Bạch Đường nghe tiếng Hồ thị hét chói tai, mới cảm thấy tâm trạng ổn định trở lại.

Nàng lo lắng nhìn hai người ở giữa nhà, những lời Hồ thị nói không giống như tin đồn vô căn cứ.

Cha nàng chậm chạp không về, sợ thật sự đã xảy ra chuyện xấu.

Hồ thị cách một cách cửa chửi ầm lên, đại khái là hàng xóm xung quanh không ai dám đụng vào bà ta, hôm nay lại bị Bạch Đường xô đẩy ra khỏi cửa, còn trúng bùn lầy, sợ là ngày mai trở thành trò cười của mọi người.

Bạch Đường bắt đầu ngại ngùng với hai con quỷ đòi nợ, thế mà vẫn nhẫn nại.

Hồ thị mắng chửi càng lúc càng khó nghe, lời nói dơ bẩn gì cũng thốt lên không chút kiêng kỵ, đến nỗi Từ thị từ trong phòng cũng phải bước ra, vịn tường đi tới, vẻ mặt lo lắng.

"Đường nhi, cha con có thật là đã xảy ra chuyện không?"

"Mẹ, đừng nghe cái miệng của bà ta nói bậy.

Cơ thể mẹ đang không khỏe, mẹ cứ vào nhà nằm nghỉ, bên ngoài đã có con xử lý, con đi tiễn khách, rồi tới thôn chờ cha trở về."

Từ thị cẩn thận liếc mắt sang Minh ca: "Mẹ thấy Thạch Oa bắt đầu lạnh rồi, trên người không chút hơi ấm nào."

"A Duyệt, muội dùng nước ấm lau lại thân đệ đệ, đem quần áo dính mồ hôi thay ra."

Bạch Đường trầm mặc đi ra sau viện, dùng sức đổ đầy một thùng nước giếng, từng bước mang ra ngoài cửa.

Vương Tứ mở to đôi mắt, thấp giọng hỏi Minh ca: "Nàng ta là muốn...?"

Minh ca nhịn không được cười rộ lên: "Ngươi đoán không sai, nàng ta đúng là muốn đi dạy dỗ ả đàn bà lắm mồm kia."

Bạch Đường lướt qua hai người, đặt thùng nước bên cạnh cửa, mở cửa ra, cầm thùng nước lên, không chút chần chừ hất thẳng ra bên ngoài.

Ào một tiếng, bên ngoài tức khắc đều yên lặng.

Yên lặng đến nỗi có thể nghe tiếng kim rơi xuống đất.

Bạch Đường phủi phủi đôi tay, híp mắt nhìn Hồ thị chạy vắt giò lên cổ, bởi vì chạy trốn quá nhanh mà còn trượt chân té ngã một cái, trên váy đều dính bùn lầy.

Nàng híp mắt, ở ác gặp ác, tốt nhất là Hồ thị vĩnh viễn không tới cửa Bạch gia.

Minh ca đứng phía sau nàng, đứng dậy, vỗ tay mấy cái: "Lợi hại, Bạch gia có cô nương lợi hại như vậy, thật là được mở mang tầm mắt."

Bạch Đường nghe được vẻ chế nhạo trong giọng nói của hắn, cũng không đáp lời.

Minh ca nhìn bóng dáng mảnh khảnh đó, bỗng nhiên có chút mềm lòng, ho khan một tiếng nói: "Vương Tứ, đi thôi."

Bạch Đường thầm giật mình, cứ nghĩ rằng hắn đang nói mát, thế mà Minh ca thật sự bước ra khỏi cửa.

Vương Tứ có chút không rõ, gãi đầu quay lại nhìn nàng.

"Hôm nay không trả nợ được, ta gia hạn cho thêm năm ngày, các người tốt nhất lo liệu đủ tiền, nếu không đừng trách chúng ta trở mặt không nhìn người."

Bạch Đường trái lại đứng ngây người ở cửa thật lâu.

Nàng biết Minh ca, hắn cũng được xem như là một tiểu bá vương ở trấn trên, cả Vương Tứ cũng không phải là đèn cạn dầu, vậy mà, vậy mà lại buông tha cho nhà nàng tận năm ngày.

"Đại tỷ, bọn đòi nợ đi rồi sao?" A Duyệt ló đầu ra hỏi.

Bạch Đường phản ứng lại, đáp: "Ừ, đi rồi, họ nói là năm ngày sau lại đến."

A Duyệt liền chắp tay trước ngực, niệm hai câu a di đà phật: "Phù hộ cha hôm nay mượn được tiền trở về, lúc nãy đại tỷ không ở nhà, bọn họ hung thần dữ thần..."

Nàng vuốt cái gáy rồi cười rộ lên: "Thật ra cũng không hung dữ đến thế, nhất là khi bọn họ thấy đại tỷ về, ai kêu đại tỷ lớn lên thật đẹp chứ."

Bạch Đường giơ tay véo má nàng: "Tiểu đệ đỡ sốt rồi chứ?"

"Quần áo đầy mồ hôi đã được thay rồi, giờ đệ ấy ngủ rồi, chỉ có mẹ vẫn lo lắng cho cha."

Bạch Đường từ trong sọt tre lấy ra mười mấy quả sơn lí: "Cầm đi rửa sạch sẽ đi."

Rồi nàng đem hai mươi hai văn tiền kiếm được từ tiệm thuốc, lấy từ phía dưới giường một cái ấm sàng.

Bạch Đường trút từ trong ấm sành ra, ước chừng có hai trăm đồng tiền, mặc dù hái thảo dược là một biện pháp kiếm tiền tốt, nhưng lại quá chậm, nếu muốn xoay xở cần phải suy nghĩ cách khác.

"Đại tỷ, tỷ muốn ra ngoài sao?"

"Ừ, tỷ ra ngoài thôn đợi cha."

Bạch Đường cầm lên mũ che, nhưng suy nghĩ một chút, nàng lại bỏ xuống.

"Đại tỷ, cầm theo cái này." A Duyệt đuổi theo, đem đèn lồng giấy nho nhỏ đưa tới, bên trong có thắp một ngọn nến.

"Bên ngoài trời tối, tỷ dùng cái này mà soi đường."

"Muội chăm sóc cho mẹ với tiểu đệ nhé!"

Bạch Đường cầm đèn lồng giấy trong tay, mỗi khi gió thổi qua thì ánh nến lại lung lay.

Nàng vừa đi vừa nhớ lại những lời Hồ thị nói, nếu vừa rồi mà kiên nhẫn một chút, thì chắc sẽ có nhiều tin tức hơn.

Nhưng vừa rồi người ta đòi nợ tới cửa, mẫu thân cùng đệ đệ đều sợ hãi, nàng thật sự không nỡ nhìn bộ dạng chim sợ cành cong của người nhà, giờ chỉ mong ông trời phù hộ, cho cha nàng mượn được tiền, trở về bình an.

Nàng đứng trước cửa thôn, bên dưới gốc cây hòe, đợi nửa canh giờ thì từ xa, có đốm sáng từ từ tiến gần.

Bước gần đến nơi, có hai người đang nâng một chiếc cáng làm tạm từ gậy trúc, trái tim Bạch Đường như bị ai bóp nghẹt.

Một trong hai người là trưởng thôn, liền nhận ra nàng: "Bạch cô nương, cha ngươi té bị thương chân, xém chút đã không về được."

Bạch Đường nhào lên phía trước, cáng dừng lại, người nằm trên đúng là Bạch Nham, giờ phút này hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.

Nàng dời mắt xuống, thấy chân trái đã được cố định bằng ván, phía trên đã xử lý vết máu, thương tích so với nàng dự đoán còn nghiêm trọng hơn.

"Tại sao lại ra nông nổi này?" Trong đầu nàng lúc này trống rỗng, chỉ nghĩ đến một câu, đúng là họa vô đơn chí.

"Nghe nói là do lão Bạch muốn trở về sớm, nên men theo đường núi mà đi, do không cẩn thận mà té ngã, may mà có người cùng thôn gần đó, nghe thấy tiếng động liền qua xem, mới cứu trở về."

Trưởng thôn hướng về phía sau bĩu môi: "May là người này cho tiền khám bệnh, đưa lên trấn trên băng bó thuốc tốt.

Lão Bạch mạng lớn, chỉ là thương gân động cốt, cần phải tĩnh dưỡng, ở ngoài gió lớn, chúng ta đưa người về trước rồi nói tiếp."

Bạch Đường liền vâng dạ, Bạch Nham trên cáng từ đầu đến giờ đều nhắm nghiền mắt, không hề tỉnh lại.

"Ở trên trấn còn gặp được lão Thiết, định kêu hắn hỗ trợ, cùng là người trong thôn, ai ngờ đâu quay đầu lại liền không thấy đâu." Trưởng thôn tức giận nói, "Ta còn chưa kịp nói gì, vậy mà lại chuồn mất."

Bạch Đường nghe xong, liền hiểu ra tại sao Hồ thị lại tới nhà, lão Thiết là chồng của Hồ thị, hắn lại từ trên trấn trở về, báo cho Hồ thị biết tin, nên mới có những chuyện vừa rồi.

Bạch Đường giương mắt nhìn lên, chỉ thấy ánh sáng hắt lên bóng dáng cao lớn rắn chắc, nàng ngượng ngùng dùng đèn lồng soi rõ mặt đối phương.

Nếu là người cùng thôn, sau này còn cần phải báo đáp.

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, thương thế của Bạch thúc còn phải tĩnh dưỡng."

Thạch Đầu cũng đang nhìn Bạch Đường, mới vừa rồi khi nàng giơ đèn lồng, tóc bị gió thổi lên, dịu dàng đứng bên cửa thôn, tim của hắn có chút hoảng hốt.

Mới chớp mắt, Bạch Đường đã thành cô nương trưởng thành.

Trưởng thôn nhìn tình cảnh này, cười nói: "Hai người nhà kế bên nhau, vậy mà không nhận ra à? Bạch cô nương hồi nhỏ cứ thích đi theo sau Thạch Đầu, nam hài cả thôn này có ai dám khi dễ cô nương đâu.".