Non Xanh Vẫn Ở Đây

Chương 52: Đừng sợ, anh không "ăn" em đâu!

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Hứa Thanh San đã không hỏi Chung Thành rằng đứa bé mà cô nhìn thấy có phải con của anh không, dù sao thì đó cũng là chuyện giữa vợ chồng họ. Cô nhớ rõ lúc Chung Thành ly hôn với vợ cũ, hai người không hề ầm ĩ. Anh cho vợ trước một khối bất động sản và hơn một triệu tệ tiền mặt.

Hứa Thanh San đã từng gặp vợ trước của anh vài lần, cũng không rõ lắm, chỉ biết hai người họ khá thân thiết.

Có điều Chung Thành vẫn luôn thích trẻ con, bố mẹ anh lại càng khỏi phải nói. Từ khi anh kết hôn, hai ông bà đã bắt đầu giục anh sinh cháu cho mình bế bồng.

Nếu đứa bé thật sự là con của anh thì có lẽ tình huống của Bảo Ninh sẽ rất xấu hổ.

"Chung Thành không giống như loại người sẽ bội tình bạc nghĩa. Em cũng đừng cả nghĩ." Hứa Thanh Sơn thấy sắc mặt Hứa Thanh San không tốt thì không thể không lên tiếng an ủi cô: "Anh ấy có thể bỏ được công ty để đuổi theo cô giáo Tống thì chắc chắn sẽ không vương vấn chuyện cũ đâu."

Hứa Thanh San bĩu môi, bất đắc dĩ thở dài: "Chỉ mong vậy. Anh ấy tốt với vợ cũ lắm. Lúc nghe nói anh ấy ly hôn, em còn lấy làm khó hiểu suốt một thời gian dài."

"Đôi khi, đàn ông tốt với một người cũng có rất nhiều loại lý do. Phó Triết chăm sóc Du Tinh ba năm, chẳng phải người ngoài nhìn vào cũng thấy rất tốt sao." Hứa Thanh Sơn vừa xoa đầu Hứa Thanh San bằng bàn tay rảnh rỗi, vừa cười nói: "Tin anh đi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Sao Hứa Thanh San không thể lo lắng cho được. Nghe Hứa Thanh Sơn nói thế, cô không nhịn nổi cười: "Tin anh cũng vô ích, Chung Thành là Chung Thành cơ mà."

Thời đại học, thật ra vị đàn anh khóa trên này của cô được chào đón kinh khủng, tài đức đủ cả, diện mạo cũng rất ổn.

Tình yêu thời đại học, những điều kiện đi kèm chỉ là thứ yếu, mà chú trọng đến cảm giác và vẻ ngoài hơn.

Rất nhiều người đã theo đuổi Chung Thành, trong đó không thiếu những nữ sinh khóa dưới có vẻ ngoài và xuất thân "ăn đứt" Bảo Ninh. Nhưng anh đều không thích, cứ mê mẩn Bảo Ninh như thể bị trúng tà vậy.

"Trực giác của đàn ông." Hứa Thanh Sơn lạnh lùng cho một câu, rồi nhếch khóe miệng: "Tình cảm là chuyện của hai người, Chung Thành không phải kiểu do dự thiếu quyết đoán, anh ấy sẽ xử lý tốt thôi. Em cất lo lắng đi, hoặc lo cho anh thì hơn."

Hứa Thanh San nghe ra ẩn ý trong lời nói của Hứa Thanh Sơn, bèn bật cười: "Mùi dấm lan từ Lâm Châu đến tận thành phố B, anh không thấy mệt à?"

"Em không mệt thì anh chắc chắn sẽ không mệt rồi." Hứa Thanh Sơn khẽ cười ra tiếng.

Ở lại nhà họ Hứa hai đêm, hắn đều ngủ một mình.

Hứa Thanh San nóng bừng hai má, lười phải để ý đến hắn. Khi họ tới nơi, xe của Chung Thành đã đỗ dưới lầu. Dừng xe, bước xuống, Hứa Thanh San thấy Chung Thành cũng gọi cả vợ cũ của anh là Lương Dĩ Đồng tới thì hơi ngạc nhiên.

"Qua cửa của bố mẹ vợ chưa?" Chung Thanh trêu Hứa Thanh Sơn, đoạn mời họ ngồi xuống.

Hứa Thanh San khẽ gật đầu với Lương Dĩ Đồng, rồi ngồi xuống bên cạnh Bảo Ninh, tự nhiên nắm lấy một tay của cô bạn. Tống Bảo Ninh chưa từng trải qua trường hợp như này, nhiệt độ trong phòng ăn không cao, nhưng trán cô ấy lại đầy mồ hôi, rõ ràng là đã rất sợ.

"Hôm nay tôi gọi hai người tới cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói rõ trước mặt hai người và Bảo Ninh." Chung Thành thả tay Bảo Ninh ra, nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy, cười bảo: "Em yên tâm, anh sẽ không từ bỏ em."

"Hay để em nói cho!" Lương Dĩ Đồng nhấp ngụm trà, sau đó dừng ánh mắt ở Tống Bảo Ninh, mỉm cười: "Tôi tái hôn rồi, bé con được sinh ra trước khi đăng ký kết hôn. Trước đây, tôi và Chung Thành đã thử muốn chung sống yên ổn. Nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi đều không thể yêu nhau. Thật ra, sau khi kết hôn nửa năm thì chúng tôi đã làm thủ tục ly hôn, cứ giấu giếm mãi là bởi khi đó mẹ tôi không được khỏe."

Hứa Thanh San nghiêng đầu nhìn Chung Thành một cách khó tin. Cô mấp máy môi nhưng rồi lại không nói gì.

Chung Thành nói tiếp, sắc mặt thản nhiên: "Giấu giếm hơn một năm. Sau khi ly hôn thì chúng tôi ly thân."

Hứa Thanh San thở phào một hơi, đồng thời không khỏi cảm thấy hơi ngượng: "Là em nghĩ nhiều rồi."

"Không trách em được, hôm đó ở Lâm Châu, quả thực chị đang rất vội nên không kịp giải thích rõ với em." Lương Dĩ Đồng mỉm cười rộng lượng: "Tôi không dùng bữa đâu, để bé con cho bố cháu, tôi không yên tâm lắm. Tôi đi trước đây." Dứt lời, cô ấy khẽ gật đầu với Chung Thành, đoạn đứng dậy chào tạm biệt.

Chung Thành cũng đứng lên: "Đi đường cẩn thận nhé!"

Lương Dĩ Đống nhoẻn cười, vẫy tay, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Chung Thành thực sự là một lựa chọn rất lý tưởng để làm chồng, nhưng không yêu chính là không yêu, có thử thế nào cũng vô ích.

Trong nửa năm sau khi cưới, số lần hai người "ngủ" với nhau chỉ đếm trên một bàn tay. Vấn đề không nằm ở Chung Thành mà là ở Lương Dĩ Đống. Mỗi lần cô ấy đều không cảm nhận được sự hưởng thụ, trái lại có cảm giác như đang ra pháp trường.

Chung Thành cũng không thoải mái, có một lần đang "làm" được nửa chừng thì bị Lương Dĩ Đống đẩy ra. Từ đó, anh không bước vào phòng ngủ chính nữa.

Chung Thành là một người rất kiêu ngạo. Lương Dĩ Đống nói không, anh tuyệt đối sẽ không làm khó cô ấy.

Quãng thời gian đó, bọn họ tôn trọng mà khách sáo với nhau, như thể hai người bạn cùng phòng sống chung trong căn phòng tân hôn. Cuối tuần, họ vẫn trở về ăn cơm vào cuối tuần. Hai bên cha mẹ đều ngỡ rằng họ rất ân ái, không ngừng thúc giục họ sinh con.

Cuộc nói chuyện dài đầu tiên sau khi kết hôn là lần Lương Dĩ Đống đẩy Chung Thành xuống khỏi người mình lần nữa. Chung Thành vẫn luôn quan tâm đến cảm nhận của Lương Dĩ Đống liền bật đèn lên, nghiêm túc yêu cầu nói chuyện. Hai người trò chuyện một đêm, họ mở lòng và cùng cẩn thận phân tích cuộc hôn nhân này có thể tiếp tục được không. Kết luận cuối cùng là không thể.

Lúc ly hôn, Lương Dĩ Đống vốn không cần gì cả. Nhưng Chung Thành nói suy cho cùng cô là vợ anh, sau này muốn kết hôn cũng sẽ bị người khác đánh giá thấp bởi đã từng ly hôn một lần. Cho nên anh đền bù cho cô rất nhiều, và còn tỏ thái độ rất cứng rắn.

Lương Dĩ Đống cực kỳ cảm động, lại vô cùng tự trách. Cô ấy còn nhớ rõ khi hai người ra khỏi Cục Dân Chính, cô ấy đã nghĩ lại, tại sao mình không có cách nào để yêu Chung Thành.

Hồi đó không nghĩ ra câu trả lời, mãi đến vừa rồi nhìn thấy anh nắm tay Tống Bảo Ninh cùng xuất hiện, Lương Dĩ Đống mới chợt hiểu ra.

Họ là cùng một loại người, bề ngoài sẵn sàng thỏa hiệp nhưng tận trong xương cốt lại không làm được điều đó. May mà đã kịp thời ngăn chặn tổn thất.

Lương Dĩ Đống bây giờ rất hạnh phúc, gả cho người mình yêu, còn sinh một cô con gái dễ thương, sống cuộc sống đầm ấm. Còn Chung Thành, khi anh nhìn Tống Bảo Ninh, sự thâm tình và quyến luyến trong mắt nồng đượm đến nỗi dường như sắp trào ra. Chắc hẳn anh cũng đang rất hạnh phúc.

Lương Dĩ Đống lên xe, liếc nhìn chiếc xe của Chung Thành qua gương chiếu hậu, nở nụ cười thư thái, rồi nổ máy lái xe đi.

Hoàng hôn, cả thành phố chìm trong sắc đêm nhàn nhạt, đèn đường lần lượt được thắp sáng.

Ánh đèn nê ông bên ngoài cửa sổ sát đất của nhà hàng rọi vào qua kính thủy tinh, khuôn mặt Tống Bảo Ninh như càng đỏ hơn. Chung Thành nắm tay cô, vừa lấy khăn tay lau mồ hôi cho cô vừa không nhịn nổi cười: "Làm em sợ à?"

Tống Bảo Ninh khẽ "vâng", rút tay về, giả vờ bình tĩnh. Nghe anh nói muốn dẫn cô đi gặp vợ cũ, cô thật sự rất sợ, tưởng rằng anh sẽ nói anh sắp tái hôn với vợ cũ.

"Hai người đừng sến nữa!" Hứa Thanh San rùng mình, nổi da gà, lườm Chung Thành: "Anh biết cô ấy nhát còn dọa cô ấy! Cẩn thận dọa cô ấy bay mất bây giờ!"

Phó Triết vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Bảo Ninh kìa, Chung Thành vậy mà lại không lo lắng chút nào.

"Mai anh dẫn Bảo Ninh về ra mắt bố mẹ anh. Em đợi một hôm, đến lúc đó cùng nhau về trường tiểu học luôn. Hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn, ký xong là có thể khởi công." Chung Thành cất nụ cười ranh mãnh vào đáy mắt, cất lời mời Hứa Thanh Sơn ăn cơm.

Hứa Thanh San bắt được sự thay đổi trong ánh mắt của Chung Thành, bỗng nhiên có phần cảm thông với Tống Bảo Ninh. So với con sói Phó Triết kia, sự yêu thương che chở lặng lẽ của Chung Thành càng khó cưỡng lại hơn.

Chuyện cô gặp Lương Dĩ Đống, chỉ nói qua với Chung Thành, không hề để lộ tin tức cho Tống Bảo Ninh. Anh chủ động nói ra đã đành, còn mời cả Lương Dĩ Đống tới, không biết trong lòng Tống Bảo Ninh cảm động nhường nào. Với chỉ số IQ của Tống Bảo Ninh, cho dù thêm mười Phó Triết, e rằng cũng không thoát khỏi bàn tay của Chung Thành.

Gần kết thúc bữa ăn, Hứa Thanh San hỏi Chung Thành có rảnh không, đổi sang chỗ khác uống một chén.

"Anh phải đưa Bảo Ninh về." Chung Thành nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Tống Bảo Ninh và hỏi cô ấy: "Em có muốn đi dạo phố một lát rồi hẵng về không?"

Tống Bảo Ninh cắn môi, khẽ gật đầu.

Chung Thành xoa đầu Tống Bảo Ninh, ném cho Hứa Thanh San một ánh nhìn xin lỗi. Kế tiếp, anh nắm tay Tống Bảo Ninh cùng đứng dậy: "Tôi đi thanh toán, hai người cứ ăn thong thả!"

Hứa Thanh San lườm anh, xua tay đuổi người: "Biến nhanh!"

Chung Thành phớt lờ Hứa Thanh San, dắt tay Tống Bảo Ninh đi thanh toán rồi choàng vai cô ấy chậm rãi xuống lầu.

Ra khỏi nhà hàng, thấy Tống Bảo Ninh ngẩn ngơ, anh buồn cười quá bèn trêu cô ấy: "Giờ em đã tin tấm lòng thành của anh chưa?"

Tống Bảo Ninh liền đỏ bừng mặt, gục đầu xuống, cắn môi không lên tiếng. Đâu phải cô không tin, rõ ràng là anh cố tình nói lập lờ đấy chứ.

"Ngốc ạ, nếu anh có con với cô ấy thì cho dù anh không yêu cô ấy, cũng nhất định sẽ không ly hôn." Chung Thành nhẹ nhàng nhéo sau gáy Tống Bảo Ninh, ôm cô đi lấy xe.

Trước khi chưa trở lại thành phố B, mỗi ngày Tống Bảo Ninh đều bận rộn với Tô Nhiễm và Lê Thư, chỉ có buổi tối mới đi tản bộ cùng anh một lát. Mà hai cô nàng hóng chuyện kia lần nào cũng cứ tò tò đi theo, hại anh chỉ có thể nắm tay cô, chẳng làm được gì khác.

Sau khi lên xe, Chung Thành không vội nổ máy. Anh nở nụ cười, ánh mắt sáng rực: "Muốn đến nhà anh xem qua không?"

Tống Bảo Ninh va vào ánh mắt như ngâm trong lửa của anh, trái tim tức thì đập thình thịch: "Dạ."

Một tiếng đáp nhỏ nhẹ, rơi vào tai Chung Thành vô cùng dễ nghe và tuyệt vời.

Anh không kìm lòng được, nhoài người sang dịu dàng hôn lên trán cô: "Đừng sợ, anh sẽ không ăn em đâu."

Không nói ra còn đỡ, cả người Tống Bảo Ninh như cháy rực, bối rối quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Chung quy, cô đã từng kết hôn, nên biết rằng anh đưa ra yêu cầu như vậy, không phải chỉ là ngồi chơi uống nước...

Song, cô không mảy may kháng cự, chẳng qua hơi căng thẳng mà thôi.

Tiếng động cơ vang lên, chiếc xe từ từ lăn bánh, nháy mắt đã hòa vào dòng xe cộ. Tống Bảo Ninh nhìn khung cảnh đường phố không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, lòng bàn tay toàn mồ hôi.

"Cơm tối anh thấy em không ăn mấy, chốc nữa anh nấu bữa khuya cho em nhé?" Chung Thành nghiêng đầu, liếc nhìn cần cổ dường như vẫn còn lưu lại màu hồng nhạt của Tống Bảo Ninh, cổ họng anh thoáng nghẹn lại.

Anh "muốn" cô đã rất nhiều năm, trong khoảng thời gian chính thức qua lại tìm hiểu này, hằng đêm anh đều mơ thấy cô.

Loại khát vọng ấy mãnh liệt đến nỗi chỉ đơn giản nắm tay cô thôi, anh cũng không kiềm chế nổi phản ứng sinh lý. Tuy nhiên, cô quả thực rất chậm hiểu, nhất là ở phương diện này. Ngoại trừ nắm tay ra, cô chỉ hôn má anh, mà chỉ vô thức "đụng chạm". Có Trời mới biết anh muốn “ăn” cô đến mức nào.

"Vâng." Tống Bảo Ninh quay sang, cười ngượng ngùng: "Liệu có phiền phức quá không anh?"

Chung Thành khẽ ho khan một tiếng, chợt mỉm cười, đáp: "Không đâu."

Anh không biết cô có hiểu tầng ý khác trong lời nói vừa rồi của anh hay không...

Về đến chung cư anh đang ở, xe dừng lại. Chung Thành đi xuống, vòng qua đầu xe qua bên kia mở cửa xe cho Tống Bảo Ninh. Anh chìa tay ra: "Phải đi siêu thị một chuyến, lâu rồi không ở nhà, phỏng chừng các thứ trong tủ lạnh cũng đã hỏng hết."

Tống Bảo Ninh đưa tay cho anh, có lẽ quá hồi hộp nên lúc xuống xe cô không đứng vững, loạng choạng một cái, may mà anh đỡ kịp.

"Sao bất cẩn vậy?" Chung Thành đóng cửa xe lại, không nén nổi cảm xúc, nghiêng người về phía trước, áp cô dựa vào thân xe. Anh cúi đầu nhìn đôi môi xinh đẹp căng mọng của cô bằng ánh mắt sâu thẳm: "Người em thơm quá!"

Tống Bảo Ninh chạm vào "nơi đó" của anh, toàn thân cô cứng đờ, hít thở rối loạn: "Đàn anh..."