắn nhìn vào tay Mon thì hiểu được hắn cũng có những suy nghĩ giống mình, nó bất chợt lên tiếng:- Chắc là chuyện gia đình!Hôm đó Mon mặc áo tay dài chắc là vì muốn che nó lại vì sợ mọi người lo lắng đây mà!- Gia cảnh?- hắn nhướng mày, đôi mắt xám hướng đến người con gái đang nằm trên giường.- Trung lưu, là con 1, là kết quả của một cuộc hôn nhân gượng ép, thiếu chút ít tình thương cha, tình thương mẹ thì nhận được quá nhiều, đôi khi bị sự quan tâm đó làm cho choáng ngợp!!!Hắn và nó cứ thế mà trao nhau những câu hỏi ko đầu ko đuôi về Mon như thế! Rồi mọi vật như lại trôi vào im lặng, hắn ko bắt ghế lại ngồi gần bọn nó, cứ giữ tư thế cũ, thỉnh thoảng lại đưa mắt sang để ý tình hình Mon hiện tại, rồi ánh mắt đó lại có vẻ như vô tình lướt sang người đang ngồi trên ghế... cứ thế mà thỉnh thoảng...Nó cứ ngồi thế mà chăm Mon, Pj có vẻ chưa hoàn tất xong hồ sơ thì phải, Jun đang đứng ở phía trực diện với nó, sao hắn lại có dáng vẻ bình thản đến như thế, ánh mắt cứ hướng xa về một nơi vô định ngoài khung cửa sổ mà ko chú ý gì đến xung quanh ( ss chắc chứ ạ)... thỉnh thoảng rồi lại thỉnh thoảng...Ko... ko có... tôi ko có làm mà!Mon chợt hét to lên rồi mở bừng mắt ra, cô nhóc đã tĩnh lại. Cô bé thấy Jun và Zu ngồi cạnh thì đột nhiên khóc nức nở:- Em... em ko có... làm chuyện đó! Anh chị... tin em chứ?- Tụi này lúc nào chả tin em!Pj lại bất ngờ đẩy cửa bước vào, trả lời câu hỏi của Mon làm cả bọn ngoái đầu lại nhìn. Mon vẫn cứ thế mà nức nở khi được Pj ôm vào lòng:- Ngày đầu tỉnh lại, ko có ba mẹ, ko có người thân- bạn bè, em cứ tưởng mình bị bỏ rơi rồi!- Ngốc!Hắn và nó tự dưng lại đồng thanh, thái độ cũng lành lạnh y hệt nhau làm Mon và Pj phải... tròn xoe mắt nhìn. Nó chỉ nguýt hắn 1 cái thật sắc rồi quay sang Mon. Nó là thế và hắn cũng vậy, sự quan tâm đối với người khác luôn được thể hiện theo một cách rất riêng!!!- Bữa về nhà ba mẹ em có nói gì em nữa ko?- Dạ! Tính ra cũng ko có gì, mẹ em mắng em vài ba câu vì cái tội gọi mà ko bắt máy, mẹ nói sau này đi đâu mà bị gì thì mẹ ko quan tâm nữa! Thế nên, mấy bữa nay mẹ em ko có vào đây! Còn ba em thì do bị men rượu vây lấy nên có... vô tình lỡ vung chai rượu trúng em! Kết quả chung là em bị cấm túc! ="=!- Mon.Thì ra là 1 số vết xước nhỏ trên tay là do miễn chai ghim trúng.- Cấm túc??? Thế hôm bữa sao vào bar được?- Pj thắc mắc.- Em... " đi trong im lặng"... từ tầng 2, em leo xuống bằng sợi dây thừng có sẵn- Mon cuối đầu nói, trông mặt cô bé hơi đỏ.- Kết quả?- Zu.- Dây bị thiếu... còn cách đất 1 khoảng... thế nên... em nhảy liều xuống... - Mon càng nói càng nhỏ, thì ra tay chân nhỏ bị bầm tím là do đây.Ánh mắt nãy giờ hướng về phía cửa của Pj đột ngột chuyển sang Mon, nghe xong câu trả lời thì cười ha hả:- Một phong cách rất Y- most!!! ( bó tay _ __")- Sẽ đi chơi???- Jun.- Gì ạ?- Mon có vẻ ko hiểu nên hỏi lại.- À, mấy ngày nữa nhóm sẽ tổ chức đi chơi, 2 ngày 1 đêm. Mà này- quay sang 2 người bọn hắn- tới thăm bệnh hay thẩm vấn người ta thế, mặt lạnh như tiền thế à?Trái với vẻ xù lông nhím của Pj, 2 " nạn nhân" chỉ đáp lại hờ hững, vẻ mặt ko khuất phục làm cho Pj tức đến độ muốn " bốc khói"- Em... chắc sẽ... ko đi!- mắt Mon đượm chút buồn.- Lý do?- nó.- Vì... Nan nói là ko muốn thấy em nữa! Và lại... em sợ... có em buổi đi chơi sẽ ko vui!- Mon hơi sụt sùiMon vừa nói xong thì Pj đã gõ lên đầu Mon một cái rõ đau:- Hâm! Kệ thằng nhóc đó! Nó ngồi dãy ghế trên thì em ngồi dưới, ngược lại, nó dưới thì em trên, chả phải như thế thì ko đụng mặt sao? Yên tâm, chị " bảo kê"!Nói rồi Pj ngẩng mặt lên cười ha hả, 2 tay chống hông khiến bọn nó cứ tưởng nhỏ có vấn đề về não ( ==!)- Thế nhá! Im lặng là đồng ý!- Pj.Nó ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, giờ này ở trường đã tan rồi, nghĩ thế nó đứng dậy, hành động theo bản tính, tay nắm lấy vạt áo hắn, miệng buông đúng 1 chữ:- Về!- Cái... cái gì??? Đừng nói với tôi là 2 người đi chung nha???- Pj chợt la lên.- Ừ!- hắn.- 2 người... 2 người...- Pj lắp bắp ko nói nên lời.- Sao?- thấy Pj ko chịu nói hết câu nên nó hỏi lại.- Ko... ko có gì... - thấy nó với hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt " khủng bố" nên nhỏ cũng vội thoái thoác.Chợt nhớ ra gì đó, Pj lại gần Zu, nói nhỏ vào tai nó:- Hồi nãy... Pj thấy Nan ngoài cửa... lúc làm hồ sơ xong... nhưng nãy giờ... ko thấy cậu nhóc vào...Zu ko nói gì, chỉ quay qua nhìn Pj với ánh mắt ngờ vực.- Thật! Pj thề mà! Nhận được tin nhắn của Zu, Pj đã sent báo tình hình cho mọi người! Nhưng ko ngờ là Nan lại ko ở trường mà vào đây! Ko biết cậu nhóc đến làm gì thôi!- nói rồi nhỏ ko bàn nữa, quay sang nhờ vả hắn- Jun này, có gặp Ken thì nói là em sẽ ở bệnh viện chăm Mon ko về nhà nha! Cảm ơn!- Mon này! Nhớ ăn hết cháo rồi uống thuốc! Giờ này bar bắt đầu đông! Chị đi rồi về!Nói rồi Pj rảo bước đi, dọc hành lang dài, trong đầu nhỏ có nhiều suy nghĩ, về Ken, về hắn và về nó nữa! Pj chưa từng tiếp xúc với Jun trước đó nhưng qua những gì mà nhỏ cảm nhận được, Jun ko xa cách như nhỏ đã nghĩ, cũng hơi tàn bạo 1 xíu ( ko phải 1 xíu đâu ss ơi =="), ko biết có phải nhỏ cảm nhận lầm ko... nhưng nhỏ cảm thấy, ánh mắt Jun mỗi khi nhìn Zu ko lạnh như đối với mọi người... Cả Zu nữa chứ, trong Zu, nhỏ cảm nhận được là nó bắt đầu có những cái nhìn xa xăm, bất chợt còn nhận thấy những cái nhìn vu vơ nó dành cho Jun nữa... thì chỉ là vu vơ nên làm sao biết được là vô tình hay cố ý... Nói ra thì mâu thuẫn thật, nhìn có vẻ như bọn họ còn ko ưa nhau, thỉnh thoảng nói xoáy nhau vài câu nữa chứ! Nhìn họ cứ như là nam châm trái chiều, luôn đẩy nhau ra, nếu thế thì những cái kia phải giải thích thế nào nhỉ? Aiz, hai người họ đúng là rắc rối!!! >"<Nhỏ đi vào bãi xe nhưng bước chân chợt khựng lại, nhỏ vội vã đổi hướng tìm chỗ núp. Ko sai, là Ken. Nhìn Ken dần tiến xa thì nhỏ mới thoát ra khỏi chỗ núp, bước chân sải dài, bờ vai rộng, đầu luôn ngẫng cao, có khí thế gì đó cứ ngang tàng, ngạo nghễ... Phong thái đó khiến nhỏ ko thể nào rời mắt...- Ý, anh Ken, chị Pj mới rời khỏi á, anh có gặp chỉ ko?- Mon.- Anh vào đây là để thăm em mà! Chà, đồ ăn nhiều ghê nha! ^^ - Ken chỉ vào những túi đồ ăn trên bàn- tụi nó phao tin nhanh dữ.Ken định ngồi xuống ghế, thấy có gì đó rớt ngay chân giường nên nhặt lên, là 1 vĩ Panadol.- Của em này!- Ken nhặt lên rồi trả lại cho Mon.- Khoan đã!- Mon cầm lấy vĩ thuốc rồi ngẩng ra một lúc- À, cảm ơn anh, nhưng ko phải của em đâu! Của chị Pj ấy!Ken sững lại, Pj lại bị đau đầu nữa sao? Thế mà lại ko chịu về nhà cơ đấy, bướng thật!!! Cứ thấy khó chịu trong người, chỉ muốn lôi nhỏ ra rồi làm 1 tràng giáo dục tư tưởng vào mặt! Cái " tôi" cao quá đấy!!!Stop suy nghĩ của mình lại đó, Ken ngồi nói với Ken dăm ba câu rồi về, trước khi về còn nhắc nhở:- Mau hết bệnh để còn đi chơi với tụi này!Cánh cửa phòng bệnh vừa khép lại, Ken bấm máy call cho Pj, lần thứ nhất: nhỏ tắt phăng cái máy... lần thứ 2: chuông reo nhưng ko người bắt máy... Ken tức mình cho điện thoại vào túi. 2 mày châu lại tỏ vẻ đăm chiêu, điều đó như làm tăng thêm vẻ đẹp cảu tên đó, mấy đứa con gái trông thấy chỉ biết há hốc miệng mà khen ko ngừng... |