“Cái đó…”Hứa Trùy Nhi vừa thắp nến vừa nhìn anh, ánh nến chiếu thẳng lên nửa khuôn mặt cậu, có một loại cảm giác đẹp đẽ uyển chuyển, “Hai người đàn ông với nhau ngủ thế nào?”

Anh sững sờ, không hiểu lắm nhìn cậu.

“Chính là…” Hứa Trùy Nhi cho rằng bản thân mình không nói rõ ràng, chớp mắt, cầm ngọn nến ra xa, “Hai người đàn ông…làm chuyện đó kiểu gì?”

Làm chuyện đó? Chuyện mông trần điên loan đảo phượng, cậu Cả trừng mắt lên nhìn, nắm chặt bàn tay Hứa Trùy Nhi: “Ai nói linh tinh gì với em vậy?”

Thấy anh như thế này, cậu có chút sợ, hơi chột dạ, chỉ biết cúi đầu trốn anh. Đột nhiên, cậu Cả như muốn thanh minh, lại dường như muốn chối bỏ, “Chuyện trước đây…tôi đến rạp hát, chưa từng qua đêm ở đó!”

Hứa Trùy Nhi xoay người giương mắt nhìn, câu nói này của anh nghĩa là…, dường như đã từng cùng đàn ông xảy ra chuyện gì đó. Không biết được tại sao, tim cậu nhói đau, giống như đang có một bàn tay bóp chặt lấy nó vậy.

“Đàn ông cùng đàn ông,” cậu Cả nhẹ giọng, cầm ngọn nến trong tay cậu, để lên giá, “Là chuyện không sạch sẽ, em đừng hỏi.”

Chuyện không sạch sẽ? Lòng Hứa Trùy Nhi lặng xuống, không sạch sẽ thế nào? Cậu hoài nghi chạm vào đôi môi sưng đỏ của mình, tỉnh tỉnh mê mê, cậu sợ chính mình đã làm cái chuyện không sạch sẽ kia rồi: “Em…em lau người cho cậu nhé.”

Cậu đi múc nước đến, làm ướt khăn mặt, chuẩn bị như mỗi tối đều làm, tháo đai quần cậu Cả ra, kéo quần anh xuống, “Cậu tự cởi áo đi.”

Cậu Cả ngoan ngoãn nghe lời, tự mình cởi áo ra, làm lộ ra dưới lớp áo bộ ngực ngày càng dễ nhìn, cái gì gọi là dễ nhìn, chính là đã có nhiều thịt rồi, không thể nói là cường tráng nhưng cũng có chút rắn chắc, ra dáng đàn ông.

Hứa Trùy Nhi cởi váy, đến gần cậu Cả ra sức chà sát, người rung, giường cũng theo đó rung động. Cậu Cả không dấu nổi thâm tình nhìn cậu: “Em đợi tôi khỏe lại rồi…”

Hứa Trùy Nhi liếc mắt nhìn hắn, nghe ra ý tứ không đứng đắn trong câu nói đó. Cậu gạt tóc mai về sau tai, cúi đầu lau xuống dưới, lưng, chân, còn cả cái vật kia nữa, chỉ mới lau qua một lượt còn chưa kịp lau kĩ liền thấy thứ gì đó run rẩy ngóc đầu lên.

“A?” Tay Hứa Trùy Nhi run lên, ném chiếc khăn ướt lên giường.

Cậu Cả cúi xuống nhìn, thấy vật mềm mại kia của mình giờ đang cứng lên, hoảng loạn vội lấy tay che rồi ấn nó xuống, nhưng càng ấn, nó càng vểnh cao lên.

Hứa Trùy Nhi nhìn cậu bạn càng ngày càng to kia, khuôn mặt đỏ bừng bừng. Cậu cũng đã từng lên rồi, năm mười lăm mười sáu tuổi, lần đầu tiên còn bị dọa cho không biết phải làm gì, cũng không dám hỏi cha, chỉ biết trốn ở một góc ngồi khóc, sau đó dần dần mới biết có thể đến chỗ không người có thể xoa nắn cho vật kia mềm xuống, cảm giác ấy, nóng bỏng khiến cho người ta sợ hãi.

Cậu Cả không ép được xuống, muốn tự mình xoa, nhưng lại e ngại Hứa Trùy Nhi, đành phải che lại rồi xoa nhẹ nhẹ. Hứa Trùy Nhi sao có thể không nhìn thấy, còn cho rằng anh cũng giống như mình lần đầu tiên bị thế, không biết làm, liền ngốc ngốc cầm lấy.

Cậu Cả rên lên một tiếng, lật bàn tay cầm lấy tay Hứa Trùy Nhi, cậu xấu hổ đến phát run, kéo tay anh ra, hung hăng nói: “Nhắm mắt lại, không cho nhìn!”

Cậu Cả giả vờ nhắm mắt, qua hàng mi rậm có thể nhìn thấy bộ dạng ngốc ngốc của Hứa Trùy Nhi. Cậu quỳ gối, hai tay vất vả cầm thứa kia vuốt lên trên, rồi lại vuốt xuống, đơn điệu lặp lại, “Sao lại to như vậy,” cậu nhỏ giọng nói thầm, còn tưởng rằng anh không nghe thấy.

Anh thấy cậu nói như vậy, ngay lập tức cảm thấy có một dòng chất lỏng nóng dồn xuống phía dưới, làm cho mông, đùi cũng run rẩy theo: “Chỗ này cũng…” anh cầm lấy tay Hứa Trùy Nhi, bàn tay đã ướt đẫm rồi, cho vào giữa hai chân, ấn vào hai viên tròn, “Chỗ này cũng muốn được sờ sờ.”

Hứa Trùy Nhi vung tay ra: “Lớn như vậy, em không cầm được,” giọng cậu khó chịu, như là đang tức giận, kỳ thực là xấu hổ, “Đồ ăn tốt đều nuôi cái chỗ này rồi…giống như là gia súc vậy.”

Dù sao cậu vẫn là một thằng nhóc, vẫn muốn so sánh chỗ đó, so sánh rồi, lại thấy trong quần mình vừa ngắn lại vừa nhỏ: “Lần sau không cho phép lên,” cậu cố sức vung cổ tay run rẩy, “Có lên em cũng mặc kệ cậu!”