Bách Cơ nhào đến bên Mẫn Hào khi cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở, anh hấp tấp hỏi:

- Mẫn Hào! Phi Hân thế nào rồi?

Vổ vai bạn, Mẫn Hào cười rạng rỡ:

- Thành công ngoài sức tưởng tượng. Bây giờ thì không còn gì để lo nửa. Tôi đã nói rồi. Phi Hân không nở bỏ chúng ta mà đi đâu

Bách Cơ thở phào, cười tươi:

- Mẫn Hào! Cậu giỏi lắm. Cám ơn cậu rất nhiều

- Ơ, cái cậu này lạ chưa. Làm gì phải cám ơn mình? Đó là bổn phận của mình, vì Phi Hân là đứa em gái duy nhất mà mình thương yêu mà. - Lườm Bách Cơ, Mẫn Hào tiếp: - Này! tôi báo cho mà biết. Đây là lần cuối cùng nhé. Nếu cậu còn làm cho Phi Hân buồn thì không yên với mình đâu nhé

Bách Cơ rên rỉ:

- Trơi ơi! một lần là mình đã chết khiếp đi rồi, ở đó mà có lần sau nữa. À, Mẫn Hào này! Thấy Phi Hân ổn rồi, mình mừng lắm, nhưng mình vẫn còn lo ngại. Liệu cô ấy có còn tha thứ cho mình không

- Cậu yên tâm đi. Phi Hân là người biết suy nghĩ, biết lẽ phải. Vả lại cô ấy rất có lòng vị tha. Mình tin khi hiểu ra mọi chuyện, Phi Hân không còn giận cậu đâu. Có câu " sau cơn mưa trời lại sáng " mà

- Nhưng mình tàn nhẫn với cô ấy quá. Đã vậy, còn đem Bảo Quyên ra đùa cợt, hòng chọc tức Phi Hân để thoa? lòng bưc. tức.

Mẫn Hào lắc đầu, cười:

- Chắc ông anh này phải ra tay làm sứ giả hoà bình nữa đây. Cậu yên tâm đi. Mình sẽ hết lòng giúp cậu trong chuyện này

Bách Cơ nhìn Mẫn Hào cảm kích:

- Mẫn Hào! Quả là mình không lầm khi làm bạn thân với cậu. À, Mẫn Hào này! Mình có thể vào với Phi Hân được không?

- Bây giờ Phi Hân đang còn mê man vì thuốc, nhưng cũng rất cần ~ lời thì thầm của cậu đấy

- Mình biết m`inh phải làm gì mà, Mẫn Hào. Thôi, mình vào với Phi Hân đây

Bách Cơ vừa quay lưng, chợt Mẫn Hào gọi lại

- Bách Cơ! Bảo Quyên đâu rồi?

Bách Cơ ngạc nhiên:

- Chứ không phải cô ấy vẫn đang nằm trong phòng sao?

- Đâu có, cô ấy không có trong phòng. Vậy chứ từ sáng đến giờ, cậu có gặp cô ấy không?

- Không. Cô ấy không hề ra đây. Vậy mà mình cứ tưởng cô ấy sau khi lấy máu còn mệt nên nằm trong đó chứ

- Lạ thật. Chẳng lẽ Bảo Quyên đã bỏ đi?

Nãy giờ đang nép sau cánh cửa, Bảo Quyên đã nghe hết cuộc đối thoại của Bách Cơ và Mẫn Hào. Khi biết Phi Hân đã qua cơ nguy hiểm, nàng rất mừng và thấy nhẹ nhỏm Nàng rất muốn đến bên Phi Hân và qùy dưới chân Phi Hân để tạ tội, nhưng nàng thấy nàng không còn xứng đáng để gặp Phi Hân, kể cả Mẫn Hào và Bách Cơ. Dù không muốn xa mọi người, nhưng nàng thấy mình không còn trong sạch, để sống chung với ~ người tốt nữa, nên chỉ còn có cách là nàng phải đi thật xa. Xem như là chạy trốn. Không phải là trốn tránh pháp luật vì nàng biết chắc chắn rằng Phi Hân sẽ không bao giờ tố cáo nàng. Nếu Phi Hân tố cáo nàng trước pháp luật, nàng còn thấy dễ chịu hơn, cho nên nàng phải chịu trừng phạt chính mình bằng cách là phải đi xa, dứt bỏ lại tình yêu mà nàng đã tha thiết dành cho Mẫn Hào. Nàng thấy mình không xứng đáng để nhận lấy tình cảm của anh. Mẫn Hào ơi! Em tha thiết yêu anh, nhưng em không thể ở lại. Tội em làm, em phải gánh chịu

- Bảo Quyên ơi!

- Bảo Quyên!

Tiếng gọi của Bách Cơ và Mẫn Hào làm Bảo Quyên nép sát vào cửa hơn. Qua khe cửa, nàng thấy Mẫn Hào và Bách Cơ đang hớt hải vừa chạy, vừa goi nàng. Bách Cơ chạy từ phòng này sang phòng khác. Luc"" này, nàng rât"" muốn chạy ra ngoài nhưng sợ bị phát hiện nên nép sát vào trong góc bờ tưỜng. Nàng nghe giọng Mẫn Hào hỏi một cô y tá

- Kim Liên! Nãy giờ cô có thấy Bảo Quyên đâu không?

- Dạ, cách đây hơn một tiếng, em thấy cô ấy lạ lắm, cứ hỏi mãi về chị Phi Hân thế nào rồi. Em thấy cô ấy có vẻ rất hồi hộp và còn khóc nữa. Nhìn cô ấy, em thấy dường như cô ấy muốn đi đâu hay sao ấy,

- Cám ơn kim liên. Này! Cô nói với mấy người nữa đi vòng vòng tìm xem, nếu gặp Bảo Quyên thì báo ngay với tôi nhé.

- Dạ vâng thưa bác sĩ

Kim Liên đi rồi, qua khe cửa nhỏ, Bảo Quyên thấy Mẫn Hào đang đứng ôm đầu rân rĩ với vẻ thống khổ:

- Bảo Quyên ơi! Chẳng lẽ em không biết tình cảm của dành cho em như thế nào? Bảo Quyên ơi! Anh biết em rất ân hận và mặc cảm vì chuyện em đã gây ra cho Phi Hân. Nhưng chuyện qua rồi, anh tin là Phi Hân sẽ tha thứ cho em tất cả. Mọi người không ai hờn trách em mà còn thương em hơn. Còn em thì loáng một cái là phải tay bỏ lại tất cả không một lời từ biệt. Như vậy, em có thấy tàn nhẫn quá không Bảo Quyên? Nếu em ra đi thì suốt đời, anh vẫn không tha thứ cho em đâu.

Mẫn Hào buồn bã ngồi xuống ghế đá.. Nhìn cảnh đó, Bảo Quyên không cầm được nước mắt. Nàng nấc lên từng cơn. Nghe tiếng nấc vang lên đâu đó. Mẫn Hào cứ ngỡ mình nghe lầm. Anh lại bình tỉnh và tiếp tục nghe. Lần này tiếng nấc lại lớn hơn. Mừng rỡ, anh kêu lên thản thốt:

- Bảo Quyên! Có phải là em không, Bảo Quyên?

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nấc từng cơn, Mẫn Hào reo lên:

- Bảo Quyên! Nhất định là em rồi. Đến đây với anh đi. Hơn lúc nào hết, bây giờ anh rất muốn được gặp em. Bảo Quyên! Hãy đến đây với anh

Bảo Quyên không còn kềm chế được tình cảm của mình nữa, nàng lao ra ôm chầm lấy Mẫn Hào, khóc ngất:

- Mẫn Hào!

Ôm người yêu trong tay, Mẫn Hào dâng trào cảm xúc:

- Em khờ quá! Tại sao lại hành hạ mình như vậy chứ? Bảo Quyên! Mọi chuyện đã qua rồi, em đừng lo sợ nữa

- Mẫn Hào ơi! Em không dám gặp các anh, nhưng em cũng không muốn xa anh. Em yêu anh vô cùng

Siết chặc Bảo Quyên, Mẫn Hào nhắm nghiền đôi mắt để nghe niềm cảm xúc dâng trào:

- Bảo Quyên! Anh cũng vậy. Anh rất yêu anh. Cả Phi Hân và Bách Cơ cũng thế. Anh tin rằng họ cũng rất thương yêu em

Nhìn Mẫn Hào với đôi mắ t mờ nhào lệ, Bảo Quyên nghẹn ngào:

- Em có còn xứng đáng nữa không anh? Em đã phụ lòng mọi người mất rồi

- Còn chứ. Em rất xứng đáng. Em không nhớ rằng chính em đã cứu Phi Hân thoát chết đó sao

- Có phải thế không anh?

- Đúng như vậy. Nhờ những giọt máu của em đã góp phầncứu sống Phi Hân

- Mẫn Hào! Thế là em đã làm được việc tốt rồi, phải không anh? Em hạnh phúc quá

- Anh cũng vậy

Nãy giờ đứng chứng kiến Mẫn Hào và Bảo Quyên, lòng Bách Cơ cũng dạt dào hạnh phúc. Anh mỉm cười tự nhủ: Có lẽ nơi đây không cần anh giúp đỡ nửa rồi. Anh sẽ đi đây, vì trong phòng bệnh chắc chắn Phi Hân đang chờ đợi anh

Và anh cũng đang khao khát muốn gặp lại nàng sau bao nhiêu ngày sóng gió.