Tùy Xán Nùng chưa bao giờ thấy cuộc đời mình lại khó khăn đến như thế.

Rõ ràng mình là người được theo đuổi, nhưng nhiệm vụ của anh lại là gian khổ nhất, bởi vì giờ việc mà anh cần thực hiện là “khiến Kỷ Linh cảm thấy cậu ấy đã theo đuổi mình thành công”.

Thật ra kể từ sau khi biết Kỷ Linh không có ý định tự hại, đúng là Tùy Xán Nùng đã nhẹ nhõm hơn nhiều, có trời mới biết trước đó anh đã trằn trọc một mình thức trắng bao nhiêu đêm dài.

Song, tuy hiện giờ không còn lo lắng và dày vò nữa, Tùy Xán Nùng cảm giác mình vẫn không thư thái hơn được là bao.

Rõ ràng mình được theo đuổi, mà quả tình là Kỷ Linh cũng có những hành vi… giống như theo đuổi, ví dụ như cậu chủ động nấu cơm cho Tùy Xán Nùng, hay ví dụ như mua một bó hoa thật xinh đặt trong phòng ngủ của Tùy Xán Nùng.

Nhưng cậu sẽ không vào ngủ cùng phòng anh.

Kỷ Linh giữ khoảng cách giữa hai người rất giỏi, có khi bầu không khí đã mờ ám đến cực điểm rồi thì trước khi đến bước cuối cùng, cậu lại thình lình dừng lại. Tùy Xán Nùng thực sự cồn cào gan ruột.

Anh chỉ thấy mình như ở bên bị động, rõ ràng đang bị kéo đi.

Tùy Xán Nùng nhận ra so với việc bị động đợi chờ Kỷ Linh theo đuổi, giờ việc mà anh cần làm hơn hết là chủ động ra chiêu.

Sau khi cân nhắc kĩ, Tùy Xán Nùng lên mạng đặt mua hỏa tốc rất nhiều chậu nấm, hơn nữa vì ấp ủ ý định riêng, anh không điền địa chỉ nhận hàng là nhà mà chọn trường học.

Khi anh ôm một chậu đầy những bọc nấm tới phòng của Kỷ Linh, trông Kỷ Linh chần chừ thấy rõ.

Tùy Xán Nùng nói: “Mau, mau giúp anh… anh thật sự không bê nổi nữa rồi.”

Kỷ Linh giúp Tùy Xán Nùng đặt chậu nấm xuống, Tùy Xán Nùng mới nói trong tiếng hổn hển: “Nấm trong phòng anh… đã lớn hết rồi, nên anh lại mua thêm mấy chậu mới nữa.”

“Lần này nhiều chủng loại hơn.” Tùy Xán Nùng nói, “Hơn nữa lần này không phải mua cho học sinh, cũng không do bất cứ nguyên nhân nào khác.”

“Chỉ đơn giản là vì anh biết em thích nấm nên anh muốn tặng em thôi.” Anh nói.

Tùy Xán Nùng nhìn Kỷ Linh: “Nên lần này anh để luôn đống nấm này ở phòng em nhé, rồi về sau anh sang phòng em tưới nước mỗi ngày, em thấy được không?”

Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng chăm chăm, lát sau cậu “Ừ” khẽ, đáp: “Được.”

Tùy Xán Nùng yên lặng một chốc, lại nói một cách khô khan: “Thế, anh đi đây nhé?”

Kỷ Linh bỗng nói: “Đợi chút đã.”

Kỷ Linh đứng dậy tiến đến trước mặt Tùy Xán Nùng, hơi ngẩng mặt lên, giơ tay vòng nhẹ qua cổ Tùy Xán Nùng.

Cứ thế, cậu choàng tay qua cổ Tùy Xán Nùng, khoảng cách giữa hai người lập tức được rút ngắn lại thật gần, trông cứ như đang ôm nhau.

Tùy Xán Nùng cứng người, song trông Kỷ Linh lại rất nghiêm túc.

Lát sau Kỷ Linh buông tay ra, Tùy Xán Nùng thấy cậu cụp mắt, nghiêng đầu, giơ ngón tay ước chừng độ dài, sau đó lại ngẩng lên.

“Dạo này trời đang lạnh, em muốn đan một chiếc khăn quàng cho anh.” Kỷ Linh nói, “Nhưng em không xác định được độ dài vừa vặn với anh nhất.”

Cậu nghĩ ngợi, đoạn nói thêm: “Vả lại em cũng không biết… rốt cuộc anh có cần khăn quàng cổ không nữa.”

Chỉ vài giây ngắn ngủi, trái tim Tùy Xán Nùng dao động liên tục.

Tùy Xán Nùng lập tức cảnh giác: “Anh muốn chứ, anh cần lắm đây, đúng lúc đang thiếu khăn quàng cổ, hai hôm nay gió mạnh quá, toàn len vào trong cổ anh…”

Kỷ Linh đáp “Ừm”.

Ngay sau đó, trông cậu lại có vẻ buồn rầu: “Nhưng em lại nghĩ đan một đôi găng tay có vẻ cũng hay.”

Tùy Xán Nùng “Ồ” lên.

Kỷ Linh nghiêm túc suy tư, nói: “Em đan cả cho anh được không?”

Phải mất một lúc Tùy Xán Nùng mới đáp, giọng khàn khàn: “…Đương nhiên là được.”

Anh cũng không biết mình bị làm sao nữa, bởi vì thực chất Kỷ Linh đâu có làm gì, thậm chí có những lúc cảm tưởng như cậu đang cố kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra một cách không rõ ràng.

Nhưng càng không thể chạm vào như vậy, Tùy Xán Nùng càng cảm giác… trái tim mình như bị thứ gì buộc chặt.

Chẳng mấy đã đến tháng hai.

Trụ sở chính trường Tùy Xán Nùng dạy ở Anh, hàng năm vào thời gian này thường sẽ có cách giáo viên ở trụ sở chính được cử đến để trao đổi, xét theo một ý nghĩa nào có thì có thể coi là học hỏi lẫn nhau, dù Tùy Xán Nùng luôn cho rằng việc đó chỉ tổ lãng phí thời gian, giống như một chuyến du lịch sang Trung Quốc nhưng bằng số tiền được đài thọ của các giáo viên ở trụ sở chính vậy.

Năm nay Tùy Xán Nùng với Thomas giao lưu với một cô giáo sinh học ở trường chính, sau khi trò chuyện đôi ba câu thì phát hiện ra cô giáo này còn là đồng hương của Thomas. Thomas nháy mắt ra hiệu điên cuồng, Tùy Xán Nùng ngầm hiểu, bèn đề nghị cùng ăn trưa chung.

Trên đường đến căn tin, Thomas và cô giáo kia đi trước nói chuyện phiếm, Tùy Xán Nùng buồn chán đi theo sau hai người, còn giữ một khoảng cách ngắn.

Vì có giáo viên ở trường chính qua nên khu đồ ăn Trung Quốc ở căn tin đặc cách chuẩn bị cả sủi cảo, xem như là một món ăn hiếm khi được nhập về dương gian. Nhưng sau khi ăn xong, cô giáo nọ lại bỗng bị các giáo viên khác là bạn đồng hành gọi đi mất, làm Thomas ngây ngẩn như mất hồn. 

Tùy Xán Nùng cũng buồn cười, nhưng vừa ngước lên, anh đã thấy Kỷ Linh sóng vai đi cùng một người đàn ông bảnh bao tóc nâu chừng mét 95 đi tới căn tin.

Tùy Xán Nùng ngẩn người.

Người đàn ông người Anh này trông rất lạ, tức anh ta hẳn là giáo viên từ trụ sở chính tới, nhưng anh ta lại nói chuyện với Kỷ Linh rất thân thiết. Như cảm ứng được, cùng lúc ấy Kỷ Linh cũng ngước lên, trong một giây lát,  tầm mắt cậu lướt qua đám đông và va phải ánh nhìn Tùy Xán Nùng giữa không trung.

Sau đó Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh ngẩng lên tiếp tục nói gì đó với người đàn ông kia, hai người còn cùng đứng xếp hàng.

Tùy Xán Nùng hỏi Thomas: “Người đi cạnh Kỷ Linh là ai thế?’

Thomas nắm bắt tin tức nhanh nhất, anh ta nói: “Adam ở trụ sở chính, dạy vi phân và tích phân, thật ra mấy năm trước cũng đến chỗ chúng ta trao đổi một lần rồi, có điều ngày ấy Kỷ Linh chưa vào làm.”

“Nhưng nghe nói anh ta và Kỷ là bạn cùng trường đại học đấy.” Thomas cắn hai miếng sủi cảo, lúng búng nói: “Hơn nữa nghe nói hồi đó là anh ta đề xuất cho Kỷ chuyển công tác sang đây.”

Tùy Xán Nùng không nói gì.

Thomas cũng không phát hiện ra điều bất thường, anh ta tiếp tục nuốt thêm hai miếng sủi cảo nữa mới cau mày, nói: “Ôi quên cho dấm rồi, tôi thấy cậu cũng lấy nhiều đấy, cậu cho tôi chấm một miếng nhé…”

___ 

Kỷ Linh nói: “Góc 9 giờ, người cao cao ấy, đừng có nhìn thẳng người ta.”

Adam đáp lại, sau đó bình tĩnh lén liếc mắt nhìn: “Chà, đẹp trai quá.”

Kỷ Linh đồng ý với điều đó, cậu nói: “Đúng vậy.”

Adam có thể xem là một trong số những người bạn tốt nhất của Kỷ Linh hồi ở Anh.

Hồi du học Anh, Kỷ Linh là kiểu người viết rõ ràng “không xã giao, đừng đến gần” trên mặt, nhưng khi đó, Adam vẫn chủ động làm quen với cậu.

Nhận thấy sự khác thường, Kỷ Linh lập tức tỏ rõ tâm trạng bị làm phiền của mình. Sau đó, Adam mới ngượng ngùng nói: “Xin lỗi cậu nhiều, thật ra là vì những chiếc áo len cậu mặc cái nào cũng rất đẹp, trông như của cùng một nhà thiết kế, tôi tò mò muốn hỏi xem cậu mua chúng ở đâu lắm nhưng nếu cứ hỏi tùy tiện thì lại không được lịch sự cho cam…”

Kỷ Linh mới nhận ra cảm giác của mình không sai, anh chàng mét chín này cũng cùng loại với mình. Anh ta có một trái tim thiếu nữ hồng phấn và đam mê với phối đồ, có điều trước nay chỉ nằm dưới.

Sau đó hai người trở thành bạn bè khá thân, khi Kỷ Linh tốt nghiệp, Adam còn giới thiệu công việc này cho cậu.

Adam nhìn thoáng qua bóng lưng Tùy Xán Nùng, cười nói: “Vì anh ta nên cậu mới không chịu sang cơ sở chính với tôi sao?”

Kỷ Linh nghĩ ngợi, đoạn đáp: “Lúc ấy tôi chọn như vậy chủ yếu là vì yếu tố thời tiết, ẩm thực, và cả visa công tác nữa.”

Ngừng lại giây lát, cậu nói thêm: “Nhưng bây giờ thì anh ấy đúng là nguyên do chủ chốt.”

Adam bật cười ha ha.

Nhà ăn như một biển người, lại một lần trùng hợp nữa, Kỷ Linh chạm mắt Tùy Xán Nùng xa xa.

Một lúc sau, Tùy Xán Nùng mới quay người đi về phía cầu thang.

“Hai người có vẻ quan tâm nhau lắm.” Adam nhạy bén chộp được cảnh ấy, “Thế tiến triển đến đâu rồi? Mối quan hệ hiện tại giữa hai người là gì?”

Kỷ Linh gật đầu, nói: “Tôi đang theo đuổi anh ấy.”

Adam “Ồ” lên một cách cường điệu: “Thì ra không phải đang yêu nhau tha thiết à?”

Kỷ Linh ngẩn người, cuối cùng không nói gì nữa.

Ăn trưa xong, Kỷ Linh dẫn Adam đi tham quan phòng của mình.

Bắt gặp một dãy dài những chậu nấm đặt trên ban công, Adam thốt: “Đáng yêu quá, ra là cậu cũng chăm sóc mấy thứ này à?”

Kỷ Linh nói: “Thật ra là anh ấy tặng tôi.”

Adam sửng sốt, sau đó cười lắc đầu, rõ ràng anh ta không nói, nhưng Kỷ Linh lại biết anh ta định nói gì.

Adam lấy điện thoại ra chụp ảnh, nói là vì nấm đáng yêu quá nên muốn chụp lại đăng ins. Kỷ Linh đã quen rồi nên quay người dọn dẹp mặt bàn. Song, khi vừa ngước lên, Kỷ Linh lại thấy Tùy Xán Nùng đứng trước cửa phòng mình.

Tùy Xán Nùng đứng yên, lẳng lặng nhìn cậu chăm chú.

Hai người nhìn nhau một giây, Tùy Xán Nùng mới gật đầu, nói: “Anh đến tưới nước cho nấm.”

Kỷ Linh ngẩn người.

Thực tình thì cậu hơi hoang mang, bởi vì ngày thường toàn sau giờ học Tùy Xán Nùng mới có thể sang tưới nước cho nấm, nhưng lần này anh lại chọn qua đây vào giờ nghỉ trưa.

Adam không để ý đến tiếng động phía sau nên vẫn tiếp tục đổi góc chụp nấm, nói với Kỷ Linh: “Kỷ, mấy cây nấm này đáng yêu quá, lát nữa cho tôi hái mây cây đi được không…”

Kỷ Linh còn chưa kịp lên tiếng, Adam đã ảo não nói: “À, nhưng tôi đem đi cũng chẳng để làm gì, dù sao tôi ở khách sạn, cũng không nấu được cơm —— Uầy khoan đã, Kỷ, đây là poster học sinh cậu làm à?”

Còn chưa kịp đáp “Đúng vậy”, Kỷ Linh chợt nghe một âm thanh rất lạ vang lên từ đằng sau mình. Cậu ngơ ngác quay lại, thấy Tùy Xán Nùng đanh mặt cầm kéo cắt những cây nấm đã chín.

Kéo rất sắc nên tốc độ cắt nấm bằng kéo nhanh hơn hái bằng tay rất nhiều, động tác của Tùy Xán Nùng cực kì trơn tru, cây kéo roẹt một đường là cả cụm nấm to rơi xuống theo.

Bấy giờ Adam mới phát hiện ra Tùy Xán Nùng đứng sau.

Đầu tiên anh ta “Ồ” lên, nhìn Kỷ Linh rồi lại nhìn Tùy Xán Nùng, sau đó nhiệt tình vươn tay về phía Tùy Xán Nùng, nói: “Xin chào, tôi là Adam.”

Tùy Xán Nùng nắm tay Adam, anh cười nhẹ, cũng giới thiệu tên mình.

“Xin lỗi, chắc tôi hơi ồn.” Tùy Xán Nùng mỉm cười, nói, “Không sao, mặc kệ tôi, hai người cứ nói chuyện tiếp đi.”

Adam ngây người, đáp: “À được…”

“À khoan đã, chắc tôi lại phải xen ngang một chút ——” Tùy Xán Nùng lại quay đầu, anh nhìn Kỷ Linh, hỏi rất thản nhiên: “Tối nay anh nấu xúp nấm cho em được không?”

Giọng Tùy Xán Nùng rất mực dịu dàng.

Nhưng lạ là rõ ràng đang nói chuyện với Kỷ Linh, anh lại chọn hỏi bằng tiếng Anh, mà dường như âm lượng cũng được tăng lên một cách cố ý.

“Nhưng xúp nấm thì… cũng có nhiều kiểu khác nhau.” Tùy Xán Nùng nhìn thẳng vào mắt Kỷ Linh, anh nói, “Anh biết nấu xúp nấm kem với xúp nấm trứng.”

“Nên thầy Tiểu Kỷ muốn ăn kiểu nào?” Anh hỏi.