Tôi với ảnh đi tung tăng tới chỗ Game Center. Hình như trai tây nếu mà thích mình thì mình nói gì người ta cũng làm hết trơn thì phải. Đi ngoài trời nắng nên ảnh lấy mũ ra đội cho tôi. Quan tâm lắm. Mua nước cũng mua cho tôi, FA mười mấy năm, giờ mới biết cảm giác có bạn trai nó tuyệt vời như vậy đó.

Tôi rủ ảnh chơi trò bắn súng, ảnh chơi hay, nhưng tất nhiên là thua tôi. Tôi cứu ảnh mấy lần. Chơi chán rồi tôi với ảnh ném bóng rổ, bắt cá, đua xe. Nói chung tôi toàn thắng. Có trò cưỡi ngựa chơi vui kinh. Mà hổng hiểu có phải tâm hồn tôi đen tối hay sao mà tôi chỉ muốn ảnh làm ngựa để tôi cưỡi thôi. Há há… Sau đó thì tôi với ảnh xếp hàng để vô rạp coi phim 4D. Trong lúc xếp hàng xem phim, Tom lấy điện thoại ra mở nhạc tôi với ảnh cùng nghe, ảnh mở mấy bài nhạc của Bruno Mars với mấy ca sĩ lạ lắm, chắc nổi tiếng bên UK chứ bên VN không ai biết. Lúc này tôi mới biết tôi với ảnh không có hợp nhau về gu âm nhạc lắm. Ảnh thích mấy bài nhạc vui tai và dễ nghe. Chợt ảnh hỏi:

- Em nghe nhạc gì?.

- Anh đưa em mượn điện thoại của anh để em lựa nhạc coi. – Tôi nói.

Ảnh đưa điện thoại của ảnh cho tôi, tôi mở ra xem. Trong library của ảnh không có nhiều nhạc như máy của tôi. Mà tự nhiên máu tò mò nổi lên, tôi muốn coi cái mục Photo của ảnh ghê. Mà hình như đó là mục riêng tư của người ta, sẽ rất là bất lịch sự nếu như mình xem mà không xin phép.

- Tom, em xem gallery của anh được không?

- Ah... Không có gì để xem đâu. - Ảnh nhăn mày.

- Đi mà, năn nỉ. – Tôi cũng gật gật đầu bắt chước ảnh. Nhưng ảnh làm dễ thương bao nhiêu thì tôi chỉ có thể diễn tả chính mình bằng một cụm tính từ - Quá khủng khiếp và đầy kinh dị... Hic. Nhưng có vẻ có hiệu quả đối với ảnh.

- Ok. Nhưng đừng xóa hình nhé. Promise? - Ảnh đưa tay ra dấu với tôi.

- Ok. – Tôi ngoắc tay lại đồng ý hứa là không xóa.

Trong photos của ảnh có nhiều hình của anh tự sướng dễ thương ghê. Hình ảnh chụp với con mèo, nhắc mới nhớ, mình cũng hay chụp con mèo của mình. Té ra ảnh cũng thích mèo giống mình, nhìn mèo của ảnh cái là tôi nhớ con mèo của tôi dễ sợ. Tôi đặt tên mèo của tôi là Nicki Minaj, tại hồi mới mua về đúng lúc tôi đang cuồng nhạc của Nicki. Hic. Không biết ở nhà có ai cho nó ăn chưa nữa. Có cả hình Tom tự chụp trước gương khoe 6 pack giống mấy trai trên FB hay chụp để show hàng, nhìn hấp dẫn ghê. Đặc biệt có hình chụp chung với mấy gái tóc vàng xinh ghê, mà cũng may ảnh không thích mấy ả. Hú hồn. Hình đi party, đi chơi, hình đồ ăn búa xua. À đây là hình chụp với mấy con cá lòng tong ở Aquarium đây mà, ủa con cá sấu nào ghê vậy. Trời ơi. Là Tôi, xấu khủng khiếp, như một con ác thú vậy. Tôi phải xóa, phải xóa... tôi vừa bấm vào cái icon thùng rác thì ảnh giật lại điện thoại, rồi lắc lắc cái ngón trỏ.

- Hứa rồi mà. - Ảnh nhăn mặt

- Nhưng mà...

- Em nói là không xóa mà, phải giữ lời hứa chứ - Ảnh cất điện thoại vô trong túi quần lại.

- Hic. – Tôi xị mặt.

- Thôi để anh xóa. - Ảnh lấy điện thoại ra xóa. Mà tôi thấy lướt lướt nhanh vậy là giả bộ xóa thôi chứ không phải xóa thật. Thiệt tình, cẩm hường ghê.

Vô trong cái rạp chiếu phim 4D, tôi phải nói thật là nó quá tệ, tệ hơn cả chữ tệ trong từ điển tiếng Việt. Nghĩ sao vậy, nghĩ sao chui vô đó, cái ghế nó lắc lắc, rồi nó phun sương, rồi nó chiếu phim ba cái con cá heo ở đâu đâu cho xem mà nó dám kêu phim 4D. Nhảm kinh, nhưng mà vui, đúng là đi coi film với trai có khác. Tôi giả bộ sợ mấy lần để ôm ảnh.

Đi chơi chán chê, tôi với Tom bắt đầu ra ngoài trời để đi kiếm chỗ ăn. Đi ngang qua chỗ cái mương kia, tự nhiên máu tự kỷ nổi lên, tự nhiên muốn soi gương dễ sợ, coi thử mình có hợp với hoàng tử Tom không.

- Á, nước thiêng chảy ở dưới mương. Trên đời ai đẹp lạ thường bằng ta. – Tôi vừa nói vừa chớp chớp hai con mắt.

Tom thấy điệu bộ của tôi thì cười sặc sụa. Tôi định quay lại lườm một cái thì nghe thấy một giọng thánh thót nào đó vang lên:

- Người đẹp chẳng ở đâu xa. Hình dưới mặt nước là con cá tra... chết sình! Xấu mà còn tự tin. Mắc ói.

Hic, xã hội này bộ không cho tôi một lần được tự tin được hay sao á. Sao khắc nghiệt quá vậy. Buồn trong lòng một chút, tôi quay qua nhìn Tom mong chờ một sự an ủi động viên từ ảnh thì thấy lúc này Tom vẫn đang ôm miệng cười.

- Cười cái gì mà cười... – Nói rồi tôi bỏ đi vô nhà hàng bên kia cầu.

- Ơ... I’m sorry!

Tom vừa nói xin lỗi vừa chạy theo tôi. Nhưng nói thật sự thì cuộc đời tôi trước giờ chưa biết chảnh với trai là gì, chuyện vừa rồi đối với tôi thì đơn giản thôi tại tôi gặp thường xuyên mà nhưng tôi quyết định chảnh chó chơi, để biết cái cảm giác được chảnh với một thằng trai đẹp nó như thế nào. Và thế là... chiến tranh lạnh bắt đầu.

- Em ăn gì – Tom vừa nói vừa đưa cái menu cho tôi.

- ... không biết.

- Em không khát hả?

- ... không

- ...

Ảnh vừa cắt miếng mực chiên vừa bỏ vô dĩa cho tôi. Mà tôi không thèm động vào, tại tôi đang thừa nước đục chảnh chơi mà. Ảnh mở lon nước đổ cho tôi uống mà tôi cũng không thèm để ý. Nguyên bữa ăn trôi qua trong sự im lặng. Ảnh cũng không ăn nhiều. Ảnh gọi trái cây tráng miệng, có cái quả như quả thanh long. Ảnh hỏi tôi ăn như thế nào. Tôi kêu ăn nhả hột. Vậy là ảnh dùng nĩa tách mấy cái hột ra, tội nghiệp kinh, loay hoay muốn mệt mà ảnh cũng tách được một miếng nhỏ. Tách ra xong ảnh kêu tôi há hai miếng xúc xích trên miệng tôi để ảnh đút miếng thanh long đó cho ăn. Thiệt tình, ảnh làm tôi cảm động ghê, tôi lừa ảnh vụ ăn thanh long nhả hột, tôi tưởng ảnh tách hột ra để ăn chứ đâu biết là tách ra cho tôi ăn đâu. Hic...

- Em nói giỡn, trái này ăn cả hột... – Vừa nói tôi vừa cầm lên bỏ vô miệng.

- ... - Ảnh thì không nói gì mà nhìn ra chỗ khác, mặt ảnh buồn hiu.

- Em xin lỗi anh mà, thật ra em chỉ đùa thôi.

Tự nhiên ảnh nắm tay tôi rồi định đưa tay lên miệng ảnh hôn, mà tôi giật tay lại.

- Gì vậy anh?

- I’m so sorry, anh đã cười em, anh xin lỗi. - Ảnh nhìn tôi một cách rụt rè, trước giờ chưa bao giờ ảnh nhìn tôi như vậy hết. Thiệt tình là trong thâm tâm tôi cũng thấy áy náy vì mình bày đặt quá, làm người ta khó xử. Nhưng ảnh cư xử như vậy càng làm tôi thương ảnh nhiều hơn... Lẽ ra tôi mới phải là người phải xin lỗi ảnh, những điều ảnh đem lại cho tôi thật sự đẹp, những kỉ niệm, cảm xúc mà với một đứa ma chê quỷ hờn như tôi chỉ dám nghĩ trong mơ thôi. Vậy mà thỉnh thoảng tôi lại hay có những cư xử làm ảnh buồn... Tôi biết là ảnh sẽ trở lại UK sớm thôi, nhưng tôi không muốn nghĩ tới điều đó, vì hiện tại ảnh vẫn đang ở đây nên tôi muôn có nhiều thời gian để ở bên cạnh ảnh hơn. Còn tương lai, tôi không dám nghĩ tới...