Trong bệnh viện, Lâm Nhược Phi nằm trên giường, sắc mặt tái xanh.

Lộ Tiểu Trúc ngồi bên cạnh lau nước mắt, Lâm Diệc Du và Lâm Diệc Kỳ ngồi ở một bên.

Lâm Diệc Kỳ nhỏ giọng an ủi Lộ Tiểu Trúc, trong lòng cũng có phần bất an, "Chẳng trách mấy hôm nay con thường xuyên nhìn thấy bố day đỉnh đầu, bố vẫn luôn không thoải mái."

Sắc mặt Lộ Tiểu Trúc tái nhợt, hoang mang lo sợ, "Ông ấy vẫn luôn thở ngắn than dài, bị tức giận vì chuyện anh mấy đứa muốn đổi họ...!Làm sao bây giờ?"

Lâm Diệc Du vẫn giữ im lặng, mãi đến khi Lâm Diệc Cẩn gõ cửa, đẩy cửa vào, cậu mới đứng thẳng người dậy tiến đến.

Lâm Diệc Cẩn hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"

Lâm Diệc Du nói: "Lúc ăn cơm tối bố không ăn được bao nhiêu, sau đó luôn ở một mình trong phòng làm việc.

Mẹ vào xem thì bị dọa sợ vì bố đã ngã xuống đất, rồi gọi xe cứu thương, chụp CT não bộ.

Xem X-quang thì tình hình cũng không ổn lắm, khả năng còn cần làm thêm bước xét nghiệm sinh thiết(*) nữa."

(*) Là xét nghiệm được thực hiện bằng việc lấy bệnh phẩm của mô từ bất cứ vị trí nào trên cơ thể, như da, nội tạng hay cấu trúc khác, thường dùng để xác định bệnh ung thư.

Lâm Diệc Cẩn hơi cau mày, "Chuyển viện đi, tôi sẽ đi liên hệ, tìm chuyên gia đến hội chẩn." Dù sao xe cứu thương chỉ đưa đến bệnh viện gần nhất, nhất định có rất nhiều thiết bị kiểm tra không chính xác.

"Không cần liên hệ." Một chất giọng già nua đượm vẻ mệt mỏi vang lên, Lâm Nhược Phi tỉnh rồi.

Lâm Diệc Cẩn quay đầu, Lộ Tiểu Trúc nhào vào ngực Lâm Nhược Phi, khóc om sòm lên, hai mắt sưng đỏ.

Lâm Nhược Phi nhìn Lâm Diệc Cẩn, "Ở nước ngoài đã kiểm tra rồi, là bệnh ác tính, vẫn luôn duy trì trị liệu.

Mấy ngày gần đây về nước bố cũng có đến bệnh viện Tĩnh Hải khám định kỳ, vốn dĩ không định bảo với mấy đứa, sợ cả nhà lo lắng—— Bố cũng già rồi, chỉ là không yên lòng về Lâm Thị, không yên tâm về mấy đứa..."

Lộ Tiểu Trúc sợ ngây người, Lâm Diệc Kỳ đỏ hoe mắt, giọt nước mắt lăn xuống dưới, "Bố! Sao bố không nói sớm chứ?"

Bình thường trông ông tinh thần sáng láng, bây giờ nằm bẹp trên giường bệnh đã phơi bày vẻ già nua.

Lâm Diệc Cẩn im lặng, khuôn mặt tựa như pho tượng lạnh lẽo, Lâm Nhược Phi nói: "Kế hoạch ban đầu...!là qua hết năm, sắp xếp xong sự vụ công ty rồi phẫu thuật mở sọ, dù sao cũng mạo hiểm, cho nên trước khi tiến hành phẫu thuật thì phải lo liệu xong việc công ty, còn có thu xếp di chúc nữa..." Ông nhìn Lộ Tiểu Trúc đã khóc sắp tắt thở, nhỏ giọng nói: "Mấy đứa yên tâm, bố sẽ chăm sóc tốt cho cả ba."

Lâm Nhược Phi lại nhìn Lâm Diệc Cẩn, "Trước đó bố và ông ngoại con đã nói chuyện này với nhau, hi vọng khoảng thời gian này con ở nhà." Một lát sau, ông mới thì thào nói: "Dù sao thì...!bố cũng không cản chuyện của con được bao lâu nữa."

Lâm Diệc Cẩn im lặng rất lâu, mới khẽ giọng nói: "Vâng."

Lâm Nhược Phi truyền dịch xong thì chỉ làm vài trị liệu đơn giản, cả gia đình về nhà.

Lâm Diệc Cẩn về phòng mình, rất nhanh nhận được cuộc gọi ông ngoại hắn gọi tới, "Nghe nói bố cháu nhập viện rồi? Ông bảo cậu của cháu qua xem xem có gì cần hỗ trợ không."

Lâm Diệc Cẩn nói: "Kiểm tra xong về rồi ạ, bảo là năm sau nhập viện phẫu thuật, hiện tại vẫn duy trì trị liệu, ông ấy đã biết từ trước."

Ông Hạ im lặng một lát rồi nói: "Đúng, hồi trước bố cháu đã gọi điện bảo ông, nhưng lúc ấy lại không cho ông nói với cháu, cho nên lúc đó ông không tán thành việc cháu muốn đổi họ.

Diệc Cẩn, bố cháu kỳ vọng rất lớn vào cháu, bố nói với ông muốn cháu là người thừa kế công ty, nhưng cũng hi vọng cháu có thể quan tâm đến em trai em gái mình hơn.

Ông biết chuyện năm đó cháu chịu tổn thương, nhưng Diệc Cẩn à, ai rồi cũng phải trưởng thành, bọn ông trong mắt cháu có lẽ vẫn luôn là những người giữ tư tưởng bảo thủ, nhưng tất cả cũng vì muốn tốt cho cháu mà thôi."

"Mấy ngày qua bố cháu vẫn luôn nôn nóng thu xếp cổ phần công ty, vốn dĩ chỉ muốn tìm thời gian để nói kỹ hơn cho cháu.

Cháu nên gánh vác trách nhiệm của mình, phát triển Lâm Thị——Nói đi cũng phải nói lại, có chuyện gì thì cũng phải đợi bố cháu phẫu thuật xong mới tính tiếp được."

Lâm Diệc Cẩn thấp giọng: "Cháu không có hứng thú với Lâm Thị."

Ông Hạ nói: "Nhưng đó là công ty do mẹ và bố cháu cùng gây dựng, cháu định chắp tay dâng cho người ta cũng được.

Thế nhưng Lâm Diệc Cẩn, dù là bố cháu hay là ông thì cũng sẽ già rồi phải chết.

Cậu của cháu có gia đình mình, Lâm Diệc Du càng không cần phải nói, cả người anh mà cháu có tình cảm kia nữa, cháu có chắc chắn mình có thể che chở cho người anh trai kế kia cả đời không?"

"Cái gì cháu cũng không cần, cháu cao cả quá, nó sẽ cảm động sao? Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, cháu khăng khăng nó vẫn giống như trước đây ư? Cuộc sống của mấy đứa vĩnh viễn không cần lo nghĩ, không bao giờ xảy ra chuyện gì được chắc? Làm con rùa rụt cổ sống ở nông trường là thật sự có thể tránh được tất cả phiền toái trên thế gian này sao?"

"Cháu lấy gì che chở cho nó? Không có ông, không có bố cháu, cái vị trí giảng dạy nghèo khốn kia của cháu có thể giúp cháu và người anh kế kia không lo chuyện cơm áo sao? Đời luôn thay đổi, cháu của thời niên thiếu không thấy những điều này, ông và bố cháu làm kẻ ác, bây giờ cháu vẫn định sống cả đời trong giấc mơ thời niên thiếu sao? Hay là phải nói cháu trốn trong tháp ngà, từ chối hòa nhập với xã hội, hận ông và bố cháu, mãi mãi làm một kẻ khờ khạo?"

Lâm Diệc Cẩn nhắm mắt lại, "Cháu biết rồi, ông ngoại."

Ông Hạ hít sâu một hơi, "Mẹ cháu là đứa con gái mà ông yêu thương nhất, cháu là đứa cháu ngoại mà ông yêu thương nhất.

Ông nói một câu cuối cùng cho cháu nghe, thừa kế Lâm Thị không có gì mâu thuẫn với việc cháu muốn có người kia."

Rất lâu sau Lâm Diệc Cẩn không nói gì, mãi hắn mới thấp giọng nói: "Ông ngoại, cháu hiểu những đạo lý này, nhưng sau khi trở thành người như vậy, anh ấy lại không yêu cháu nữa."

Ông Hạ im lặng, rất lâu sau mới nói: "Cháu và mẹ cháu giống nhau như đúc, năm đó ông...!phản đối Lâm Nhược Phi, bởi vì ông cảm thấy về bản chất thì bố cháu và ông là một kiểu người.

Nhưng mẹ cháu thích anh ta, cứ đâm đầu vào hết lần này tới lần khác, tuổi tác không thể mãi mãi, yêu là gì, ông không thể hiểu được."

"Cháu tự suy nghĩ đi, không phải ông ép cháu, nếu cháu không ở đây thì ông vẫn sẽ giúp cháu không cần lo cơm áo gạo tiền, nhưng chắp tay dâng thứ mẹ cháu làm nên cho người khác, cậu của cháu cũng cảm thấy không phục, sức mạnh là phải nắm giữ trong tay mình——Một kẻ không có sức mạnh thì cũng không thể bảo vệ được tình yêu."

Cúp điện thoại xong, Lâm Diệc Cẩn giơ tay xoa mặt, hít một hơi thật sâu.

Mặt khác, Lộ Tiểu Trúc ra ngoài rửa mặt, đôi mắt vẫn sưng húp như quả đào.

Lâm Diệc Kỳ ra ngoài thấy mẹ như vậy thì trong lòng thấy phiền chán.

Từ khi phát hiện ra bố ngã trong phòng làm việc rồi vào viện, ngoại trừ khóc thét chói tai ra thì mẹ chẳng biết làm gì cả, chẳng trách bố ốm nặng như vậy mà không hề nói cho mẹ biết một tí nào.

Thành tựu duy nhất cả đời này của bà ấy chính là được lấy bố rồi sinh ra anh em bọn họ, ngoài xinh đẹp ra thì không còn gì khác.

Nhưng mà...!bà ấy cũng già rồi.

Lâm Diệc Kỳ nhớ lại biểu cảm hôm nay bố nhìn Lâm Diệc Cẩn.

Lâm Diệc Cẩn khiến ông tức đến phát ngất, vậy mà ông vẫn chỉ nhìn về phía anh cả.

Càng khỏi cần nhắc đến anh cả còn có sự ủng hộ của nhà họ Hạ, Lâm Thị nhất định sẽ do anh ta thừa kế, còn việc đổi họ xem ra bây giờ không thể nữa.

Dù Lâm Diệc Cẩn có xích mích ồn ào đến mức nào đi chăng nữa, trước sinh mạng đang trên bờ vực hấp hối của bố ruột, sao anh ta có thể tiếp tục khiến ông kích động nữa?

Vậy thì ba người họ, coi như đã được thu xếp xong...!Cũng có hạn thôi, đơn giản giống như bao nhiêu gia đình giàu có khác, hàng năm được chia phần hoa hồng, được cho chút tiền...!Chỉ đến thế mà thôi.

Lâm Diệc Kỳ cắn chặt môi, Lâm Diệc Cẩn...!Nếu biết trước như vậy, đáng lẽ ra nên thúc đẩy Lâm Diệc Cẩn và Huyên Hiểu Đông nhanh hơn, khiến hai cha con họ hoàn toàn đoạn tuyệt...!Còn bây giờ thì không kịp nữa rồi.

Cô tiến đến nắm lấy tay Lộ Tiểu Trúc, "Mẹ, chắc chắn là bố muốn giao Lâm Thị cho anh cả."

Lộ Tiểu Trúc ngẩn ra, "Bố con vẫn luôn có dự định như vậy mà." Bà nhìn gương mặt bất an của con gái, vỗ về cô, "Yên tâm, bố con sẽ không bạc đãi chúng ta đâu."

Lâm Diệc Kỳ thật sự giận đến bật cười trước sự ngu ngốc của mẹ mình, "Mẹ, con mắc bệnh tim, không thể sinh con, anh hai còn chưa kết hôn, ba người chúng ta không có trong tay một chút sản nghiệp nào hết.

Nếu bố thật sự...!con nói là nếu như, mẹ cảm thấy liệu anh cả có quan tâm đến chúng ta nữa không? Chia lợi nhuận gì đó, sau này chúng ta còn cần nhiều tiền, e là từng đồng từng cắc đều phải phụ thuộc vào người ta!"

Lộ Tiểu Trúc vỗ tay Lâm Diệc Kỳ, "Con đừng suy nghĩ nhiều quá, tin tưởng bố con đi, ông ấy sẽ chăm sóc tốt cho chúng ta.

Hơn nữa người tốt ắt được trời ban lộc, bố con nói với mẹ vẫn còn hi vọng rất lớn vào cuộc phẫu thuật, nhất định sẽ không sao đâu!"

Lâm Diệc Kỳ bị bà làm nghẹn lời, tức giận đến bật cười, chắc bố yêu cái sự ngây thơ khờ khạo này của mẹ lắm đây, cô nghĩ bụng một lúc, nói: "Được rồi, con tin nhất định bố có thể chuyển nguy thành an, nhưng mà bây giờ bố xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc trước bố cũng nuôi nấng anh Hiểu Đông nhiều năm, bây giờ vẫn đang ở trong nước, có phải mẹ nên gọi điện cho anh Hiểu Đông không? Bảo anh ấy về thăm bố, cũng coi như tranh thủ cứu vãn tình cảm với bố luôn.

Hơn nữa anh cả thấy mẹ chủ động gọi anh Hiểu Đông về, chắc chắn cũng sẽ rất vui."

Lộ Tiểu Trúc lưỡng lự, "Vậy...!Để mẹ bàn bạc với bố con đã..."

Lâm Diệc Kỳ nói: "Bàn bạc gì nữa? Nếu bàn bạc thì kiểu gì bố cũng không muốn, nhưng đây là lễ tiết, anh Hiểu Đông gây ra chuyện lớn như vậy, lần này cũng vì anh cả làm loạn lên muốn đổi họ để ở bên anh ấy, cuối năm anh cả cũng không ăn Tết ở nhà, bố đau lòng nên mới phát bệnh.

Mẹ bảo anh Hiểu Đông đến xin lỗi bồi thường, hòa hoãn quan hệ cả hai luôn, không phải nên thế sao?"

"Hơn nữa tương lai chúng ta cũng cần nhìn sắc mặt anh cả, mẹ bảo anh Hiểu Đông về là một công đôi việc, anh cả chắc chắn sẽ đứng trung gian dàn xếp, lại nhận phần ân tình này của mẹ.

Coi như mẹ nghĩ cho bọn con đi, nghĩ vì anh hai đi, ban đầu là anh ấy đuổi anh Hiểu Đông đi, có khi anh cả vẫn đang ghi hận trong lòng.

Tương lai anh ấy tiếp quản công ty, anh hai làm việc ở đó liệu có khó khăn không? Mẹ không nhân lúc này để hòa hoãn quan hệ hai người họ thì sau này anh hai sẽ chịu thiệt thòi lắm.

Mà cũng đúng lúc mẹ làm hòa với anh Hiểu Đông luôn đi, hâm nóng tình cảm mẹ con."

Lộ Tiểu Trúc nửa tin nửa ngờ, "Nhưng sức khỏe bố con hiện tại như vậy, nhỡ đâu vừa nhìn thấy Hiểu Đông thì lại càng giận rồi bệnh nặng hơn thì sao?"

Lâm Diệc Kỳ thầm cười khẩy, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng nói: "Bố muốn giao công ty cho anh cả, sao còn bận tâm tới chuyện này chứ? Bố quản cũng không quản nổi nữa rồi, chẳng thà để mọi người cùng hòa thuận không phải tốt hơn sao?"

Lộ Tiểu Trúc hơi do dự, "Được rồi——Nhưng mà mẹ không có số điện thoại của nó."

Lâm Diệc Kỳ nói: "Chắc chắn anh hai có, hôm nay trời tối rồi, để sáng mai đi.

Nhất định anh cả đang sống cùng anh ấy ở ngoài, mẹ xem Tết nhất mà anh cả còn không về, đương nhiên là ở cùng anh ấy rồi.

Anh Hiểu Đông cũng biết bố xảy ra chuyện, mẹ là bề trên của anh ấy, gọi điện bảo anh ấy về thăm bố, hạ một nấc thang cho anh xuống trước."

Cô nghĩ ngợi rồi lại bảo Lộ Tiểu Trúc, "Ngoài ra còn một việc nữa, mấy hôm trước con đã nói với bố rồi, bây giờ bố lại như vậy nên con nói với mẹ, phải chắc chắn việc này vì có liên quan đến việc kết hôn của con."

Lộ Tiểu Trúc ngẩn ra, "Kết hôn gì cơ? Với cậu Tiểu Bàng kia sao?"

Lâm Diệc Kỳ cười nhạt, "Tiểu Bàng nào? Mẹ, bây giờ con mà lấy Tiểu Bàng, tương lai sẽ không có chỗ dựa trong nhà, con lại không thể sinh nở, liệu có kết quả gì tốt chứ? Con phải bước chân vào gia tộc quyền thế, lúc đấy mới có thể trợ lực cho anh hai, cho nhà họ Lâm!"

Lộ Tiểu Trúc kinh hãi, "Bác sĩ nói sức khỏe của con tốt nhất đừng mạo hiểm mang thai, con vào gia đình quyền thế để làm gì?"

Lâm Diệc Kỳ cười gằn, "Tìm một người cũng không sinh con được như con chẳng phải là được sao? Mẹ, việc này mẹ đừng nghĩ nhiều, chỉ cần để ý giúp con là được.

Con đã nói với bố rồi, phải giành được Thịnh Vô Ngung, mẹ tìm cơ hội nói lại với bố việc này nhé."

Suy nghĩ của Lộ Tiểu Trúc đã hỗn độn như hồ dán, "Nhà họ Thịnh? Gia đình nhà người ta không phải người bình thường đâu, việc này ngay cả bố con lên tiếng cũng không có tác dụng gì mà?"

Lâm Diệc Kỳ chỉ tiếc mài sắt không nên kim, "Bố không nói được, nhưng nhà họ Hạ thì có thể! Đúng lúc ông Hạ cũng từ Hoàn Kinh tới rồi, ông ấy nhất định có thể nói chuyện với nhà họ Thịnh, mẹ nói với bố, con bước chân vào nhà họ Thịnh rồi thì tương lai cũng sẽ hỗ trợ được cho nhà họ Lâm, tốt nhất là làm phiền ông Hạ đứng ra mai mối, những cái còn lại có thành công hay không thì còn phụ thuộc vào chúng ta."

Lộ Tiểu Trúc vẫn còn do dự, Lâm Diệc Kỳ hít sâu một hơi, "Mẹ, chúng ta không còn thời gian đâu, bây giờ con còn là con gái chủ tịch Lâm, tương lai con là em gái khác mẹ của chủ tịch Lâm, mỗi tháng ăn chia hoa hồng, còn mắc bệnh tim, mẹ cảm thấy cái danh nào dễ tìm con rể hơn? Chỉ có thể tranh thủ vào lúc này, ông Hạ còn hi vọng bố giao công ty cho cháu ngoại, bố lại đang trong thời gian bệnh nặng rồi, không tiện thoái thác, chỉ cần bọn họ có thể giúp mai mối là được, cũng đâu phải chuyện gì quá khó."

Lộ Tiểu Trúc cảm giác hôm nay đã đón nhận lượng tin tức khổng lồ, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc vẫn cứ ngơ ngác mơ hồ, chỉ có thể ậm ờ nói: "Được rồi, ngày mai mẹ đến bệnh viện nói chuyện với bố con xem sao...!Nhưng mà có phải con nên bàn bạc trước với anh hai con không?"

Lâm Diệc Kỳ phiền chết, "Mẹ! Mẹ lớn tuổi vậy rồi, có thể tự đưa ra quyết định dứt khoát hơn được không?"

Lộ Tiểu Trúc thấy con gái cáu lên thì vội vàng nói: "Được được được, ngày mai mẹ gọi cho Hiểu Đông trước, sau đó đến bệnh viện thăm bố con, tìm cơ hội nói chuyện."

...

Mùng một đầu năm, Huyên Hiểu Đông mơ màng tỉnh lại thì thấy Thịnh Vô Ngung bên gối mỉm cười với mình, "Mau dậy thôi, chúc Tết nhận lì xì xong là chúng ta có thể về rồi."

Huyên Hiểu Đông gần như không mở mắt ra nổi, tối hôm qua bọn họ ăn cơm tất niên xong thì đốt pháo, lại đánh bài đến khi đón giao thừa rồi mới tan cuộc về phòng mình.

Kết quả về phòng tắm rửa xong thì Thịnh Vô Ngung cứ khăng khăng nói năm mới phải có khởi đầu mới, thế là hai người họ lại triền miên hết lần này đến lần khác, cuối cùng náo loạn đến hai ba giờ sáng mới đi ngủ.

Huyên Hiểu Đông ngồi dậy thay quần áo, "Em vào bếp giúp đỡ.

Đầu bếp nhà anh không có ở đây, trông hai chị dâu cũng không thường nấu nướng, vẫn nên để em vào đỡ một tay thì hơn."

Thịnh Vô Ngung cười, "Hai chị dâu hửm?"

Huyên Hiểu Đông bỗng nhiên nhận ra bản thân vừa vô thức gọi hai chị dâu nhà họ Thịnh theo Thịnh Vô Ngung, mặt mũi đỏ hồng lên, y xuống giường đi rửa mặt súc miệng, sau đó thì vội vội vàng vàng đi mất, "Em vào bếp đây."

Thịnh Vô Ngung thấy y nhiệt tình như vậy thì khẽ mỉm cười, biết cửa ải cuối cùng của mình đã qua rồi.

Anh cũng chậm rãi mặc quần áo tử tế, lên xe lăn ra ngoài rửa mặt, lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, bèn cất giọng: "Vào đi."

Cánh cửa bị đẩy ra, là bà Thịnh, anh hơi ngạc nhiên, "Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?"

Bà Thịnh cầm hai bao lì xì tới, cười nói: "Bố con có công vụ khẩn cấp nên đi rồi, bảo mẹ mang bao lì xì tới.

Mẹ nghĩ cả nhà mà đồng loạt tặng sợ là Hiểu Đông không quen nên mang tới đây trước, thằng bé đâu rồi?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Cậu ấy lo hai chị dâu không thạo nấu nướng nên vào bếp hỗ trợ rồi."

Bà Thịnh mỉm cười, "Là đứa trẻ tốt, vẻ ngoài cũng khôi ngô, chẳng trách con nôn nóng thế."

Thịnh Vô Ngung nói: "Con mà không nhanh thì cậu ấy bị cướp đoạt mất, có người đang nhòm ngó kìa, sang năm con phải phẫu thuật rồi."

Bà Thịnh xót xa nhìn anh, "Gần đây sức khỏe con sao rồi? Có ngủ được không?"

Ánh mắt Thịnh Vô Ngung dịu dàng, "Ở bên Hiểu Đông rất thoải mái, con thích cậu ấy." Anh thật lòng nói với bà Thịnh, "Mẹ, cảm ơn mọi người đã rất tốt với Hiểu Đông, tối hôm qua cậu ấy vui lắm."

Bà Thịnh nói: "Là đứa trẻ tốt, anh cả anh hai con đều nói với mẹ như vậy, nó vui là tốt rồi.

Đã chọn ngày phẫu thuật chưa? Thời gian tới con cố gắng tĩnh dưỡng, đừng lo lắng suy nghĩ gì nữa nhé."

Thịnh Vô Ngung gật đầu, chợt nghe thấy điện thoại rung, bà Thịnh nói: "Con nghe điện thoại đi."

Thịnh Vô Ngung cúi đầu cười, "Là điện thoại của Hiểu Đông ở trên giường, chắc là ban nãy rơi ra khỏi túi áo khoác." Anh cầm lên xem, đập ngay vào mắt là chữ "Mẹ" rõ ràng, ánh mắt anh hơi thay đổi, nghĩ giây lát rồi nhận máy, "Alo?"

Bên kia vang lên chất giọng dịu dàng mềm mại, "Hiểu Đông à, là mẹ đây con."

Thịnh Vô Ngung im lặng, đang định nói Hiểu Đông không có ở đây thì bên kia máy lại gấp rút nói thêm: "Hiểu Đông à, bác Lâm của con nhập viện rồi."

"Nhập viện rồi?" Thịnh Vô Ngung ngạc nhiên, nhưng đầu máy bên kia hoàn toàn không nhận ra đây không phải giọng nói của con trai mình mà bắt đầu nức nở, "Đúng...!Tình hình không ổn lắm, trong não có khối u ác tính...!Hiểu Đông, con trở về thăm bác Lâm của con đi, dù sao ông ấy cũng nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, mẹ sẽ gửi địa chỉ bệnh viện và số phòng bệnh cho con sau."

Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: "Được, mẹ gửi đi."

Lộ Tiểu Trúc khóc đến là thương tâm, hoàn toàn không nhận ra giọng nói phía đối diện, chỉ nói: "Chuyện năm đó là do em trai con còn nhỏ, không hiểu chuyện, con đừng để trong lòng.

Mẹ nghe Diệc Kỳ nói, hiện tại con với Diệc Cẩn đang bên nhau phải không? Đừng bận tâm chuyện đã qua nữa, lần này Diệc Cẩn làm bố nó cáu lắm, phát bệnh ngay đêm giao thừa, con qua đây thì tỏ thái độ mềm mỏng chút, không nể tình cảm ông ấy nuôi nấng con thì chí ít cũng phải nể mặt ông ấy là bố ruột của Diệc Cẩn chứ.

Ông ấy bệnh nặng, không phải cũng...!do con sao? Năm đó...!chuyện của hai đứa, mẹ và hai đứa em con ở nhà họ Lâm đã rất khó khăn một thời gian dài đấy.

Hiểu Đông, con đồng ý với mẹ đi, khi nào tới thì nhận lỗi, thừa nhận sai lầm, chúng ta vẫn là người một nhà mà..."

Đôi mắt Thịnh Vô Ngung xẹt qua vẻ lạnh lùng, giọng điệu anh vô cùng trào phúng, "Người một nhà?"

Lộ Tiểu Trúc nức nở nói: "Đúng...!Bố con đã viết di chúc xác lập rồi, Diệc Cẩn...!hẳn sẽ tiếp quản công ty, đến lúc đó chúng ta lại là người một nhà..."

Thịnh Vô Ngung sắp giận đến bật cười, Lộ Tiểu Trúc lại nói thêm vài câu mềm mỏng nữa, sau đó thì cúp máy.

Thịnh Vô Ngung cầm điện thoại di động tới, dứt khoát xoá luôn lịch sử cuộc gọi, nhìn thấy đối phương gửi tin nhắn qua, quả nhiên là địa chỉ bệnh viện và số phòng.

Anh chuyển tiếp tin nhắn sang máy mình, sau đó tiếp tục xóa luôn cả tin nhắn.

Bà Thịnh vẫn luôn đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe, thấy anh làm vậy thì hỏi: "Là mẹ Hiểu Đông sao? Là cái vị tái hôn đó ư?"

Thịnh Vô Ngung cười khẩy, kể lại vắn tắt chuyện trước đây của Huyên Hiểu Đông cho bà Thịnh.

Anh biết từ khi mình nói đã có bạn trai, năm nay muốn đưa người ấy về cùng ăn Tết với gia đình thì thông tin về Huyên Hiểu Đông nhất định đã bị bố mẹ điều tra ra rõ ràng rồi, càng không cần phải nói còn có Thịnh Lỗi Lỗi biết rõ nội tình, bởi vậy anh chỉ nói ngắn gọn vài câu: "Bà ta còn hi vọng cậu ấy đến thăm Lâm Nhược Phi sao? Không thể."

Bà Thịnh nói: "Thằng bé không đi, đối phương nhất định sẽ lại gọi điện tới."

Thịnh Vô Ngung nói: "Con sắp xếp người mang chút quà và hoa đến, bảo cậu ấy không ở trong nước là được, dù sao cũng chỉ còn vài ngày là tới cuộc phẫu thuật, nếu không được thì cứ ra nước ngoài thật thư giãn vài hôm, tránh khỏi vụ phiền phức này."

Bà Thịnh lắc đầu, "Con sai rồi, con trai, chuyện này không nên giải quyết như con, con làm như vậy sẽ để lại hậu họa, đến lúc đó những chuyện tồi tệ này mãi mãi không thể phơi bày cho rõ ràng.

Cậu ấy không thể thay đổi được huyết thống của mình, mẹ thấy mẹ ruột nó, còn cả em trai em gái nó nữa, có khi nhiều năm sau vẫn còn làm loạn lên.

Con nên giải quyết dứt điểm một lần, triệt tận gốc."

Thịnh Vô Ngung khiêm tốn thỉnh giáo: "Mẹ nói xem nên làm thế nào cho tốt?"

Bà Thịnh hơi cong môi, "Con biết không? Với trẻ con, nhất là những đứa trẻ thường không nhận được sự yêu thương chiều chuộng, sau khi trưởng thành, chúng sẽ càng ngày càng tận tâm tận hiếu với cha mẹ, giống như muốn không ngừng chứng minh với cha mẹ rằng, con cũng rất tốt, bố mẹ hãy yêu con đi, con mạnh mẽ hơn họ, con tốt và hữu dụng với bố mẹ hơn họ, bố mẹ đã hối hận chưa."

Thịnh Vô Ngung nói: "Con đã từng nghe qua."

Bà Thịnh nói: "Đây là bóng ma tuổi thơ, không dễ dàng gì để bù đắp cho những tiếc nuối của quá khứ.

Muốn lấp đầy vào lỗ hổng này, không phải chỉ đơn giản là thô bạo cướp đi, phản kích hay ra sức trách cứ, phần lớn người ta vĩnh viễn không thể nào bù đắp lại được nó, bởi những đứa trẻ ấy đang đấu tranh cho tình yêu thương vốn xứng đáng thuộc về mình – một "tôi" đã từng bất lực khi còn nhỏ."

"Con nhìn Hiểu Đông đi, thằng bé và mẹ nó đã rất nhiều năm không liên lạc, vậy mà trong điện thoại của nó vẫn còn lưu số điện thoại của cô ta."

Trái tim Thịnh Vô Ngung xót xa, bà Thịnh nói: "Cho nên muốn bù đắp cho sự hối tiếc này, con phải khiến cậu ấy nhận lại được gấp đôi tình cảm mà trước đây cậu ấy không có được, con phải tìm cách khiến bố dượng, mẹ ruột của cậu ấy hối hận, khiến bọn họ biết Huyên Hiểu Đông rất quan trọng, khiến cả gia đình nhà đó chỉ có thể không ngừng mà lấy lòng Hiểu Đông."

"Con chờ xem, việc này giao cho mẹ xử lý đi, thời gian tới con đừng phiền lòng vì mấy sự cố này."

Thịnh Vô Ngung tiếp thu, "Nhưng con cảm thấy Hiểu Đông chỉ cần nhìn thấy họ thôi là đã phiền lòng rồi."

Bà Thịnh lắc đầu, "Bởi vì thằng bé cần yêu thương, cần một người chân thành nói với nó một câu, con ơi, xin lỗi con vì chuyện năm đó, đã khiến con chịu ấm ức rồi.

Thế nhưng cậu ấy biết rõ, mình mãi mãi không chờ được câu nói ấy."

"Tìm được nguyên do rồi thì sẽ dễ xử lý hơn.".