Tấm khăn voan trên đầu được nhẹ nhàng nắm lấy, vén lên, Hứa Trùy Nhi theo tấm khăn đỏ ấy nhìn lên trên. Là khuôn mặt của cậu Cả, si mê, chăm chú nhìn mình.

“Đừng…” Hứa Trùy Nhi có chút xấu hổ, bấm đầu ngón tay, “Đừng nhìn em như vây.” Cậu Cả cúi người nâng hai chân Hứa Trùy Nhi lên, ôm lấy thả lên giường, bản thân anh cũng lên theo. Anh tháo đôi giày thêu hoa của cậu, Hứa Trùy Nhi chăm chú nhìn anh: “Cậu đã cởi áo khoác từ lúc nào thế?”

Cậu Cả không chỉ cởi áo khoác mà còn hạ mành giường xuống, sau đó tự lột sạch quần áo trên người mình, đồ vật phía dưới ngẩng đầu, dính vào bên hông.

Hứa Trùy Nhi sợ hãi, quay mặt qua một bên: “Trời vẫn còn sáng…” cậu lui về phía sau, vừa lui, dưới chăn phát ra tiếng lách cách. Cậu kéo chăn lên nhìn, khắp giường đều là táo đỏ với lạc, còn cả những hình cắt giấy nhỏ xinh, “Sao lại để đồ ăn ngon ở đây, làm hỏng mất rồi…”

Cậu Cả vươn tay qua, chạm vào nút áo Hứa Trùy Nhi, Hứa Trùy Nhi vội nắm lấy cổ tay anh, cảm thấy bản thân mình không tránh được nữa, miệng run rẩy nói: “Chỉ, chỉ cởi váy thôi có được không?”

Đêm động phòng hoa chúc, không cởi sạch thì làm sao cậu cả có thể cam tâm. Anh chạm vào đai váy cậu kéo xuống, hai chân trắng nõn lộ ra, sau đó mạnh tay cởi áo hỉ của cậu, Hứa Trùy Nhi ôm lấy bản thây, nhỏ giọng van xin: “Đừng chạm em, bên trong…mặc…”

Mặc cái gì, giọng nói quá nhỏ nghe không rõ, cậu Cả dùng sức, kéo áo lót trắng ra, liền thấy trên bộ ngừng bằng phẳng mặc một chiếc yếm đỏ thêu uyên ương mẫu đơn, góc tam giác phía dưới thêu kim tuyến, không dài không ngắn một tấc, buông xuống giữa hai chân.

Cậu Cả nhìn thẳng, muốn chạm vào, lại do dự không biết nên đặt tay ở đâu: “Tự mình mặc?” “Vâng” Hứa Trùy Nhi xấu hổ đỏ bừng mặc “Các thím nói ngày hỉ, không mặc không tốt…”

“Nha đầu” giọng cậu Cả khàn khàn gọi, hai bàn tay anh nắm lấy bả vai cậu, giúp cậu xoay người về sau. Lưng cậu rất trắng, trên cổ trên lưng buộc sợi dây yếm màu đỏ, cả chân, cái mông nhỏ cũng đều trắng nõn, cậu ngồi trên chiếc chăn màu đỏ, đẹp đến nỗi làm cho người ta mờ mắt.

Cậu Cả nóng hừng hực chạm vào, hai bàn tay anh mò từ nách qua, tiến vào trong yếm đỏ, một trái một phải nắm lấy đầu v* nho nhỏ của cậu.

“A!” Hứa Trùy Nhi kêu lên, đỏ mặt tránh đi, tay nhỏ túm phía dưới cái yếm, sợ không cẩn thận làm lộ tiểu kê kê, anh ôm người cậu quay lại nặng nề đè xuống giường, dùng cách khác sờ nắn ngực cậu.

“Cái…cái chăn…” Hứa Trùy Nhi mím môi, run cầm cập, bị người đằng sau cắn lỗ tai, nhẹ nhàng liếm mút, anh thăm dò đôi môi cậu cắn lên, “Đồ ăn ngon bị đè hỏng rất lãng phí.”

Hứa Trùy Nhi không có cách nào khác, cuộn chân lại rên rỉ, dần dần cậu không nghĩ tới việc nắm cái yếm nữa, hai bàn tay cách lớp phải chạm vào bàn tay cậu Cả, thuận theo anh, xoa vòng trên bộ ngực chính mình.

Hai người dính nhau rất lâu, bàn tay cậu Cả mới mò xuống dưới, từ cái rốn mò xuống xương hông, từ xương hông chạm vào giữa hai chân, cầm lấy đồ vật nhỏ bé mềm mại giữa hai chân, vừa vuốt, vừa buồn bực: “Sao lại nhỏ như thế?”

“Em không nhỏ,” Hứa Trùy Nhi lập tức phản bác, “Em so với những người bình thường tương tự nhau, là cậu…quá to mà thôi.”

Cậu Cả trở mình, hôn lên đầu vai Hứa Trùy Nhi, lại cọ xuống dưới, cọ xuống tiểu kê kê của Hứa Trùy Nhi, anh dùng ngón tay chạm vào nó, cúi đầu xuống ngậm lấy.