Trong một nhà hàng bình dân, Mẫn Hào đưa cao ly bia lên, tuyên bố:

- Nào các bạn! Hôm nay, chúng ta cùng nhau nâng ly để chúc mừng. Thứ nhất là Phi Hân đã khỏi buồn, và sự hiểu lầm cùng hiềm khích giữa Bách Cơ và Phi Hân đã được sáng tỏ và hóa giải. Thứ hai, chúc mừng cho tôi vừa có thêm đứa em gái kết nghiã xinh đẹp và ngoan hiền là Phi Hân. Thứ ba là chúng ta có thêm một cô bạn gái xinh đẹp là Bảo Quyên. Nào, các bạn cùng nân gly để uống mừng tất cả. Và mong cho niềm vui và hạnh phúc đến với chúng ta mãi mãi.

Tiếng ly chạm vào nhau và trong nháy mắt, cả bốn ly bia đều cạn sạch. Bách Cơ nói:

- Mẫn Hào! Tất cả là nhờ cậu. Cám ơn cậu rất nhiều.

Mẫn Hào cười tươi:

- Chúng ta là bạn mà. Sao cậu mãi khách sáo thế?

Quay sang Phi Hân, anh tiếp:

- Phi Hân này! Tuy bây giờ em đã khoẻ, nhưng nên nhớ trái tim em bị suy rật nặng. Em phải thường xuyên uống thuốc, và không nên lo nghĩ nhiều. À này! Nếu có ai bắt em làm nhiều và bỏ đói em thì em hãy nói với anh. Nhất định anh sẽ trừng trị kẻ đó. - Vừa nói, Mẫn Hào vừa cười cười, liếc về phía Bách Cơ.

Bách Cơ tỏ vẻ khổ sở:

- Mẫn Hào à! Cậu tha cho mình, có được không? Nói thật với mọi người. Nổi mặc cảm và ám ảnh tội lỗi làm cho tôi ân hận, nhất là chuyện đó đấy - Quay sang Phi Hân, anh tiếp: - Phi Hân! Em đã thật sự quên chuyện ấy chưa vậy?

Hôm nay Phi Hân cảm thấy vui. Qua cơn chết đi sống lại, nàng thấy như mình vừa đổi đời vậy. Nàng cảm thấy thật sung sướng và hạnh phúc khi được sống trong tình yêu thương của Bách Cơ và Mẫn Hào. Trước sự vui vẻ của mọi người, nàng đùa với Bách Cơ:

- Không. Em không bao giờ quên chuyện đó đâu.

Tưởng thật, Bách Cơ hoảng hốt:

- Trời ơi! Vậy em muốn anh phải làm sao đây?

- Chỉ có cách duy nhất là cậu nuôi Phi Hân suốt đời.

Mẫn Hào nói xen vào làm cho Phi Hân ngượng đến đỏ mặt:

- Anh Hào này kỳ quá hà.

Quay sang Bách Cơ, nàng tươi cười tiếp:

- Em nói chơi thôi, chứ mọi chuyện em đã quên hết rồi. Bây giờ, em cảm thấy rất vui và hạnh phúc.

Bách Cơ mừng rỡ:

- Vậy thì tốt quá rồi. Cám ơn em, Phi Hân! Bây giờ em phải ăn thật nhiều lên để lấy lại sức sau cơn bệnh.

Bách Cơ ân cần gắp thức ăn vào chén cho Phi Hân. Mẫn Hào cũng vậy, anh gắp thức ăn vào chén của Bảo Quyên cùng với cái nhìn trìu mến:

- Bảo Quyên! Em hãy nên ăn nhiều vào nhé. Trong lúc Phi Hân bệnh, em cũng rất vất vả.

Bảo Quyên nhìn Mẫn Hào, khe khẽ đáp:

- Cám ơn anh

Hôm nay, trước sự vui vẻ của mọi người, làm cho Bảo Quyên thấy hoang mang. Nàng biết rằng ai cũng rất tốt với nàng, nhất là Mẫn Hào. Lần đầu tiên gặp mặt, nàng biết anh ta có cảm tình đặc biệt với nàng rồi. Ngay cả nàng cũng vậy. Nàng thấy ở Mẫn Hào có một sự thu hút lạ kỳ. Có lúc, đôi mắt anh nhìn nàng đã làm cho trái tim nàng xao xuyến. Nếu như nàng là một cô gái bình thường thì tốt biết mấy. Nàng sẽ để mặc cho trái tim nàng được đón nhận và gần gủi với Mẫn Hào, và vui vẻ hoà nhập với mọi người. Nhưng trong lòng nàng thì khác. Sự sôi sục căm thù đang rừng rực trong người nàng. Nàng đã từng thề trước mộ ba mẹ nàng rằng, với bất cứ giá nào nàng cũng phải trả thù. Hôm nay, mục tiêu đã quá gần với nàng rồi, nàng không thể vì tình cảm mà bỏ cuộc. Có hôm thấy Phi Hân nằm trên gường bệnh ngủ ngon lành, nàng rất muốn ra tay, nhưng nghĩ làm như vậy thì cái chết sẽ dễ dàng đến với Phi Hân quá và có thể nàng sẽ bị nghi ngờ và bại lộ. Cho nên nàng cần phải có thời gian suy nghĩ đắn đo và sắp xếp sẵn mọi chuyện. Trước nhất, nàng phải cho Phi Hân nếm một bài học cay đắng và trước khi chết, Phi Hân cần phải biết tại sao mình phải chết. Nghĩ như vậy nên Bảo Quyên chưa ra tay. Bởi vì trước mắt, ngoài việc cố lấy lòng mọi người ra, nàng chưa có thể làm được việc gì cả. Cái chức trợ lý cho kế toán trưởng Phi Hân làm cho nàng cảm thấy thích thú. Nàng nghĩ đây có lẽ là một cơ hội để nàng bắt tay vào việc đây.

Tự nhiên Bảo Quyên ngồi thừ ra, Mẫn Hào lo lắng:

- Bảo Quyên! Hôm nay em không sao chứ? Từ nảy giờ anh thấy em ít cười nói quá.

Phi Hân cũng lên tiếng:

- Hay là Bảo Quyên bệnh vậy?

Bị mọi người băt"" quả tang lúc đang ngồi toan tính, Bảo Quyên bối rối:

- Ơ … Em không sao. Vì hôm nay em vui quá. Thấy tình cảm của các anh dành cho chúng em, em cảm dộng lắm.

Nghe thế, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Mẫn Hào lại lên tiếng:

- À! Bảo Quyên này. Có lẽ từ đây về sau, anh sẽ làm phiền đến em nhiều đấy.

- Là chuyện gì vậy? Em xin sẵn lòng.

- Em cũng biết đấy. Bây giờ Phi Hân đang ở chung nhà với em, mà Phi Hân thì đang bệnh tim nặng. Em có thể quan tâm và săn sóc cho Phi Hân được không?

Đanh mặt và liếc nhanh về phía Phi Hân rất nhanh đến nổi không ai nhận biết, Bảo Quyên cố lấy giọng nhỏ nhẹ:

- Phi Hân là bạn thân của em và cũng là người ơn của em, em nghĩ lo cho Phi Hân là trách nhiệm của em mà.

Phi Hân cảm động:

- Bảo Quyên! Mình cám ơn Bảo Quyên rất nhiều.

Sau một hồi nghĩ ngợi mông lung, Bách Cơ nói với Mẫn Hào:

- Mẫn Hào à! Theo cậu thì bây giờ chế độ kiêng cử và dưỡng bệnh của Phi Hân như thế nào?

- Bây giờ, Phi Hân cần phải nghĩ ngơi.

Mẫn Hào vừa nói đến đó thì Phi Hân đã hét toáng lên:

- Trời ơi! Bắt em phải nghỉ làm việc luôn sao? Em không chịu đâu.

Mẫn Hào cười:

- Không ai bắt em nghĩ làm luôn đâu, mà nghĩ ngơi đây là để đầu óc được thanh thản, không làm việc quá sức. Chứ bây giờ em muốn nghĩ làm việc thì có người sẽ không ký duyệt đâu, phải không Bách Cơ?

- Cậu là người hiểu người khác nhất đấy Mẫn Hào. Đúng là một bác sĩ.

Bàn tiệc lại ồn ào vì tiếng cười của mọi người.

Mẫn Hào lại nhìn Phi Hân nói:

- Phi Hân này! Bây giờ thì em thấy khoẻ, nhưng em có thể lên cơn mệt bất cứ lúc nào. Nhất là những khi em buồn, vui hay hốt hoảng. Cho nên em phải nhớ luôn mang thuốc trong người, khi mệt lã là em phải uống ngay, nghe chưa.

- Em nhớ rồi mà. Các anh làm như em là con nít không bằng.

Bách Cơ nhìn Phi Hân, aU yếm:

- Phi Hân! Thật lòng anh rất lo lắng cho em. Em phải thật cẩn trọng cho bản thân mình.

Với ánh mắt của Bách Cơ, tự nhiên Phi Hân cảm thấy gương mặt mình nóng bừng và một cảm giác gì đó rất lạ đang lâng lâng trong người nàng.

Mẫn Hào lại hét lên:

- Trời ơi! Mãi lo nói chuyện mà thức ăn đã nguội hết rồi. Chúng ta cầm đủa lên đi chứ. Hôm nay, chúng ta cần phải ăn cho thật no mới được.

Mọi người cùng cầm đủa và ăn ngon lành trong không khí vui nhộn. Bữa tiệc đã tàn, bỗng Mẫn Hào lên tiếng:

- Bây giờ, tôi không muốn về nữa rồi. Các bạn, bây giờ chúng ta nên đi đâu nữa đây?

Rất nhanh, không cần suy nghĩ, Bách Cơ nói:

- Ngoại ô. Phi Hân vừa khỏi bệnh, rất cần không khí trong lành, mà ngoại ô là một vùng quê mát mẻ. Sao? Phi Hân, Bảo Quyên! Hai em có đồng ý không?

Cả hai cô cùng reo lên:

- Đồng ý.

- Nhất trí.

Thế là cả bốn cùng ngồi lên chiếc xe du lịch đời mới mui trần và bóng loáng của Mẫn Hào. Vừa cầm lái, anh vừa huýt gío và hát những bài hát thật vui. Không khí trên xe bây giờ thật là náo nhiệt và tất cả đều hát. Nhưng chỉ tiếc là không có đàn. Nhưng ngay lúc đó, Mẫn Hào một tay cầm vô lăng, một tay bịt mũi làm đàn, càng làm cho tiếng cười rộn rã hơn. Chiếc xe lao đi êm ái trong nắng chiều mát rượi.