Edit: Junne

Hứa Thảo đứng ở bên cạnh có chút ngượng ngùng nhìn về phía Thẩm thị cười xấu hổ. Thẩm thị thấy vậy che miệng cười nói:

“Đại tẩu không cần e lệ, đại ca đối với tẩu tốt đó là phúc khí của tẩu, nhưng mà đại tẩu, tẩu cũng nên bồi bổ thân mình cho tốt, thân hình gầy yếu như thế này sinh đứa nhỏ sẽ không dễ dàng a.”

Hứa Thảo nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phú Quý một cái, lại cuống quýt cuối đầu vì xấu hổ.

Thẩm thị thấy vậy vẫn giữ nguyên nụ cười, bảo Phú Quý đi ra ngoài, giữ Hứa Thảo ở lại. Hứa Thảo nhìn thấy Thẩm thị đem mười trái trứng gà bỏ vào trong nồi nước sôi nấu lên, lại đem mười quả còn lại đập vào trong chén, bỏ thêm chút muối khuấy đều.

Hứa Thảo hỗ trợ thêm củi lửa, Thẩm thị chiên trứng gà xong, liền đi lại góc bếp cắt đôi trái bí đỏ, gọt vỏ và xắt hạt lựu. Trong thời gian này, trứng gà luộc cũng đã chín, Thẩm thị liền đem toàn bộ trứng gà vớt ra, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Thảo, đem trứng gà ngâm qua nước lạnh một chút, dùng cái áo khi nãy Phú Quý bao trứng gà bao lại lần nữa, nhét vào trong lòng Hứa Thảo rồi nói:

“Đại tẩu, nhanh đem trứng gà mang về phòng đi, nếu làm cho nương cùng Tam đệ muội nhìn thấy, mất công các nàng lại nói những lời khó nghe.”

Hứa Thảo gật đầu đáp: “Được rồi, ta lưu lại vài cái cho Quân ca nhi ăn nhé.”

Thẩm thị cười nói: “Không có việc gì, buổi tối muội mang Quân ca nhi qua phòng tẩu ăn.”

Nghe vậy, Hứa Thảo mới ôm trứng gà đi về phòng, không nghĩ tới mới đi ra khỏi phòng bếp liền nhìn thấy Ngưu thị vừa đi vừa ngáp hướng về phía bên này. Người này cũng thật có thể ngủ, thế nhưng ngủ đến bây giờ mới dậy. Hứa Thảo mặc kệ nàng, ôm trứng gà hướng phòng mình mà đi. Ngưu thị liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hứa Thảo ôm gì đó trong lòng liền cười ha ha chạy đến nói:

“A, đại tẩu ôm cái gì vậy nha? Đừng nói là tẩu và nhị tẩu cùng nhau ăn mảnh a.”

Hứa Thảo ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nàng ta một cái nói: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta và nhị đệ muội ăn mảnh? Không lẽ sau khi ngủ suốt cả một buổi chiều đầu óc ngươi trở nên hồ đồ?”

Ngưu thị này vốn cũng không phải là cái người tốt, nàng cũng lười phải lấy lòng nàng ta, càng không muốn trước mặt nàng ta khiến cho bản thân bị yếu thế.

Ngưu thị bực mình trong người không phát ra được, dùng sức trừng mắt nhìn về phía Hứa Thảo, cả giận nói: “Vậy ngươi ôm ở trong lòng cái gì? Che che giấu giấu, có phải hay không là ở phòng bếp trộm đồ ăn đi?”

Hứa Thảo cảm thấy nực cười, đang muốn nói vài lời thì Phú Quý đã vội vàng buông việc trong tay chạy tới, vừa lôi kéo Hứa Thảo đi vào phòng vừa nói:

“Không cần để ý nàng ta, chúng ta đi về phòng. Chẳng lẽ ta mang đồ ăn cho vợ ta còn phải báo cáo cho nàng ta biết hay sao, nàng ta cũng không nghĩ lại thử xem người thường xuyên ăn mảnh còn không phải chính nàng ta sao.”

Phú Quý là người có tính tình ngay thẳng, nghĩ cái gì là nói ra cái đó, không quản người khác ngại ngùng hay xấu hổ. Ngưu thị tức giận đứng dậm chân tại chỗ, lại ngay cả một lời cũng không dám phản bác. Hứa Thảo đi theo Phú Quý về phòng, nghĩ lại cảm thấy làm vậy không được tốt lằm liền nói:

“Phú Quý, hay là trứng gà để lại sáng mai cho mỗi người một cái chứ một mình ta ăn cũng không được tốt cho lắm.”

Phú Quý mới mặc kệ người khác nghĩ gì, hắn nói: “Không cần. Trứng gà này vốn là ta cố ý tìm cho nàng, hơn nữa không phải còn hai con thỏ rừng sao? Con gà rừng kia thì ta cầm đi bán, thỏ rừng một con cho cả nha chúng ta cùng ăn, còn một con chờ nàng lại mặt liền mang về. Nhìn nàng thân mình gầy yếu như vậy phải nên bồi bổ cho tốt mới đúng, nên nàng cứ lưu lại ăn đi, đừng suy nghĩ nhiều.”

Hứa Thảo thế này mới không nói thêm cái gì nữa.

Buổi tối ăn cơm chiều xong, Hứa Thảo đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút chợt nghe bên ngoài truyền đến hai tiếng chó sủa quen thuộc. A, này không phải là tiếng của Tiểu Bạch hay sao? Nàng bước nhanh chân ra ngoài, quả nhiên liền nhìn đến bóng dáng gầy yếu đang chạy về phía mình, Hứa Thảo ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Tiểu Bạch nói:

“Tiểu Bạch, sao ngươi lại đến đây? Không có ta ở nhà nương lại đánh ngươi hả?”

Nàng đoán nếu nàng không ở nhà, chỉ một thời gian sau nương nàng liền đem Tiểu Bạch giết thịt ăn. Lúc nàng còn ở nhà, nương nàng đã có ý nghĩ này không phải là ngày một ngày hai a. Nay nàng lập gia đình, nương nàng khẳng định muốn giết nó lấy thịt ăn cho nên nó mới chạy đến tìm nàng như thế này.

Tiểu Bạch nước mắt lưng tròng kêu hai tiếng, còn hướng về phía Hắc Tử nằm cạnh Hứa Thảo lắc lắc cái đuôi. Hứa Thảo nhìn thoáng qua Hắc Tử đang nằm úp sấp ngủ, rồi quay sang tiểu bạch nói:

“Nếu ngươi không sợ Hắc Tử về sau liền ở lại đây với ta luôn nhé.”

Tiểu Bạch liền kêu lên hai tiếng không rõ là đồng ý hay là không đồng ý. Hứa Thảo nhìn thấy Tiều Bạch sau khi nhìn về phía nàng kêu hai tiếng liền đi đến trước mặt Hắc Tử vẫy vẫy cái đuôi tỏ ý lấy lòng, hướng về phía Hắc Tử kêu lên hai tiếng mềm nhũn như làm nũng. (Jun: Hắc hắc có gian tình JQ) Hắc Tử nâng mắt nhìn lên một chút liền nhắm lại, ngay cả mở miệng phản ứng cũng không buồn làm, nhưng Tiểu Bạch dường như rất vui vẻ, nhẹ nhàng nằm ghé vào bên cạnh Hắc Tử.

Hứa Thảo nhìn một màn này liền nở nụ cười, sau đó trở về phòng thì thấy Phú Quý đang vô cùng cẩn thận ôm Miêu Miêu, một người nam nhân sức dài, vai rộng như thế vậy mà ngay cả cái đứa nhỏ cũng không biết ôm, nhẹ tay, nhẹ chân dường như rất sợ đụng làm đau Miêu Miêu. Nhìn thấy nàng đi vào liền cười ngây ngô nói:

“Là con chó Tiểu Bạch nhà nàng phải không?”

Hứa Thảo ừ một tiếng, giơ tay đón lấy Miêu Miêu trong lòng hắn, cười nói:

“Phỏng chừng nương ta lại đánh chủ ý lên Tiểu Bạch nên nó mới chạy đến tìm ta. Phú Quý, về sau cho Tiểu Bạch ở lại đây sẽ không phiền gì chứ?”

Phú Quý cười nói: “Này thì có cái gì phiền, cứ để nó đi theo Hắc Tử là được.”

Hứa Thảo nghe vậy liền nở nụ cười yếu ớt, sau đó toàn bộ lực chú ý liền dời đến Miêu Miêu đang ở trong lòng: “Miêu Miêu, gọi nương nào...”

“Uông...”

Hứa Thảo cực kỳ có kiên nhẫn, dịu dàng lặp lại: “Miêu Miêu, là nương nga, không phải uông, là nương...” Nàng còn đem âm cuối cùng kéo ra thật dài.

“...”

“Nương.” Hứa Thảo tiếp tục sửa lại cho đúng.

Buổi tối nàng đút cho Miêu Miêu ăn, từ trước đến nay Miêu Miêu không được ngồi cùng bàn để ăn mà là chờ cả nhà ăn xong thì Trần thị sẽ đút cho nàng. Như vậy được bữa đói, bữa no, cũng vì thế mà nhìn Miêu Miêu đã hơn hai tuổi mà rất nhỏ. Tối hôm nay Miêu Miêu ăn rất nhiều, non nửa bát bí đỏ xào trứng, một cái bánh bao, vuốt ve cái bụng nhỏ tròn vo nằm tựa vào trong lòng Hứa Thảo, hướng Hứa Thảo cười vui vẻ, trong miệng còn ê a gọi nương.

Mới hơn hai tuổi đứa nhỏ còn không nhớ được nhiều, hơn nữa Miêu Miêu cũng không sợ người khác lại rất hay cười, mà Hứa Thảo là thật lòng muốn đối tốt với đứa bé này, trẻ nhỏ mặc dù không hiểu rõ lí lẽ, nhưng cũng có thể cảm nhận được ai đối xử tốt với chính mình. Đêm nay, Miêu Miêu rất quấn quýt Hứa Thảo, cũng không cho Trần thị đụng vào nàng một chút nào.

“Vợ, nàng thật tốt.”

Phú Quý tính tình mặc dù ngay thẳng, thật thà, nhưng là cũng phân biệt rõ thật tình cùng với ác ý. Từ trước đến nay hắn đều biết Hứa Thảo tuy tính tình kiên cường có chút ngang bướng nhưng rất tốt bụng, so với người vợ trước của hắn tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần. Nghĩ đến người vợ trước của mình, đột nhiên Phú Quý cảm thấy khó chịu, chán ghét khẽ nhíu mày.

“Chàng nói cái gì thế, chúng ta đều là người một nhà mà.” Hứa Thảo bị Phú Quý nhìn chăm chú thì có chút xấu hổ, cả gương mặt xoát một cái liền đỏ hồng.

Nhìn vợ mình thẹn thùng, Phú Quý ở trong lòng cảm thán thở dài một hơi, vợ mình thân hình gầy yếu, nhỏ con thế này biết đến bao giờ hắn mới có thể ăn thịt a.

Hứa Thảo không biết suy nghĩ trong lòng của nam nhân trước mặt này mà chỉ lo trêu chọc Miêu Miêu.

Dạy cả đêm, cuối cùng Miêu Miêu cũng kêu được nương, phát âm chính xác đem Hứa Thảo vui vẻ cười ha ha không ngừng.

Buổi tối, Miêu Miêu cũng ngủ cùng hai người trên kháng, Phú Quý nghĩ nguyện vọng đơn thuần là ôm vợ mình ngủ cũng không thực hiện được, hắn tiếc nuối thở dài trong bóng đêm.

Ngày hôm sau thức dậy là Ngưu thị làm đồ ăn sáng, đồ ăn kia đúng là không phải khó ăn bình thường, buổi sáng nấu cháo gạo thô, Hứa Thảo cố nén cảm giác muốn ói trào ra ăn cho hết một chén. Dương gia những người khác đều ăn như thế chỉ có mình Ngưu thị là không ăn thứ gì.

Nhìn thấy cả nhà ăn xong, Ngưu thị đi đến trước mặt Phú Quý cười tủm tỉm nói:

“Đại ca, hôm nay ta muốn lên trấn trên đi dạo, con mồi ngươi săn về có muốn cầm lên trấn trên bán không? Nếu có thì đưa đây, tiện đường ta giúp huynh bán luôn.”

Mấy người bên cạnh nghe thấy vậy liền cười xuy một tiếng, sợ là nếu giao con mồi này cho nàng ta đem bán thì toàn bộ tiền đều tiến vào túi nàng ta hết đi.

Phú Quý vừa nghe vậy liền vội vàng lắc đầu: “Không cần, đợi lát nữa ta tự mình đi trấn trên đem con gà rừng này bán.” Con gà rừng kia bị thương ở đùi vẫn còn sống chắc chắn bán sẽ được giá hơn một chút.

Ngưu thị vừa nghe thấy vậy liền có chút không vui nhưng cũng không dám nói thêm điều gì, chính là giả vờ lơ đãng hỏi:

“Đại ca liền đem gà rừng đi bán, vậy còn hai con thỏ rừng thì sao?”

“Một con lưu lại chúng ta làm đồ ăn, còn một con ngày mai ta cùng đại tẩu các ngươi về lại mặt mang theo.” Phú Quý nói xong, khẽ nhếch miệng cười nhìn về phía Hứa Thảo.

Buổi sáng Ngưu thị muốn đi lên trấn trên đi dạo, không chịu ở nhà đi bẻ ngô, Trần thị oán hận trừng mắt liếc nàng ta một cái nhưng cuối cùng cũng chẳng dám nói gì. Phú Quý mang con gà rừng đi lên trấn trên, Hứa Thảo dặn hắn mua một chút đường phèn cùng mật mang về vì khi nàng làm tương hoa quả cần dùng.

Tiếp đó toàn bộ mọi người đều ra đồng, bất quá trong nhà còn có hai đứa bé nên làm cho Trần thị ở lại trông coi.

Ở ngoài ruộng bận cả một ngày khi lúc về nhà Hứa Thảo liền nhìn thấy Trần thị mặt mày cau có, khó chịu, lại nhìn thấy Phú Quý mang về một bao nho rừng to, nhìn thấy nàng liền cười nói: “Vợ, nàng mau lại đây xem này là buổi chiều ta đi vào núi giúp nàng hái nho rừng, nàng muốn có mật ta cũng kiếm được một cái tổ ong, còn nhặt được ba mươi trái trứng gà, chờ ngày mai chúng ta lại mặt thời điểm liền mang theo.”

Hứa Thảo nghe hắn nói xong quả nhiên liền thấy bên cạnh có một cái tổ ong mật to, nàng còn đang nghĩ trong đầu là tự nhiên vừa vào cửa đã nghe thấy mùi mật ở đâu đó.

Phú Quý vừa nói xong, Trần thị sắc mặt càng thêm khó coi, bà ta la lên: “Ra ngoài đi săn liền mang về một bao trái cây và ba mươi quả trứng gà cấp nhà nàng đưa đi, ngươi thật sự là cái phá gia chi tử.” Bà ta nói xong, cảm thấy chưa hết giận liền lớn tiếng kêu lên: “Phú Quý, tổ ong kia ngươi cũng đừng có động đến ta lưu trữ làm chút đồ bổ cho Quân ca nhi.”

Phú Quý liền quay sang cười với Trần thị: “Nương, không được a, vợ con nói muốn dùng mật làm tương hoa quả, nếu có thừa con liền để dành cho người.”

Trần thị nghe vậy liền nghẹn, một câu cũng nói không nên lời. Trần thị cũng không dám mắng Hứa Thảo ở trước mặt Phú Quý, bà ta biết đứa con không chung huyết thống này rất bênh vợ.

Hứa Thảo nghe hai người nói liền cười mỉm, nhẹ nhàng nói: “Nương, con dùng mật làm tương hoa quả mang lên trấn trên bán, nói không chừng còn có thể kiếm mấy lượng bạc. Người đừng nên tức giận, đến lúc đó con mua cho Quân ca nhi chút vải bố may cho hắn hai bộ quần áo.”

Trần thị sửng sốt hỏi: “Ngươi nói mấy cái linh tinh đó thật có thể kiếm tiền?”

“Hẳn là không có vấn đề gì.” Này nho rừng hương vị thơm ngon, vị lại chua chua ngọt ngọt, mọi người bình thường đều rất thích ăn. Bất quá sau khi làm xong tương hoa quả, giá sẽ có chút cao, nàng tính trực tiếp đi chào hàng ở mấy nhà giàu.

Nghe nói có thể kiếm được tiền, Trần thị cũng không tốt nói thêm cái gì, liền thở dài hai cái rồi trở về phòng.