Trẻ con đều thích ngủ, Lý Phỉ nhân dịp đó thì đi ra ngoài an bài công việc. Đến khi nghe được Nữu Nữu tỉnh lại khóc nỉ non, Lý Phỉ lại lập tức chạy về, vừa ôm vừa dỗ, bận túi bụi. Trương thị thực thích trẻ con, có khi Lý Phỉ ôm nó mỏi tay, thì sẽ ôm thay cho Lý Phỉ. Nữu Nữu cũng không bài xích Trương thị, chỉ cần Trương thị ôm nó để nó vẫn nhìn thấy Lý Phỉ là được!

Buổi tối chính là lúc Lý Phỉ ghét nhất. Lý Phỉ cho người làm một cái giường nhỏ, xung quanh đều có mộc lan ngăn vây lại. Chỉ là những khi nửa đêm, Lý Phỉ luôn bị tiếng khóc đánh thức, không phải đái dầm thì chính là đói bụng. Lý Phỉ dần dần cũng quen, có lần bị Xuân Vân nhìn thấy. Tình cảnh theo Xuân Vân miêu tả: ánh trăng như nước rọi vào trong nhà, Nữu Nữu như tinh linh đã tỉnh, bắt đầu giãy đạp. Ngay lúc đó Lý Phỉ hai mắt nhắm nghiền từ từ đi tới, đầu tiên là đi tới chiếc giường nhỏ xốc tã lên, sờ sờ, tiếp theo, vơ lấy cái bình sữa bên cạnh ( đây là Lý Phỉ dặn người ta làm, trả giá rất cao, làm bằng gỗ, không dễ vỡ, miệng bình rất nhỏ, có cái miệng nhỏ, sữa theo nơi đó đổ ra, hơn nữa một lần sẽ không đổ ra được nhiều. Đổ sữa vào trong rồi vặn nắp là xong) ôm lấy cục cưng, bắt đầu cho nó uống sữa. Động tác như nước chảy mây trôi. Xem ra là rấ thuần thục!

Ăn cơm tối xong mọi người đều ngồi ở sân hóng mát. Đạt Tử nhàm chán vỗ về cục cưng ngồi ở trên người Tiểu Hắc. Xuân Vân giúp Hồ đại nương làm chút điểm tâm. Vũ Nhi đi tắm rửa cho Tiểu Ngưu lười tắm một thân bẩn thỉu. Trương thị thì thu dọn. Lý Phỉ nhìn cục cưng “Vô xỉ tươi cười” kêu a a, cùng Hồ thúc và Hoa Tử thảo luận công trình Lý gia trang.

Trang viên xây dựng ở Thạch Đầu thôn cũng cần phải có tên, Lý Phỉ không sành lắm về việc đặt tên, gọi luôn là Lý Gia trang!

Thôn Thạch Đầu sau đó cũng được đổi thành Lý Gia thôn, bởi vì đại đa số thôn dân trong này là Điền Dân của Lý Gia. Đấy là việc của sau này.

Lý Phỉ hiện tai chỉ nghĩ tới việc làm thế nào kiếm được tiền thôi. Rất nhiều tài nguyên trong thôn thì chưa được thu hoạch, mà những thứ trong không gian thì không thể ngang nhiên lấy ra. Trước mắt nàng không nghĩ ra được cách nào kiếm ra tiền, tạm thời gác lại vậy, hoạch định cho tương tai đã!

Lúc này Xuân Vân bưng hương dụ cao Lý Phỉ thích ăn nhất đi vào. Thứ này là kiếp trước nàng rất thích ăn, nơi này lại không có ai làm. Lý Phỉ nói với Hồ Đại nương một câu, vậy mà Hồ đại nương lập tức chạy đi làm. Bà chỉ hỏi Lý Phỉ một chút về nguyên liệu cần làm, rồi chính bà tự mày mò ra! Làm cho Lý Phỉ bội phục sát đất, cũng làm nàng nghĩ tới một cách làm ăn. Lý Phỉ lại nói cho Hồ đại nương những món mà mình trước đây đã từng ăn. Bánh ngọt bỏ thêm các loại hoa quả, Hồ đại nương còn tự mình nghĩ ra cách bỏ thêm sữa vào, bánh ngọt càng thơm ngon. Lý Phỉ dặn Hồ đại nương không nên nói cho người khác biết, nàng tính sẽ mở một cửa hàng bánh ngọt. Các loại hoa quả, bột mì, trứng gà đều là gia sản sẵn có, có nguyên liệu nàng cũng không lo vấn đề tiêu thụ. Bởi vì những món mà Hồ đại nương làm theo ý của Lý Phỉ làm ra cho mọi người ăn được bọn họ khen tấm tắc.

“Lý Phỉ tỷ, tỷ viết gì vậy?” trong mắt Xuân Vân tràn đầy ngạc nhiên sùng bái, trong mắt nàng những người đọc sách biết chữ là những người rất lợi hại. Lý Phỉ bị nàng nhìn như vậy có chút ngượng ngùng. Xuân Vân không biết chữ nên nhìn không hiểu Lý Phỉ viết. Lý Phỉ viết là chữ giản thể, mà chính nàng cũng chỉ nhận biết được một ít chữ giản thể mà thôi, còn viết chữ thì lại không, kỳ thật cũng tương đương với thất học! Hơn nữa Lý Phỉ không quen dùng bút lông, nên những chữ này… kì thật chỉ có nàng hiểu được.

Lý Phỉ đặt bút sang một bên bắt đầu ăn điểm tâm.

“Lý Phỉ tỷ, tỷ rất lợi hại nha! Biết rất nhiều thứ như vậy, biết viết chữ nữa, còn muội cái gì cũng không!” Xuân Vân ngồi ở bên cạnh, có chút sùng bái, có chút buồn rầu.

“Nhưng muội thêu rất đẹp nha! Còn tỷ lại không biết thêu. Muội làm điểm tâm cũng ăn ngon lắm, còn tỷ thì ngay cả cơm cũng không biết nấu. Cho nên muội cũng rất lợi hại!” Lý Phỉ hạ thấp bản thân an ủi nàng.

Xuân Vân đơn thuần, ngay cả phiền não cũng rất đơn giản, thoáng cái liền tan! Một lát sau lại vui vẻ như chim sẻ, kể cho Lý Phỉ đầy những chuyện thú vị, ví như Tiểu Hắc tha giầy của Đạt Tử giấu đi rồi, hay là nói Tiểu Béo vừa nặng, ôm nó thật mệt, hoặc như Hồ đại nương làm ra món ăn mới thật ngon, nàng cũng bắt chước học theo.

Lý Phỉ cười tủm tỉm nghe, thỉnh thoảng lại đáp một câu.

Xuân Vân nói xong cảm thấy có chút vô duyên, ấp úng nói: “Xuân Hoa tỷ…”

Lý Phỉ đã dặn Xuân Vân gọi nàng là Lý phỉ, ngày thường vẫn gọi được, chỉ là những khi nóng vội, lại buột miệng gọi Xuân Hoa tỷ.

“Làm sao vậy?” Lý Phỉ nhẹ giọng hỏi.

“Muội, mẹ muội, bà muốn, ai, không cần, Xuân Hoa tỷ, tỷ mặc kệ mẹ muội đi, tính tình bà ấy vốn cứ như vậy!

Nàng mới chỉ nói nửa câu thôi nhưng Lý Phỉ cũng đoán được ra, nhất định là mẹ Xuân Vân muốn cầu cạnh việc gì đó, nhưng lại sai Xuân Vân đi nói.

“Mẹ muội làm sao vậy? Nói đi, với ta còn có gì mà không thể nói.”

Xuân Vân có chút ngượng ngùng, “Mẹ muốn tỷ giao chuyện mua đồ ăn cho bà.” Nói xong có chút nôn nóng: “Xuân Hoa tỷ, tỷ mặc kệ bà ấy đi, tính bà vốn là như vậy, tỷ không cần phải chiều theo ý bà, không cần phải nể mặt muội.”

Xuân Vân trong lòng vẫn rất cảm kích Lý Phỉ, nàng chuộc thân cho mình, để mình được đoàn tụ cùng mẹ, còn cho mình ở lại đây, hằng ngày cũng không bắt mình việc gì, đối xử với mình như tỷ muội ruột thịt vậy.

Lý Phỉ cũng đoán được chuyện này, dù sao thì chuyện mua đồ này là nhiều béo bở nhất.

“Không sao, thực ra tỷ cũng có ý định để mẹ muội làm việc này.”

“A?!” Xuân Vân kinh ngạc.

“Thực ra phân chuyện mua đồ ăn cho bà không sao cả, chỉ là muội hãy nói với mẹ muội, mỗi ngày tỷ sẽ đưa dự trù cho bà, mua như thế nào đó là chuyện của bà, nhưng đồ ăn bà mua nhất định phải đúng với yêu cầu của Hồ đại nương.”

Bởi vì mấy tháng này cần số lượng lớn thức ăn cho thợ làm công, mà việc này đều là Hồ đại nương làm. Hồ đại nương còn phải nấu cơm, cho nên rất vất vả, mà trong nhà nhàn nhã nhất chính là mẹ Xuân Vân. Lý Phỉ đưa ra yêu cầu này là tin tưởng Hồ đại nương tuyệt đối nghiêm khắc về vấn đề chất lượng đồ ăn, sẽ không kết bè với mẹ Xuân Vân. Bởi vì loại người hay làm như Hồ đại nương chán ghét nhất chính là kiểu người như mẹ Xuân Vân, nói như rồng leo làm như mèo mửa, lười biếng lại thích buôn chuyện.

“Nhưng là, Xuân Hoa tỷ, mẹ muội không thích hợp, bà vẫn hay thích chiếm tiện nghi, sợ là…” Xuân Vân cúi đầu nói.

Lý Phỉ cười cười, “Có biết vì sao mẹ muội lại thích chiếm tiện nghi không?”

Xuân Vân khó hiểu nhìn Lý Phỉ.

“Bởi vì bà muốn tồn đồ cưới cho nữ nhi nha!”

“A!” Một lúc lâu sau Xuân Vân mới phản ứng lại, bụm mặt, ngượng ngùng nhìn Lý Phỉ nói: “Tỷ sao lại nói vậy chứ! Xuân Hoa! Muội không thèm quan tâm tới tỷ nữa!”

Nói xong bỏ chạy đi ra ngoài!

Lý Phỉ cười nhìn Xuân Vân đỏ mặt lảo đảo chạy ra cửa. Kỳ thật nàng thực hâm mộ Xuân Vân có một người mẹ như vậy. Mẹ Xuân Vân thích chiếm một ít tiện nghi là vì một mình bà phải nuôi lớn con cái, cái gì dùng cũng phải tiết kiệm, cái gì tốt đều muốn giành cho nữ nhi, đây là tình yêu của người mẹ với đứa con gái. Lý Phỉ cũng biết, mẹ Xuân Vân cũng không phải là người xấu lắm, chỉ là chiếm một ít tiện nghi nhỏ mà thôi, cho nên để bà nhận việc này cũng không sao cả.