Đoạn Dật Sơn đi ra cửa. Lý Phỉ ngồi ở trong phòng một khắc thôi cũng không im lặng được. Nữu Nữu càng lúc càng nóng đã bắt đầu nói mê sảng.

Không thể cứ để sốt mãi như vậy được, nếu cứ sốt thế này không bị chết thì cũng bị hỏng đầu mất.

Lý Phỉ lập tức dùng rượu chà lau thân mình cho Nữu Nữu, làm hạ nhiệt độ giúp nó. Lý Phỉ không yên tâm với bên ngoài vì thế sai hai con chó canh ở ngoài cửa, bản thân thì ôm Nữu Nữu vào không gian.

Không gian đúng là khác bên ngoài rất nhiều, ngay cả không khí cũng có thể làm cho tinh thần người ta phấn chấn một ít. Vào không gian dường như Nữu Nữu không còn khó chịu như trước. Lý Phỉ chuyên tâm lau người cho Nữu Nữu, đột nhiên nhìn tới mấy cây kì quả, trên mỗi cây có năm sáu trái cây.

Trái cây thần kỳ như vậy có phải có thể trị được dịch bệnh của Nữu Nữu hay không. Lý Phỉ đang chuẩn bị hái thì nghe thấy tiếng chó sủa bên ngoài. Lý Phỉ lập tức mang Nữu Nữu ra không gian.

“Ngươi vào đi.” Thanh âm Đoạn Dật Sơn truyền vào, tiếp theo cửa bị đẩy ra. Đoạn Dật Sơn cùng một cô nương đi vào.

Đoạn Dật Sơn thấy Lý Phỉ có chút nghi hoặc thì nói giải thích: “Vị cô nương này y thuật cao minh, để cho cô ấy đến xem thử đi.”

Lý Phỉ vừa nghe thấy là đại phu thì lập tức tránh người.

Cô nương kia không chối từ ngồi xuống bắt mạch. Sau đó châm cứu cho Nữu Nữu. Không đến 5 phút sau đại phu dừng lại, mặt không chút thay đổi nhìn Lý Phỉ nói: “Ngươi là mẹ của đứa bé này?”

Lý Phỉ vội vàng gật đầu hỏi: “Nữu Nữu sẽ không sao chứ?”

Cô nương kia hừ lạnh một tiếng nói với Lý Phỉ: “Sao ngươi không chịu cẩn thận như vậy, đứa bé còn nhỏ bị rụng răng còn mang nó chạy loạn, tức nhất là lại để nó tiếp xúc với bệnh nhân! Ngươi làm mẹ thế nào vậy!”

Lý Phỉ không ngờ tới những người đó là bệnh nhân trong thành chạy đi, nhưng đây không phải nguyên do, Lý Phỉ yêu thương vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Nữu Nữu áy náy nói: “Là ta sai, ta không chăm sóc tốt cho nó.”

Cô nương kia thấy Lý Phỉ nhận sai nhanh như vậy, nàng hừ một tiếng còn muốn nói cái gì nữa nhưng Đoạn Dật Sơn đánh gãy nàng lời nàng muốn nói, “Nữu Nữu thế nào?”

Cô nương nhìn hắn một cái không nói chuyện vừa rồi, mà là nghiêm túc nói bệnh tình Nữu Nữu: “Tạm thời ổn định. Bây giờ ta muốn đi ra ngoài tìm chút dược đến, ngươi ở đây coi chừng đừng để nàng tiếp tục sốt. Chỉ cần giảm sốt sẽ không sao.”

Lý Phỉ tự nhiên là ngàn ân vạn tạ chủ động hỏi tên cô ta.

“Bạch Triển Nhan.” Bạch Triển Nhan nói xong bước ra ngoài.

“Ta đi giúp ngươi!” Đoạn Dật Sơn cũng theo đi ra ngoài.

Lý Phỉ mặc niệm một tiếng trong lòng, nhìn khuôn mặt Nữu Nữu còn ửng hồng, trong lòng còn lo lắng. Nàng nghĩ đến quả kỳ quả trong không gian kia. Trước kia mình đã từng ăn rồi chắc là không có chuyện gì.

Nàng lấy trái cây ra, nhìn trái cây màu vàng sáng, cắn một miếng nhai lấy nước đút vào miệng Nữu Nữu, nhìn Nữu Nữu nuốt xuống. Nàng khẩn trương nhìn chằm chằm Nữu Nữu. Không biết có phải tác dụng của quả hay không, nàng sờ vào người Nữu Nữu thấy nhiệt độ trên người Nữu Nữu giảm bớt. Không biết có tác dụng hay không và có tác dụng phụ hay không, Lý Phỉ không dám cho Nữu Nữu ăn hết cả quả, sợ ăn xong lại sinh ra tật gì đó.

Lý Phỉ kiên nhẫn đợi, nàng không ngừng dùng khăn mặt hạ nhiệt độ cho Nữu Nữu, lại quan sát phản ứng của Nữu Nữu.

“Gâu gâu ~~” Lý Phỉ thấy bọn Tiểu Hắc sủa ngoài cửa, nàng đứng lên ra ngoài thì thấy một ít quan binh đang đi tới phía khách sạn này.

Rất nhanh sau đó cửa bị đẩy ra, chưởng quầy khách sạn mang theo quan binh nhìn trong phòng không có một bóng người thì ngẩn ra.

“Không phải ngươi nói chỗ này có người bị dịch bệnh sao? Người đâu?” Quan binh cầm đầu hỏi.

Chưởng quầy cũng không hiểu, vừa rồi nghe tiểu nhị báo cáo vẫn còn ở, sao lại đột nhiên không thấy rồi, mặt mếu máo nói: “Quan gia, rõ ràng vừa rồi bọn họ còn ở chỗ này mà, bây giờ không biết đi đâu.”

Nhìn bọn họ điều tra một hồi không có phát hiện cái gì rồi rời đi, Lý Phỉ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra bọn họ biết tin tức, biết Nữu Nữu bị dịch bệnh nên tới bắt mình.

Quay đầu nhìn Nữu Nữu trong lòng, hiện tại Lý Phỉ cảm nhận được rõ ràng trên người Nữu Nữu không còn nóng như trước, xem ra trái cây này thật sự hữu hiệu. Trong lòng nàng kích động một trận, vội vàng lấy trái cây kia nhai đút nước cho Nữu Nữu.

Người bên ngoài đi rồi. Lý Phỉ xác định không có ai bèn lặng lẽ đi ra. Nàng không dám ở đây mãi, nếu quan binh này lại đến, sự tình nói không rõ ràng có thể bị bọn họ đuổi đi. Đuổi đi không sao, chỉ là Nữu Nữu đang như vậy cần nghỉ ngơi không thể lặn lội đường xa.

Lý Phỉ đành rời đi trước tìm một chỗ nghỉ ngơi chờ Đoạn Dật Sơn đến.

Lý Phỉ hạ quyết tâm đặt Nữu Nữu và Tiểu Hắc vào trong không gian, lặng lẽ rời đi khách sạn. Lý Phỉ ra khỏi khách sạn này đi khách sạn đối diện không xa, tìm một phòng có thể nhìn thấy phòng cũ tạm thời ở lại.

Nữu Nữu ăn xong giờ đang ngủ, Lý Phỉ đã một ngày không chợp mắt. Nhưng hiện tại nàng không muốn ngủ chút nào. Nàng thường xuyên nhìn Nữu Nữu thế nào, thường xuyên đứng ở cửa sổ nhìn ngoài cửa sổ.

Đoạn Dật Sơn và Bạch Triển Nhan bạch xuất hiện ở trên đường bên ngoài khách sạn, Lý Phỉ vội vàng chạy xuống, thừa dịp bọn họ còn chưa vào khách sạn đưa bọn họ đến nơi đây.

“Các ngươi vừa đi thì có một ít quan binh tới bắt chúng ta, cho nên ta chạy ra tìm khách sạn ở chờ các ngươi trở về.” Lý Phỉ vừa dẫn bọn họ vào nhà vừa giải thích.

Mọi người nghe xong không nói gì, Bạch Triển Nhan vào nhà là bắt mạch cho Nữu Nữu. Lý Phỉ khẩn trương nhìn nàng.

“Đừng khẩn trương, Bạch cô nương y thuật lợi hại.” Đoạn Dật Sơn ở một bên thấy Lý Phỉ khẩn trương như vậy thì an ủi.

Bạch Triển Nhan bắt mạch xong đưa dược cho Đoạn Dật Sơn, trực tiếp ra lệnh: “Mang dược đi sắc đi.”

Đoạn Dật Sơn không có cự tuyệt cầm dược đi phòng bếp.

Lý Phỉ nhìn chằm chằm Bạch Triển Nhan khẩn trương hỏi: “Nữu Nữu thế nào?”

Bạch Triển Nhan nhìn chằm chằm Lý Phỉ nhìn một hồi lâu mới mở miệng nói: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”

Thế này Lý Phỉ mới buông tay xuống, ngồi ở bên giường nhìn Nữu Nữu, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

“Lúc ta đi ngươi cho nó ăn cái gì, hoặc là có cái gì chạm vào nó?”

Lý Phỉ cả kinh, xem ra cô ta phát hiện được gì đó nhưng mình không thể nói.

“Ngươi nói không thể để Nữu Nữu tiếp tục sốt, cho nên ta dùng rượu lau người cho nó.”

Trong phòng đúng là có vị rượu, Bạch Triển Nhan tuy vẫn có nghi vấn nhưng chỉ nói một câu: “Một biện pháp tốt.” Không nói cái gì nữa.

Mặc dù Lý Phỉ có khẩn trương nhưng vẫn có thể trấn định được, không để người ta phát giác ra cái gì. Nàng sợ bị người ta phát hiện. Mang ngọc có tội, đạo lý Lý Phỉ này hiểu được. Giấu diếm được lúc này đây, tiếp theo nhất định phải cẩn thận hơn mới được.

Nữu Nữu uống một lần dược sau hai ngày bắt đầu vui vẻ. Hiện tại đút cho nó là nó không chịu.

“Ngoan, lại ăn một miếng được không?” Lý Phỉ ôm Nữu Nữu trong lòng, xoay đến xoay đi không chịu uống thuốc, biết uống thuốc đắng, tuy rằng Nữu Nữu hiện tại thoạt nhìn tốt hơn nhiều nhưng trẻ nhỏ sức chống cự kém, nếu không khỏi hẳn rất dễ bị phát tác lại. Bạch Triển Nhan nói phải uống đủ ba lần thuốc. Lý Phỉ không hiểu y thuật nhưng rất biết nghe lời đại phu, nhất định phải đút Nữu Nữu uống hết ba lần thuốc mới bỏ qua.

Vì thế nàng đang giằng co với Nữu Nữu trước mắt cứ đòi đi chơi này.

“Nữu Nữu, nếu không uống ngày kia mẹ không cho con đi chơi đâu.” Lý Phỉ hù dọa nó.

Nào biết đâu hôm nay Nữu Nữu không sợ nàng. Cái miệng nhỏ nhắn mím lại, nắm chặt tay rồi khóc oa oa lên.

Lý Phỉ nghe mà đau lòng nhưng không thể không uống thuốc được.

“Để ta làm cho.” Đoạn Dật Sơn tiếp Nữu Nữu nói. Đoạn Dật Sơn ôm Nữu Nữu ở tư thế thực chính xác.

“Nữu Nữu, con không thể như vậy nha, con nhìn mẹ con sốt ruột kìa.”

Nữu Nữu nghe xong mắt chứa lệ nhìn Lý Phỉ một cái.

“Nhưng mà, thuốc đắng.” Nó nói xong còn phun đầu lưỡi tỏ vẻ thuốc thật sự thực đắng.

“Vậy chúng ta uống một hớp thuốc lại ăn một miếng hoa quế cao có được không? Như thế sẽ không đắng.” Lý Phỉ ở bên cạnh nói xen vào.

Nữu Nữu nhìn Lý Phỉ, lại nhìn Đoạn Dật Sơn, nghĩ nghĩ rồi đưa ra yêu cầu: “Ngày mai muốn cưỡi ngựa ngựa.”

Đoạn Dật Sơn gật đầu nó mới nhướng mày lên đi uống thuốc.

Chờ Nữu Nữu đi ngủ, Lý Phỉ và Đoạn Dật Sơn đi sang phòng bên cạnh.

Bạch Triển Nhan đang thu dọn mấy thứ nhìn thấy hai người đi vào thì nói: “Các ngươi đến rồi, ta đang định đi tìm các ngươi đây. Ta phải đi.”

“Ngươi chuẩn bị đi đâu?” Lý Phỉ hỏi, trải qua vài ngày tiếp xúc thấy Bạch cô nương này mặc dù lời nói có ác độc một chút, nói chuyện thẳng thừng, không sợ đắc tội với người, nhưng lại thiện tâm, thường xuyên xem bệnh cho những người nghèo khổ mà không lấy tiền.

“Đi Trạch thành.” Nói xong thì cầm cái túi đồ chuẩn bị rời đi.

Trạch thành bây giờ là khu dịch bệnh đã bị phong tỏa rồi.

“Không được.” Đoạn Dật Sơn lập tức ngăn cô ta lại: “Cô đi như vậy rất nguy hiểm.”

“Ngươi cho rằng ai có thể hại được ta?” Bạch Triển Nhan thực tự tin hỏi lại. Đoạn Dật Sơn nghe xong không phản bác, buông tay ra để cô ta rời đi.

Chờ Bạch Triển Nhan rời đi rồi Lý Phỉ mới mở miệng nói: “Ngươi quen nàng à?”

Đoạn Dật Sơn gật đầu: “Ừ, là bạn chơi khi còn nhỏ.”

Lý Phỉ hơi kinh ngạc: “Cô ấy cũng có võ?”

Vừa rồi cô ta tự tin nói không có người có thể thương đến, chắc là công phu không tệ đâu.

“Không.” Đoạn Dật Sơn lắc đầu, đột nhiên nở nụ cười: “Cô ấy biết công phu gì chứ. Chỉ là từ lúc năm tuổi đã biết dùng độc thôi.”

Đúng vậy, đúng là không cần lo lắng cho cô ấy, chỉ là lúc này mình ở đây sẽ có nguy hiểm đi. Đoạn Dật Sơn nhìn ngoài cửa sổ nghĩ.

Biên quan đại thắng, Tứ hoàng tử đang khải hoàn hồi kinh. Chỉ sợ những người đó sẽ hành động!

Nữu Nữu khỏe lại một chút, Lý Phỉ mang theo nó trên đường. Lý Phỉ quyết định ở nơi này nghỉ ngơi một thời gian, chờ thân thể Nữu Nữu hoàn toàn khỏi hẳn mới đi. Dù sao Nữu Nữu vẫn còn quá nhỏ không như người lớn có thể thường xuyên lặn lội đường xa.

Bởi vì Nữu Nữu sinh bệnh nên biểu hiện mấy ngày nay không tệ lắm, Nữu Nữu ở trên đường nhìn trúng cái gì, Lý Phỉ đều thỏa mãn nhu cầu của nó.

Lý Phỉ mang theo nó đi dạo đông dạo tây, tới cửa hàng may nhìn thấy mấy bộ may không tệ.

“Phu nhân, có muốn thử không?” Nữ nhân nhìn thấy quần áo xinh đẹp đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Lý Phỉ mang theo Nữu Nữu đi theo tiểu nhị vào gian phía sau thử đồ.

Vừa mới tiến vào, Lý Phỉ nhìn gian phòng mờ tối cảm thấy không thích hợp. Đang định nói gì đó thì tiểu nhị phía trước đột nhiên xoay người lại, rút ra một cây đao trong tay áo chỉ vào hai người.

“Không được lên tiếng!” Tiếng nói của hắn còn chưa dứt. Hai mẹ con trước mắt biến mất.

Hắn trợn mắt há hốc mồm đứng ở nơi đó xác định mình không phải bị hoa mắt.

“Chẳng lẽ gặp quỷ?”

Lý Phỉ ở trong không gian nhìn ra bên ngoài thấy người cầm đao đang ngơ ngác đứng ở đó, không hiểu vì sao đột nhiên biến mất. Rất nhanh sau đó trong phòng lại có thêm một người đi vào, người kia hỏi: “Người đâu?”

Tiểu nhị giả chỉ vào chỗ Lý Phỉ vừa biến mất: “Nàng, nàng không thấy đâu!”

“Cái gì kêu không thấy?” Một người thấp giọng quát: “Chỉ là một nữ nhân và một đứa trẻ thôi cũng không bắt được!”

Tiểu nhị giả còn định nói gì đó chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, một người khác vội vàng chạy ra.

Lúc này Lý Phỉ từ không gian vô thanh vô tức đi ra. Người cầm đao ngơ ngác vẫn đứng ở đó, không hiểu vì sao bọn đột nhiên không thấy, vì căn phòng trống rỗng căn bản không có chỗ trốn.

Bên ngoài thanh âm binh khí va chạm che giấu tiếng bước của Lý Phỉ. Lý Phỉ nắm dao găm trong tay, nàng nhìn người đưa lưng về mình ở phía trước, chỉ cần mình đâm vào thì người đó sẽ không làm được gì, chính mình cũng an toàn, không gian bí mật sẽ không bị lộ ra.

Lý Phỉ giơ tay lên đập mạnh xuống người hắn.

“Phanh” Lý Phỉ dùng chuôi dao đập hắn ngất đi, nàng không giết hắn.

Làm người có đạo đức nàng không ra tay được, nàng biết nếu mình không giết hắn về sau sẽ có rất nhiều phiền toái, khả năng người ta sẽ phát hiện mình có không gian, như vậy càng nguy hiểm.

Nhưng Lý Phỉ không ra tay được. Muốn nàng giết người, nàng tuyệt đối không ra tay được.

Lý Phỉ ổn định tâm tình, bế Nữu Nữu đi ra, ôm nó vào lòng bảo nó nhắm mắt lại. Lúc này Nữu Nữu rất muốn biết cái gì nhưng vẫn rất nghe lời làm theo.

“Phanh!” Cửa bị mở ra, Đoạn Dật Sơn vọt vào. Hắn nhìn thoáng qua người nằm trên mặt đất, bước nhanh đến trước mặt Lý Phỉ, rút ra chiếc dao nàng đang nắm chặt trong tay.

“Không sao rồi.” Đoạn Dật Sơn an ủi. Lý Phỉ nghe thanh âm của hắn trước nay đều trầm thấp như vậy trong lòng mới thả lỏng.

“Nhắm mắt lại đi thôi.” Đoạn Dật Sơn còn nói thêm.

Trong lòng Lý Phỉ hiểu được làm theo. Nàng ôm Nữu Nữu vào trong ngực che mắt nó lại.

“Đi thôi.” Đoạn Dật Sơn ôm Lý Phỉ đi ra bên ngoài. Lý Phỉ không quay đầu, nàng biết người kia đã chết. Nàng cũng biết, Đoạn Dật Sơn làm như vậy là vì bảo hộ mình, bởi vì những người đó có thể là muốn giết mình hoặc là thương tổn người của mình.