Hai ngày nay cũng đều là hơn 6000 chữ, người khác cũng đều là hai, ba ngàn chữ, cho nên tui cũng được tính là ngày nào cũng update đúng hong? (không biết xấu hổ lên tiếng. ? ?

Lý Trạch Minh đang họp được nửa thì chạy về Trung Quốc, lúc anh đi ra khỏi sân bay vừa vặn là mười giờ hai mươi, mới ra đã nhìn thấy em trai không làm người bớt lo của mình.

Đàn ông hơn bốn mươi tuổi đã khuất phục tuổi tác, năm đó 20 tuổi vừa tới nước M, anh mang theo nhiệt tình với cuộc sống, hướng về đất M rống to trong lòng: Đi mẹ nó Jet lag! Mà bây giờ chỉ là mới ngồi máy bay mấy giờ, anh phải đầu hàng.

Cả đầu vang ong ong, huyệt thái dương đập thình thích, 14 giờ trước anh còn ngồi ở văn phòng xử lý văn kiện, bị thầy thuốc gia đình cũ gọi điện thoại đến, lời ít mà ý nhiều, "Bạn trai của em cậu mang thai, muốn tôi làm chứng minh tạm nghỉ học một năm."

Đầu óc của anh vẫn không bình tĩnh được từ tin tức bạn trai của em trai mang thai, từ trước đến giờ Lý Trạch Minh tự tin thận trọng làm đổ đầy mực lên bàn.

"Ông lặp lại lần nữa?" Luống cuống tay chân thu thập mặt bàn tàn tạ, Lý Trạch Minh quay đầu gật đầu với thư kí, "Đặt chuyến bay sớm nhất về Trung Quốc, ngay lập tức."

Giờ là sau mười bốn tiếng, hai anh em hai mặt nhìn nhau lúng túng.

Dĩ vãng Lý Trạch Thừa hành vi khác người, ngoại trừ thiếu chút nữa ngồi tù lần kia, Lý Trạch Minh cũng không giận bao nhiêu, Lý Trạch Thừa tùy hứng, đều là bởi vì Quý Sâm, nếu như không phải Quý Sâm, anh cũng không có cơ hội làm anh.

Thế nhưng chuyện lần này lại một lần nữa vượt qua mong muốn của Lý Trạch Minh.

"Không phải nói đừng tới sao? Công ty bận như vậy."

Nhận vali trong tay Lý Trạch Minh, Lý Trạch Thừa gương mặt lạnh lùng. Nhưng thật ra là không biết đối mặt anh mình thế nào.

Có thành tích thi vào đại học, Lý Trạch Thừa không huyền niệm chút nào chọn A đại, trải qua hai ngày tham khảo cùng phân tích, Quý Sâm cũng chọn một trường đại học phổ thông ở thành phố A.

Hiện tại chính là lúc đợi thông báo tuyển chọn, thừa dịp thời gian này hai người vừa vặn nghiên cứu một phen làm sao kéo dài thời hạn đi học.

Hắn và Quý Sâm nghĩ có lẽ làm một cái giấy tạm nghỉ học, sau đó xin tạm nghỉ học ở bệnh viện. Ai mà nghĩ tới, thầy thuốc gia đình nói là bảo mật tốt nói cho anh hắn, lại còn boong boong có từ mà nguỵ biện, đây là vì tốt cho cháu, chuyện lớn như vậy, sao có thể theo hai đứa hồ đồ!

Lý Trạch Thừa bất đắc dĩ đến sân bay đón anh.

"Anh không về hai người chúng bây cũng làm loạn."

"Chúng em có chừng mực."

"Có cái p... Có cái gì đúng mực!" Tốt đẹp tu dưỡng làm Lý Trạch Minh đem thô tục nín trở lại.

Đầu càng ngày càng đau, Lý Trạch Minh nặn nặn sống mũi giảm bớt, hắn vẫn là lần đầu tiên muốn đánh thằng em này, nhỏ giọng trách cứ, "Các chú cho là sinh con là đùa giỡn sao? Hả? Các chú có năng lực nuôi nấng một sinh mệnh lớn lên sao? Các chú bao tuổi? Đầy 20 chưa? Coi như có thể kết hôn cũng chưa đến tuổi đúng chứ? Quả thực là hồ đồ!"

"Anh... Em..." Nam nhân bên người tựa hồ bởi vì tâm tình sốt ruột bất an mà bước nhanh đi tới, dùng mắt hẹp dài giống hắn như đúc nhìn hắn chằm chằm, hốc mắt lại theo năm tháng trôi qua mà trở nên càng thêm thâm thúy, hai bên tóc mai cũng nhiễm phải gió sương.

Lý Trạch Thừa lần đầu tiên ý thức được, anh trai mà hắn mang theo lòng cảm kích phức tạp, cũng không còn trẻ.

"Đừng có anh với em, anh không phải anh của mày, mày là tổ tông của anh! Quý Sâm ở đâu?"

"Ở bệnh viện... Kiểm tra..."

"Đến bệnh viện, lái xe! Anh ngủ một hồi, vì hai đứa anh còn chưa được ngủ đây!"

Lý Trạch Minh trước khi tới đại khái hiểu được tình huống của Quý Sâm, em trai da mặt mỏng, cũng không tiện hỏi nhiều, hai người trầm mặc đi đến bệnh viện tư nhân.

...

"Anh của chú ngay cả bạn gái còn chưa có." Nói đến cái này, Lý Trạch Minh có chút tức giận lại cảm thấy buồn cười khó giải thích được.

Bác sĩ đề nghị là nếu có điều kiện lưu lại đứa bé này thì nên lưu lại, bởi vì người Quý Sâm nếu như nạo thai có thể sẽ tạo thành thương tổn khá lớn cho cơ thể, hơn nữa lần này cơ hội vạn người chọn một bị bọn họ đụng phải, sau đó khả năng cũng sẽ không bao giờ có con.

Nhìn hai người trước mắt cúi đầu xem mũi chân cầu anh đồng ý, còn không quên lén lén lút lút dắt tay nhau, Lý Trạch Minh cảm thấy mình như độc phụ bổng đả uyên ương, nếu anh mở miệng nói một chữ "Không", hai con khổng tước này có thể vỗ cánh đi đến Thanh Trì, bay về hướng đông nam, cùng bay đi trước mặt hắn.

"Vậy em giúp anh tìm một người nha?" Quý Sâm cẩn thận ngẩng đầu lên, lấy lòng lại khéo léo cười, hàm răng trắng như tuyết mà lộ ra giảo hoạt.

"Anh nói là cái này à?" Lý Trạch Minh bị hai người này tức cười.

Hối lộ không có tác dụng, Quý Sâm nắm chặt tay Lý Trạch Thừa, mím môi.

"Cũng được." Mắt hai người lập tức sáng lên, sáng quắc mà nhìn Lý Trạch Minh, như sói và chó khất thực.

"Nhưng mà ước pháp tam chương..."

Cuối cùng đàm phán song phương đạt thành nhất trí.

Lý Trạch Minh đồng ý bác sĩ viết giấy cho Quý Sâm, dùng danh nghĩa bệnh nặng tạm nghỉ học một năm lại đi học, thế nhưng hai người phải làm ba điều.

Điều thứ nhất là Lý Trạch Thừa cùng Quý Sâm chủ động đề cập, học kì đầu tiên tiền nuôi con là Lý Trạch Minh chu cấp, trong vòng hai năm sau khi hai người đi làm trả hết nợ cả gốc lẫn lãi.

Điều thứ hai, trong nhà phải mời một bảo mẫu chuyên nghiệp, không thể để cho hai thằng nhóc chưa dứt sữa tự mình chăm sóc con, lời nói không êm tai, con nhỏ có chuyện bất trắc ai cũng không chịu được.

Ngẫm lại hai ngày trước tâm huyết dâng trào đi lớp huấn luyện chăm sóc con vặn gãy đầu búp bê, Quý Sâm lòng vẫn còn sợ hãi gật gật đầu.

Điều thứ ba, bà ngoại hiện tại có thể sẽ không tiếp thu được, đi học không gặp được có thể gạt, dự tính ngày sinh trước Tết, lúc đó ăn Tết về nhà con cũng ra đời, dùng con dỗ bà ngoại Quý Sâm, làm cho bà đồng ý chuyện của hai người.

Điều thứ ba này, Quý Sâm bất đắc dĩ vừa mắc cỡ, bất đắc dĩ cậu không thể từ bỏ hiện tại cũng sắp nắm giữ tất cả, hổ thẹn nói dối bà ngoại.

Thế nhưng cuối cùng, Lý Trạch Minh cũng là vì tốt cho ba miệng ăn nhà họ.

Một nhà ba người.

Nghĩ đến bốn chữ này lòng Quý Sâm e lệ đến không được, mình tại sao không xấu hổ như vậy? Nhưng cùng lúc, cậu lại rất cảm động, vì mình cùng Lý Trạch Thừa đều có một người nhà toàn tâm toàn ý đối tốt với bọn họ.

Cho nên bà ngoại cũng nhất định sẽ yêu con cậu.

Lặng lẽ sờ bụng dưới không có động tĩnh của mình, Quý Sâm lôi kéo Lý Trạch Thừa mạnh miệng cảm ơn Lý Trạch Minh.

Ba người cầm đơn kiểm tra thai cùng chứng minh ly khai bệnh viện.

Lý Trạch Minh lái xe, cùng về nhà ăn cơm.

Xuyên qua kính chiếu hậu, Lý Trạch Minh nhìn thấy em trai lạnh nhạt trong kí ức cầm chăn nhung không biết mua từ bao giờ, nhẹ nhàng như lông chim đắp trên bụng Quý Sâm sắp ngủ.

Đuôi mắt Lý Trạch Thừa ôn nhu hóa thành nước, bốc hơi trong không khí, ngưng tụ quanh thân Lý Trạch Minh, chảy qua trái tim phiêu bạt của anh, cọ rửa, là trăm nghìn ngày đêm tới nay, cô quạnh mà anh không muốn người biết, không chỗ sắp đặt.

Mình cũng nên lập gia đình.

...

Nghỉ hè hơn một tháng này, Quý Sâm vẫn ở nhà mình, thế nhưng không ngăn được Lý Trạch Thừa mỗi ngày chạy đến nhà mình. Cậu đương nhiên là ngóng trông Lý Trạch Thừa tới, mỗi ngày tỉnh ngủ thì nằm nhoài phía trước cửa sổ xem xe Lý Trạch Thừa có ở dưới tầng không, nếu là đến, cậu nhất định sẽ không kịp chờ đợi phủ thêm áo khoác liền xuống dưới đón người, cũng không quản bà ngoại có thể hoài nghi hay không.

Ôm người vào lòng, lòng Lý Trạch Thừa vui vẻ, nhưng vẫn nghiêm mặt dạy bảo cậu, "Lần sau đừng chạy như vậy, ở nhà chờ anh, anh sẽ đi gõ cửa."

Không biết có phải do mang thai ảnh hưởng hay không, Quý Sâm mặc dù có lúc tính khí kì quái chút, mà lúc bình thường trở nên so với trước đây càng thêm lớn mật dính người, như một miếng cacao chín, nhu nhược vô lực, cả người kề sát ở trên người Lý Trạch Thừa, kéo tay của đối phương qua thả trên bụng mình, "Không quan tâm, bảo bảo nhớ anh, em cũng nhớ anh."

Cacao còn mang theo nước, dính nhơm nhớp bá đạo buộc tim người ta lại.

Lý Trạch Thừa cảm thấy nếu người trước mắt là bánh ngọt ngâm độc, hắn cũng sẽ không chút do dự nuốt vào bụng, nhưng lại không nỡ làm bánh tiêu hóa hầu như không còn, mà sẽ cầm dao găm chém sắt như chém bùn, sẽ cắt dạ dày trương đầy ra, đem dòng máu của mình nâng bánh ngọt lên, cất vào túi thương yêu cưng chiều.

Quý Sâm đương nhiên không biết những suy nghĩ biến thái của Lý Trạch Thừa, cậu phất tay một cái nỗ lực làm người đang đứng đần mặt như khúc gỗ, "Làm gì thế, lên nhà, bây giờ bà đang làm bánh tổ."(ồ)

(Một loại bánh làm từ bột gạo nếp, thường được ăn vào dịp Tết)

"Ăn bánh tổ?"

Kỳ thực bà ngoại mỗi ngày làm gì đó Quý Sâm đều có chút ăn không vô, dù sao mình mang thai, vẫn không thể bị bà ngoại nhìn ra, chỉ có thể bóp mũi lại miễn cưỡng ngẩng đầu lên ăn.

Ăn đến nỗi mắt nổ đom đóm, sắc mặt biến thành màu đen, một luồng khí nghẹn ở trong cổ họng không ngừng dâng lên, Lý Trạch Thừa ngồi cạnh gấp gáp, lại một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể thừa dịp bà ngoại đi rửa chén yểm trợ cho Quý Sâm, giúp cậu vào WC phun ra.

Ăn xong cơm trưa dằn vặt người, Lý Trạch Thừa đưa Quý Sâm ra ngoài đến tiệm cháo giải quyết.

Một bát cháo hoa nóng hầm hập vào bụng, Quý Sâm thư thái không ít, còn tự giễu mình thật sự không phải mệnh phú quý, mang thai còn không muốn ăn ngon, chỉ muốn uống cháo hoa.

Đưa lòng trắng trứng cho Quý Sâm, Lý Trạch Thừa cau mày, "Lòng đỏ trứng ăn một chút đi, bảo bối."

"Em không muốn, tanh."

"Có dinh dưỡng."

"Nhưng mà nó tanh ấy, anh bảo em làm sao bây giờ!" Quý Sâm xẹp miệng, nói mãi liền bắt đầu rơi hạt đậu, rơi vào bát rỗng, mỗi một giọt đều lên án lòng đỏ trứng tanh.

Một người một mét tám mấy, vóc người tinh kiện nói khóc liền khóc, nước mũi lại nước mắt, khách hàng xung quanh kinh ngạc đến dồn dập liếc mắt.

Đàn ông không dễ rơi lệ, hẳn là gặp phải chuyện khó gì rất vướng tay chân?

Mắt thấy ánh mắt người khác tò mò muốn thu lại cũng không được, Lý Trạch Thừa sợ Quý Sâm cảm giác được rồi khóc càng thêm lợi hại, chỉ có thể dùng áo khoác che lại hai đầu người, ở trước công chúng tạo thế giới riêng nói nhỏ, "Không ăn không ăn, chúng ta đi dạo siêu thị, Sâm Sâm muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, có được hay không?"

Kĩ xảo dỗ người của Lý Trạch Thừa là ở trên giường luyện ra, không nghĩ tới cũng có thể dùng ở dưới giường không chút nào xoắn xuýt, hào phóng sảng khoái dùng trên người Quý Sâm. Mà hết thảy này đều là do thân thể cậu phát sinh một loạt biến hóa vi diệu mà thần kỳ.

Có bao giờ Quý Sâm kiều nhuyễn như vậy, cho nên Lý Trạch Thừa kỳ thực vừa đau lòng lại vui vẻ, còn có chút tiếc nuối, bởi vì Quý Sâm như vậy là mang thai hạn định, mấy tháng sau liền không xuất hiện nữa.

Chuẩn bị kỹ càng thuận tiện nắm cơ hội này, Lý Trạch Thừa dùng áo khoác che lại đầu Quý Sâm, kéo người về trong xe.

Đại khái là cảm thấy mình có chút mất mặt, Quý Sâm vung áo khoác trên đầu ném ra ghế ngồi sau, một quyền nện trên ngực Lý Trạch Thừa đang cài dây an toàn, đánh người trúng một hơi từ phổi bên trong phun ra ngoài, một bộ ngữ khí vui vẻ nói rằng, "Tiên sư nó, vừa rồi không khống chế được, là em làm anh mất thể diện!"

Xoa xoa ngực phỏng chừng bị đánh đỏ, Lý Trạch Thừa hôn nắm đấm chưa kịp thu lại của cậu, "Không mất mặt, là lòng đỏ trứng quá tanh."

Trên đường đi siêu thị, Lý Trạch Thừa nghĩ lát nữa muốn mua chút hoa quả gì, dỗ người ăn như thế nào, đang lúc sắp hết đường xoay xở, người từ khi bị hôn nắm đấm thì không nói gì lại lên tiếng.

Quý Sâm nhìn trước mắt không ngừng xẹt qua bóng cây lắc lư cùng thành phố ngựa xe như nước này, thật sự là không nghĩ ra.

Rõ ràng đều là cây giống nhau, nhà giống nhau, tại sao hai tháng nhìn trước cùng bây giờ nhìn là tâm cảnh hoàn toàn khác nhau chứ? Tại sao mình sẽ trở nên không giống mình.

"Em không phải em, Lý Trạch Thừa, em trở nên làm cho người ta chán ghét."

Quý Sâm bây giờ có bao nhiêu mẫn cảm, Lý Trạch Thừa rõ nhất, mình mỗi ngày tới chậm năm phút đồng hồ cậu đều muốn khóc, cho nên tìm từ càng cẩn thận e dè hơn, suy nghĩ hồi lâu, như là rốt cục nghĩ đến một đáp án thỏa mãn, Lý Trạch Thừa rút tay phải đặt trên vô lăng ra, nhẹ nhàng an ủi bụng Quý Sâm, "Em vẫn là em, bởi vì có bảo bảo, cho nên em phải mặc áo giáp bảo vệ nó."

"Hừ, nước mắt là áo giáp sao?" Quý Sâm không phục, khóc qua còn thì thầm, phản bác đều không có khí thế.

"Nước mắt là áo giáp dịu dàng, em vừa khóc, anh lập tức đến bảo vệ nó."

Nghĩ bậy nghĩ bạ bị đánh lui, Quý Sâm ngồi thẳng nhìn bên ngoài cửa sổ, phong cảnh trở nên tốt đẹp hơn một chút.

Lý Trạch Thừa liếm môi, "Không phải chán ghét, là đáng yêu."

"Lừa người."

"Không lừa người, muốn làm em."

Quý Sâm một tay che bụng, "Ô ngôn uế ngữ!"

...

May mắn chính là phản ứng nôn nghén không kéo dài quá lâu, một hai tuần rồi kết thúc, sau đó Quý Sâm cũng là chỉ là không có quá nhiều khẩu vị mà thôi, nhiều nhất là hơi buồn nôn, nhưng cũng là tiến bộ rất lớn. Công việc hằng ngày của Lý Trạch Thừa cũng chỉ dùng dỗ người ăn cơm, dỗ người vui vẻ là đủ rồi.

Hai người cùng nhau, ngày tháng mang thai trở nên không gian nan, Quý Sâm mỗi ngày đều cùng Lý Trạch Thừa dính chung một chỗ, trừ ăn ra chính là ngủ, bụng còn chưa lớn lên, mặt lại lớn lên trước, may là cậu không thích soi gương, không thì khẳng định là khóc to một trận.

Ngày tháng loáng một cái, kì nghỉ hơn hai tháng cũng kết thúc, mang theo chứng minh cùng thư thông báo trúng tuyển, hai người tới thành phố A.

Giải quyết xong tất cả thủ tục, hai người tiến vào nhà trọ Lý Trạch Minh giúp bọn họ thuê, ở cạnh trường của Lý Trạch Thừa, cảnh vật tĩnh mịch hợp lòng người, gian nhà lấy ánh sáng cũng rất tốt.

Đảo mắt đã vượt qua tết trung thu, bụng Quý Sâm cũng từng ngày từng ngày lớn lên, từ cuối tháng tư đến cuối tháng chín, vừa tròn năm tháng. Cậu mỗi ngày như ôm một quả bóng rổ ở trên bụng, làm gì cũng không tiện, cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ vật thể phản quang nào, vì thế Lý Trạch Thừa thay đổi nhiều ít gia cụ phản quang, cất gương trong phòng tắm đi, chỉ sợ lúc Quý Sâm một mình ở trong nhà nhìn lại thương tâm.

Mỗi ngày học xong, Lý Trạch Thừa vội chạy về nhà làm cơm cho Quý Sâm, nếu buổi chiều có tiết lại chạy về lên lớp, nếu như không có thì ôm Quý Sâm ngủ một giấc ngủ trưa thật dài.

Tiết học buổi chiều kết thúc, Lý Trạch Thừa chạy về nhà chuẩn bị cơm tối, lật đi lật lại, khẩu vị Quý Sâm không tốt cũng ăn không được bao nhiêu, chỉ thấy Lý Trạch Thừa khổ cực, vẫn là buộc mình ăn nhiều một chút, tuy rằng Lý Trạch Thừa được voi đòi tiên lúc càng đút càng nhiều cậu vẫn sẽ quay đầu bỏ chạy, ôm bóng rổ, chuồn cực kì nhanh.

Trời tối hai người xuống lâu tản bộ, Quý Sâm bịt kín mít, sợ bị người khác nhìn ra cậu là con trai. Đi bộ một hai giờ, hai người về nhà cùng xem xem ti vi, hoặc là Lý Trạch Thừa đọc sách làm bài tập, Quý Sâm ở bên cạnh gọt hoa quả cho hắn, giống như lúc trước đi học hắn đút cho mình.

Cho ăn hai người lại không nhịn được muốn lăn tới một chỗ, đầu lưỡi quấn vòng quanh, trêu chọc, chỉ lo không dùng sức người ở bên cạnh sẽ biến mất.

Hôn dù kịch liệt vẫn phải ngừng, Lý Trạch Thừa vẫn không dám chạm vào Quý Sâm, nếu người trong ngực chảy quá nhiều nước, thì cởi quần lỏng lỏng lẻo lẻo của cậu, ngậm huyệt nhỏ mềm mại hơn trước đây, ngậm trong miệng nhai kỹ nuốt chậm, phun ra nuốt vào, ăn tới khi người trên ghế salon khó kìm lòng nổi, cái mông vặn vẹo, lại dùng hai tay nâng đỡ, mở to miệng ngậm hoa môi vào, giống như ăn cái bánh ngọt mềm mại.

Bụng quá lớn, Quý Sâm không thể giống như trước nhìn Lý Trạch Thừa mút âm vật như thế nào, chỉ thấy được chỗ bụng nhô lên có một cái đầu lông xù chập trùng lên xuống.

Không nhìn thấy động tác của Lý Trạch Thừa giảm ít đi không ít cảm giác xấu hổ, Quý Sâm nửa điểm không do dự mà tách lỗ huyệt trơn ướt ra, ưỡn cổ thở dốc không ngừng, "A... Liếm sâu một chút."

Tiếng nước vang ở bên tai càng lúc càng lớn, thịt nóng bị liếm khép lại, lại bị đầu lưỡi liếm mở, run rẩy chảy nước.

Quý Sâm chỉ cảm thấy sâu bên trong càng ngày càng ngứa, cậu lắc eo, bụng lớn lúc ẩn lúc hiện, như rùa đen nhỏ ngốc nghếch.

Lưỡi Lý Trạch Thừa đâm thẳng vào, hồng thịt vừa mềm vừa ướt không kịp chờ đợi nuốt cả đầu lưỡi, trương rúc ngọ nguậy.

Dâm thủy lan tràn ra trong lưỡi, trong không khí đều là mùi vị của cậu, Lý Trạch Thừa nhịn đến nỗi cả người đều đau, "Bé dâm, mang thai còn dâm như vậy, lớn bụng làm em có được hay không?"

"Được, được, ông xã làm em." Sau khi mang thai, số lần Quý Sâm gọi ông xã rõ ràng bắt đầu tăng lên, Lý Trạch Thừa bị cậu gọi thì tìm không ra nam bắc.

Đầu lưỡi bắt chước động tác dương vật đâm chọc, nhanh chóng làm chuẩn bị, làm cậu không ngừng chảy nước. Bụng dưới bủn rủn, co quắp bị đầu lưỡi câu ra từng luồng từng luồng dâm thủy, chảy vào trong miệng Lý Trạch Thừa, có ít không kịp liếm chảy xuống cằm, tích tí tách chảy xuống đất.

Huyệt thịt sớm đã bị nhiều lần tình ái làm đến đỏ sậm, như cánh hoa hồng nở rộ, bị đầu lưỡi lôi ra lại nặng nề nhét vào bên trong huyệt ướt dầm dề.

Khoái cảm như điện chảy cả người, ào ào ào nổ tung cả người, Quý Sâm thoải mái cả người run rẩy, rầm rì phun ở trong miệng Lý Trạch Thừa.

Hoa môi mập mạp lại bị mạnh mẽ mút vào trong miệng, là Lý Trạch Thừa đang kéo dài khoái cảm cao trào của cậu, Quý Sâm không chịu nổi khép hai chân, kẹp lấy đầu Lý Trạch Thừa, toàn thân run rẩy không ngừng.

Lý Trạch Thừa rốt cục chơi đủ rồi, giúp cậu đem liếm khô sạch sẽ huyệt dâm, chà xát miệng muốn kéo quần Quý Sâm lên.

Lúc mang thai dục vọng so với lúc thường còn mãnh liệt gấp mấy lần, cậu bây giờ bị Lý Trạch Thừa đụng vào đã ẩm ướt đến rối tinh rối mù, có lúc chỉ là hôn nhẹ trán, Quý Sâm cũng có thể ướt đẫm quần lót, không có cảm giác xấu hổ mà cởi quần xuống cầu liếm.

Thế nhưng dục vọng khó bình, chỉ là liếm huyệt đã không thể thỏa mãn Quý Sâm, cậu tóm lấy tay đang kéo quần mình của Lý Trạch Thừa, liếm môi dâm đãng, "Không đủ, muốn làm."

Tuy rằng bác sĩ nói sau ba tháng có thể thích hợp làm tình, mà Lý Trạch Thừa vẫn còn có chút không dám, mấy tháng này vẫn luôn nhẫn nhịn không làm Quý Sâm, nhiều nhất làm cho cậu ôm bụng khẩu giao cho mình.

Dương vật sưng to sắp xuyên qua quần, Lý Trạch Thừa nâng chân Quý Sâm lên, liếm lòng bàn chân mẫn cảm của cậu, đem người liếm đến run rẩy, lại một lần nữa dâm thủy nóng vội, còn nói một đằng làm một nẻo mà khàn giọng nói, "Không được, bụng Sâm Sâm sẽ đau."

Hai tay ôm bụng, Quý Sâm đần độn mà khuyên hắn, "Bảo bảo đang ngủ, muốn làm."

Lý Trạch Thừa hận không thể hóa thành thú hoang trực tiếp nuốt sống Quý Sâm mềm mại, hắn hít sâu một hơi, bàn tay sờ lên lỗ nhỏ bắt đầu chảy nước, "Đau bụng phải nói cho anh."

Đẩy ngón tay của hắn vào trong huyệt nhỏ, Quý Sâm vội vã không nhịn nổi lắc mông, "Rồi, nhanh lên, trực tiếp vào đi."

...

Một chiếc gương duy nhất trong nhà bởi vì Quý Sâm không muốn thấy mình bụng lớn, bị Lý Trạch Thừa dời đến phòng khách.

Hắn ý đồ xấu ôm người vào phòng khách, dừng lại ở trước gương.

Quý Sâm bất an ôm bụng, nghiêng đầu muốn khóc lại không khóc mà làm nũng, "Đi ra ngoài, em không muốn ở trước gương."

Tách hai chân cậu ra, đỡ dương vật cọ xát ngoài huyệt nhỏ ướt át, tìm đúng chỗ lỗ nhỏ đang chảy nước chậm rãi đâm vào, Lý Trạch Thừa dỗ cậu ngẩng đầu, "Ngoan, xem ca ca thao Sâm Sâm mang thai."

Cả người bị đẩy về phía trước, gót chân đệm lên, ngón chân miễn cưỡng chạm trên sàn gỗ, bụng có chút xệ xuống, Quý Sâm vội vã nâng lên, vừa thừa nhận dương vật chậm xuyên mang tới khoái cảm dằn vặt, vừa lắc đầu, "Ừm... Không... Không muốn, quá xấu, như con quái vật."

Vòng qua eo lớn hơn gấp mấy lần của Quý Sâm, eo Lý Trạch Thừa ưỡn về phía trước, hai phần ba vật cứng cũng đâm vào, bị âm đạo căng mịn cắn đến sảng khoái.

Quý Sâm kinh ngạc thốt lên một tiếng bị thao một cái nhào tới trước, lập tức được một tay Lý Trạch Thừa bao lại bụng, ôn nhu lại bá đạo mà rút ra cắm vào.

"Ư, thật thoải mái..." Cả người không làm gì được, Quý Sâm ý loạn tình mê mà trở tay treo ở cổ Lý Trạch Thừa, lại không nghĩ rằng tư thế này trực tiếp khiến toàn thân cậu trần truồng bại lộ ở trước gương. Cậu mông lung đôi mắt đầy nước, nhìn thấy mình bị thao.

Tình ái không giống với dĩ vãng có chút thô bạo, người phía sau bận tâm bụng của cậu, ôn nhu triền miên đâm chậm, lại dùng mười phần khí lực, chốc chốc chôn sâu ở huyệt khoang đâm vào, mỗi một cái đều dừng lại đánh vòng nghiền nát, Quý Sâm hơi mở miệng, run rẩy cằm giảm bớt khoái cảm quá nhiều.

"Rất đẹp, bảo bối mang thai rất đẹp, đừng sợ, cẩn thận nhìn ca ca thao bảo bối thế nào." Lý Trạch Thừa có chút thở gấp, thở dốc nóng rực quấn quanh ở bên tai Quý Sâm, nóng đến mức cậu không khống chế được mà kẹp chặt huyệt nhỏ, càng thêm phóng đại dục vọng cùng dòng điện.

Trong gương mình kiên trì đỡ bụng quái dị, tròn vo, cái rốn cũng bị kéo thẳng. Ba tháng trước cơ bụng còn hơi có bị kéo căng như bóng cao su, bị thao đến không ngừng ưỡn về phía trước.

Sau khi mang thai khiến cho da cậu càng như phát sáng, tản ra tràn đầy ánh sáng.

Tính khí không ngừng phun tinh ở trước đập lên bụng, tinh dịch trắng lung tung bắn hết lên bụng.

Âm thần đỏ sẫm gấp gáp cắn côn thịt thô to, tính khí nổi gân xanh, chất nhầy bị kéo ra chảy đến tinh hoàn, kẹp ở trong da thịt, ở trong phòng khách tĩnh lặng vang lên tiếng nước.

Bụng được Lý Trạch Thừa trìu mến nâng, chậm rãi âu yếm, thịt vai bị ngậm trong miệng khẽ cắn hút liếm, trong lúc đó động tác của hắn lại một khắc cũng không dừng lại, nhìn mình trong gương đỏ mặt, lại có loại vẻ đẹp kì quái.

Rất lâu không được đâm vào, được giữ lấy, trong khoái cảm và xấu hổ, Quý Sâm co giật, rên rỉ nghiêng đầu hôn người phía sau thao cậu, đạt tới cao trào trước nay chưa từng có.

Trước mắt một mảnh ánh sáng chói mắt, thật giống có vô số vầng sáng, mùi vị ngọt tanh tán khắp trong không khí, xuân tình bốn phương tám hướng bao hai người lại, làm thành một đoàn chặt chẽ không thể tách rời, xuân thủy từ chỗ giao hợp của hai người róc rách chảy xuống, thuận chân Quý Sâm rơi xuống sàn nhà bằng gỗ, lóe ánh sáng óng ánh.

Đâm sâu mấy lần, tại dục vọng ngập đầu đột nhiên rút dương vật ra khỏi huyệt đạo ẩm ướt, Lý Trạch Thừa lật người Quý Sâm lại hôn, nồng tinh từng luồng từng luồng bắn vào bụng tròn vo của Quý Sâm, cùng với tinh dịch của cậu, hòa vào nhau.

Bàn tay giao hòa, đưa đến giữa hai chân Quý Sâm, đón xuân triều không ngừng được của cậu, nhưng căn bản vô dụng, dâm thủy ấm áp chảy vào lòng bàn tay, lại chảy ra kẽ tay, làm ướt toàn bộ tay Lý Trạch Thừa.

Bụng vắt ngang giữa hai người, Lý Trạch Thừa ôm cậu cũng có chút khó khăn, một tay nhẹ nhàng đặt lên sống lưng đầy đặn của Quý Sâm, trên dưới vuốt ve dỗ cậu, "Được rồi, được rồi."

Bất mãn chu môi, Quý Sâm ôm lấy Lý Trạch Thừa hít hít mũi, lầu bầu, "Còn muốn."

Tui nhớ là tui đã viết rất rõ ràng ở nguyên văn, nhắc nhở rất nhiều lần rồi, rất nhiều người mang thai chính là sẽ bởi vì hormone thay đổi trở nên mẫn cảm dễ tức giận, bởi vì muốn tận lực viết chân thực, cho nên tiểu Quý cũng biến thành lập dị, trở nên thích khóc. Tui nghe nói có nhiều phụ nữ có thai tự dưng khóc lớn, thật sự đáng thương vừa đáng yêu.

Chính cậu ấy cũng rất tức giận, cũng rất phiền lòng, nếu như các cô nghiêm túc nhìn một đoạn này, vẫn nói như ngôn tình, đừng nói như vậy, nếu không thích, kiến nghị trực tiếp nhấn x, hoặc là tự phun tào ở trang của mình, đừng đến chỗ bình luận thảo luận, tim thủy tinh của tui thật sự không chịu được.