Đầu óc mê man, giống như trên người có ngàn cân nặng đè xuống, chỉ thở thôi cũng thấy khó khăn. Lý Phỉ muốn lấy tay đẩy vật đè nặng trên người mình ra, nhưng làm như thế nào cũng không đẩy được.

“Đứng lên, nhanh chút, không được lười biếng!” Giọng nói rất ngang ngược.

“Hình như nàng bị bệnh...” Một giọng nói khác rất nhỏ nhẹ, hầu như không nghe rõ.

Lý Phỉ từ từ mở mắt thấy trước mắt là một mảnh tối om, Lý Phỉ phải mất một lúc lâu mới thích ứng được, lúc này mới nhìn rõ được xunh quanh.

Xà nhà trên cao, vách tường màu xám, cửa sổ giấy mộc...

Khoan đã! Đây không phải phòng của mình.

Phòng của mình tuy nhỏ, cũng là Lý Phỉ công tác năm sáu năm mới mua được, những đồ vật bên trong đều là chính mình bố trí, nơi này tuyệt đối không phải phòng của mình.

Lúc này Lý Phỉ mới phát hiện mình đang ngủ ở trên giường gạch trong một gian phòng xa lạ.

Nơi này mình chưa bao giờ tới, nơi này là chỗ nào?

Lý Phỉ cố gắng hồi tưởng chuyện phát sinh ngày hôm qua.

Đi làm bị cấp trên quấy rầy, lại gặp phải cô em gái trên danh nghĩa của mình cùng bạn trai cũ của mình ở cùng nhau, cãi nhau vài câu, tiếp theo đi quán bar uống chút rượu, cuối cùng thì về nhà.

Vì sao khi tỉnh lại mình lại ở chỗ này? Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Phỉ lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, để đỡ đau đầu một chút.

“A!”

Lý Phỉ thét chói tai, đây là một đôi tay nhỏ bé. Không! Là bàn tay lớn, một bàn tay nhỏ bé sưng thật lớn, nhưng đây tuyệt đối không phải là tay của mình. Tuy rằng cuộc sống của mình không phải giàu có, nhưng hai bàn tay kia là thon dài đấy, không như hai cái bàn tay này bị đông cứng sưng tấy lên, nhìn như muốn nứt da, thậm chí Lý Phỉ còn cảm giác được đau đớn ở chỗ sưng đỏ.

Trong đầu Lý Phỉ có một cái ý nghĩ hiện lên, Lý Phỉ nghiêng ngả lảo đảo đi xuống giường, lục tìm được một cái gương đồng, mặc dù ánh gương mờ mờ, nhưng Lý Phỉ vẫn thấy rõ khuôn mặt ấy, đây là khuôn mặt của chính mình khi mười bốn mười năm tuổi.

Lý Phỉ ngây người một hồi lâu, mới chậm rãi phân tích.

Nhìn ra hoàn cảnh chung quanh, nơi này, tuyệt đối không phải thế kỷ 21.

Có thể xác định, chính mình xuyên qua.

Đầu tiên mình nên nghĩ đây là may mắn, mình không có xuyên thành nam. Đã thế mình ở thế kỷ hai mươi mốt, mẹ đã mất, ba không thương yêu mình, cũng đã kết hôn và có gia đình riêng, mình ở nơi nào cũng không có người quan tâm, mình cũng không còn gì vướng bận, duy nhất đáng tiếc chính là cái sổ tiết kiệm chứa 3 vạn đồng của mình khổ sở tiết kiệm trong mấy năm trời.

Lý Phỉ tìm vui vẻ trong đau khổ.

Từ trước tới nay Lý Phỉ cũng không là loại người thích sống vì quá khứ, mặc kệ ở hoàn cảnh như thế nào, nàng muốn là như thế nào để tiếp tục sống sót, còn sống mới là tốt nhất.

Nghĩ tới lúc còn học trung học. Mẹ bị bệnh nặng, ba thấy vậy ly hôn, kinh tế khó khăn, dường như tất cả mọi thứ đều ruồng bỏ mình. Khi đó Lý Phỉ cũng đành phải bỏ học ở nhà, vừa làm việc vừa chăm sóc mẹ. Sau khi mẹ qua đời, chính nàng lại thi vào trường cao đẳng, chính mình kiếm tiền học đại học, tìm việc, mua phòng...

Hiện tại, tất cả mọi thứ mới chỉ là bắt đầu. Khi mà tất cả mọi thứ lại quay về số không, thì tất cả đều nghĩ về phương diện tốt mà phấn đấu! Lý Phỉ tự an ủi mình.

Suy nghĩ kỹ hồi lâu, Lý Phỉ cảm thấy rất mệt mỏi, thả lỏng tâm tư, liền đi ngủ.

Đến khi nàng tỉnh lại, trời đã tối rồi. Lý Phỉ tỉnh là do đói quá, lúc nàng tỉnh lại bên cạnh còn có một cái tiểu cô nương đang cúi đầu, nói nhỏ không biết nói cái gì nữa.

“Này!” Thanh âm Lý Phỉ có chút khàn khàn, gọi cô gái kia một tiếng.

Tiểu cô nương kia hiển nhiên không biết Lý Phỉ đã tỉnh, kinh ngạc nhảy dựng, sau đó liền nhào đầu về phía trước.

“Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh!”

Lý Phỉ nghe nàng nói như vậy, nghe ra được hai cái tin tức, một là nguyên thân thể này tên là Xuân Hoa, ừ, thực quê. Mặt khác, cô gái này cùng Xuân Hoa cảm tình không tệ.

Rất nhanh, thế giới này được Lý Phỉ quen thuộc hiểu biết, nàng cũng nghĩ sẽ ở lại chỗ này tiếp tục sinh sống.

Không đợi Lý Phỉ hỏi lại, miệng tiểu cô nương kia sẽ không ngừng nói ra các loại tin tức.

“Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ làm ta sợ muốn chết, ta còn, còn tưởng rằng tỷ sẽ không tỉnh lại nữa!” Nói xong, tiểu cô nương lại bắt đầu khóc.

Lý Phỉ cảm nhận được sự thân thiết của nàng, trong lòng mềm nhũn, tay vỗ vỗ vào lưng nàng, nói trấn an: “Không phải ta bây giờ đã tỉnh lại rồi sao?”

Tiểu cô nương nghe xong cũng ngừng khóc, cọ cọ Lý Phỉ.

“Ta hơi đói bụng, có cái gì ăn được không?” Lý Phỉ cảm thấy mình đói đến ngực dán vào lưng, không được nhịn hỏi.

“A? Ah, Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ đợi một chút, ta bây giờ đi lấy đồ ăn cho tỷ.” Nói xong liền hoạt bát chạy ra cửa.

Không mất bao lâu thời gian, tiểu cô nương quay lại, trong tay còn cầm hai cái bánh bao. Lý Phỉ cảm thấy nếu ánh mắt của mình có thể phát ánh sáng, thì ánh sáng kia nhất định là dày đặc thành rừng đấy.

Chờ Lý Phỉ như hổ đói ăn xong cái bánh bao kia, lúc này mới nghiêm túc quan sát kĩ tiểu cô nương này.

Tiểu cô nương này khoảng 13 tuổi, bộ dáng rất thanh tú, lúc cười lên, trên mặt có hai cái núm đồng tiền nho nhỏ, trông rất đáng yêu.

“Ngươi tên là gì?”

Lý Phỉ hỏi.

“A? Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ không biết ta sao? Ta là Xuân Vân đây.”

Ah, thì ra tên là Xuân Vân.

“Ta đây không phải là bị bệnh sao? Có một số việc nhớ không rõ, nhưng là ta biết ngươi là Xuân Vân, chính là ngay lập tức không nghĩ được ra tên của ngươi thôi.”

Xuân Vân thực đơn thuần, cũng không hỏi lại, mà bắt đầu thu dọn mấy thứ.

“Ngươi làm gì vậy.”

“Dọn dẹp một một chút, để cho nhóm người Xuân Vũ trở lại còn ở.”

Lý Phỉ nghe xong nghiêm túc quan sát gian phòng ở này. Phòng ở hai bên đều là giường gạch, trên mỗi cái giường gạch đều xếp năm cái chăn, xem ra là có mười người ở tại gian phòng này. Lý Phỉ còn muốn hỏi lại, nhưng là lại sợ Xuân Vân hoài nghi, đành phải yên tĩnh trở lại.

Thời gian dần qua, trở lại một ít người, các nàng đều mặc gần giống nhau, chải kiểu tóc giống nhau. Các nàng thấy Lý Phỉ tỉnh lại, chỉ là lắp bắp kinh hãi, cũng không có biểu hiện đặc biệt gì. Lý Phỉ cũng không có hỏi, vì thế lại qua một đêm.

Thời gian qua đi, Lý Phỉ cũng hiểu được địa phương mình đang sống.

Lý Phỉ Xuân Hoa, là một nha hoàn, một năm trước bởi vì nạn đói nên bị bán đến nơi đây. Chỗ này gọi là Lý phủ. Lý Phỉ ở phòng bếp làm việc lặt vặt.

Rất mệt, nhưng Lý Phỉ không sợ.

“Xuân Hoa, đem toàn bộ đồ ăn thừa tới cửa sau đi.

Lý Phỉ nhìn đám đồ ăn thừa, ít nhất có hai ba mươi cân, có chút thối, nhìn lại quản sự phòng bếp sắc mặt giễu cợt, Lý Phỉ không nói gì, chịu đựng thối, lôi kéo bước đi.

Lý Phỉ vừa đi vừa quan sát nơi này, non bộ cao thấp đan xen, đường nhỏ quanh co, bên cạnh có chút hoa cỏ, vừa nhìn liền biết đây là gia đình phú quý. Lý Phỉ bị mê tầm mắt, rất nhanh liền phát hiện chính mình lạc đường.

Lý Phỉ buông đồ đạc, bắt đầu nghỉ ngơi, cũng chờ đợi xem có người khác đi ngang qua hay không, vừa vặn hỏi đường.

“Người tới, đem nàng kéo đi ra ngoài cho ta!” Một thanh âm bén nhọn vang lên, hàn ý bên trong làm cho Lý Phỉ không tự giác run lên.

Tiếp theo chợt nghe đến một trận tiếng khóc la.

Lý Phỉ nhịn không được có chút tò mò, vụng trộm đi qua nhìn xem. Thấy ở trong viện đứng rất nhiều người, người người đều cúi đầu, một người đang bị đặt trên băng ghế dài. Lý Phỉ nhìn thấy hai cây gậy vừa to vừa thô đập trên thân thể người kia. Đây không phải phim truyền hình. Lý Phỉ nhìn không rõ khuôn mặt người kia, chỉ nhìn thấy quần áo trên người nàng nhuộm đầy máu, tiếng thét chói tai của nàng, thanh âm cầu xin tha thứ, rất thê thảm. Rất nhanh, người nọ không còn thanh âm. Một cái nha hoàn tiến lên phía trước, nhìn một chút, hướng tới một vị phu nhân khoảng ba mươi tuổi ngồi đối diện nói cái gì đó, sau đó cái người bị hôn mê kia bị kéo đi rồi, chỉ để lại vết máu thật dài.

Lý Phỉ không biết nàng trở về như thế nào, nàng cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt. Tiếng thét chói tai kia, mùi máu tươi, dường như còn tại bên tai trước mắt.

Nàng dường như đã quên một chuyện rất trọng yếu, thì phải là ở thời đại này, nha hoàn là nô tài, là nô là tỳ, không có nhân quyền, sinh hoạt tại tầng dưới cùng. Tựa như vừa rồi, cái nha hoàn kia không biết sống hay chết, cho dù còn sống cũng không chịu nổi, ngồi ở mặt trên là chủ tử kia, muốn ngươi chết, ngươi liền không được sống.

Sinh hoạt tại xã hội pháp chế thế kỷ 21, Lý Phỉ chưa từng trực tiếp tiếp xúc chuyện như vậy, không có pháp luật ước thúc, không hạn chế giết người. Hiện tại nó liền phát sinh ở trước mắt chính mình, chân thật chết đi, loại sợ hãi này làm cho Lý Phỉ nơm nớp lo sợ, đầu óc rơi vào mê mang, trống rỗng.

“Phanh” một tiếng, Lý Phỉ ngã ngồi dưới đất, thì ra khi đi đến cửa phòng của mình, bị va phải người đi tới một cái.

Lý Phỉ nhìn lại, là Xuân Vũ, ngày thường có chút kiêu ngạo, đại khái là vì mẫu thân của nàng ở trong sân làm tiểu quản sự đi, đây là Lý Phỉ biết được từ Xuân Vân. Hiện tại sắc mặt nàng tái nhợt, vội vàng hấp tấp, cũng không nhìn Lý Phỉ, liền nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.

Lý Phỉ cũng quan tâm nàng đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì nàng cũng không chú ý đến.

Lý Phỉ đứng lên, phát hiện lúc ngã vừa rồi, chiếc vòng tay trên tay mình bị vỡ.

Từ lúc Lý Phỉ tỉnh lại, vẫn đeo cái vòng tay này. Lúc đầu Lý Phỉ muốn cởi vòng ra, lại phát hiện nó siết rất chặt, sau đó liền không cố cởi nữa.

Thế mà bây giờ nó lại bị vỡ.

Lý Phỉ nhặt nó lên, tay không cẩn thận bị thương, một giọt máu rơi xuống vòng tay, Lý Phỉ không để ý đến việc này, trực tiếp cầm vòng tay bước đi vào trong nhà.

Đến khi nàng ngồi xuống, cảm thấy lòng bàn tay mình nóng kinh người.

Lý Phỉ buông tay, kinh ngạc phát hiện vòng tay đang từ từ khép lại, Lý Phỉ cũng nhìn thấy máu của mình dung hợp vào vòng tay.

Ngay sau đó là một luồng ánh sáng chói mắt, Lý Phỉ lấy tay chắn ánh sáng lại. Đột nhiên phát hiện mình đang ở trên một mảnh thổ địa xa lạ.

Không gian như bầu trời thu nhỏ, khoảng hơn mười mẫu, cách đó không xa có cái hồ nước. Dưới chân thổ địa là nâu. Chỗ này cũng cái gì cũng không có. Lý Phỉ có chút khủng hoảng, nàng nóng vội suy nghĩ muốn đi ra ngoài. Vừa có ý nghĩ này trong đầu, Lý Phỉ liền thấy mình lại đứng ở trong phòng của mình.

Đây là xảy ra chuyện gì?