Edit by Kimin

"Chờ đã — người thừa kế của Godric—" một giọng nói rít lên sau lưng cậu, âm thanh này có sức quyến rũ đến lạ thường

Harry đang định kéo Draco rời đi thì bỗng khựng lại "???" Cậu loạng choạng cố gắng đứng vững.

Nắm chặt cánh tay của Draco, Harry tự trấn an bản thân — "Ngươi nói gì vậy?" Cậu quay mặt về phía con rắn khổng lồ đã bị chọc mù mắt. Tử xà khổng lồ, sừng sững trên không trung, cúi đầu xuống, hai cái hốc đen trên cái đầu to đang hướng về phía cậu và Draco. Thân của loài rắn độc khổng lồ dày như cái thùng, toàn thân phát ra ánh sáng màu xanh lục rực rỡ,cao quý đặc trưng của Slytherin.

"Ngươi là tên nhóc đã cắm thanh gươm của Gryffindor vào cơ thể ta. Ta nhớ rất rõ tư vị của người." Tiếng Tử Xà rít lên xen lẫn sự giận dữ và bất lực.

Harry nuốt nước bọt, đối mặt với cựu đối thủ lớn tuổi của mình, Harry đang cảm thấy rất hối hận về sự liều lĩnh của mình, nhưng không thể kìm nén sự tò mò. "Tại sao ngươi vẫn còn sống?"

"Làm thế nào mà thanh gươm của Godric lại giết được ta?" Tử xà phẫn nộ lắc đầu. "Tên khốn đó quấy rầy Sarah mọi lúc. Thật khó chịu—" Nó nghiêng đầu về phía trước, và hốc đen sâu thăm thẳm tiến lại gần Harry. "Nếu không phải bởi vì Sarah, ta thật muốn cắn chết các ngươi."

"Sarah? Đó có phải là nhà sáng lập Salazar Slytherin của anh không?" Harry ngập ngừng hỏi. Draco bên cạnh đang bối rối, một tiếng khàn khàn trầm thấp và một tiếng rít nhẹ nhàng chói tai vang lên trong mật thất, nhưng hắn không thể hiểu được một chữ. "Harry, em đang nói gì vậy?" Anh ghé vào tai Harry hỏi nhỏ.

Harry nhẹ nhàng kể về cuộc trò chuyện cho Draco. Phát hiện động tĩnh, Tử xà nghiêng người bò đến trước mặt Draco, khiến vương tử Bạch Kim phải lùi lại hai bước, tránh hơi thở của nó. Nó phát ra một tiếng rít khàn khàn khác.

Draco quay đầu về phía Harry trong vô thức. Chỉ một người ở đây có thể hiểu được tiếng rắn. "Nó nói, " mùi hương trên người ngươi thật quen thuộc, ngươi cùng Ryan Malfoy có quan hệ gì??,lại là Ryan Malfoy""Harry nhìn người yêu của mình, "Dray, anh đã hỏi cha của anh về Ryan Malfoy chưa?"

"Có thể là tổ tiên của gia tộc Malfoy. Khi anh hỏi cha anh, ông ấy hơi mất hứng... Có lẽ anh nên kiểm tra gia phả. "Draco trầm ngâm nhìn Harry rồi nhìn chằm chằm vào Tử xà trên cửa hang," Chúng ta có thể nói chuyện được không? " Harry dịch câu này cho Tử xà.Sau khi đã tìm được một tư thế thoải mái cho mình và cuộn mình lại trên thanh xà cũ kĩ,Tử xà tỏ vẻ chán ghét nhưng vẫn gật đầu.

Sau đó, hai người họ được nghe một câu chuyện hoàn toàn khác với những gì họ biết trong lịch sử phép thuật.

Hàng nghìn năm trước, đó là thời kỳ đen tối, các pháp sư bị coi là dị giáo, sau khi bị phát hiện, họ sẽ bị thiêu chết một cách dã man. Trước tình hình đó, để giữ gìn tốt hơn những bí mật của thế giới phù thủy và nuôi dưỡng những hậu duệ xuất chúng, bốn pháp sư giỏi nhất thời bấy giờ-Salazar Slytherin, Godric Gryffindor, Rowena Ravenclaw và Helga Hufflepuff đã quyết định thành lập một trường phù thủy để giảng dạy những phù thủy vị thành niên nhằm giúp họ tồn tại trong thời đại hỗn loạn. Công tước của Slytherin đã tặng lâu đài của tổ tiên họ để tạo nên Hogwarts (Harry ngạc nhiên rằng Hogwarts hóa ra là tài sản của Slytherin, và Draco hung hăng liếc xéo cậu một cái.)

Ngôi trường này đã cứu sống vô số pháp sư trong những năm đầy biến động. Vào thời điểm đó, có rất nhiều quý tộc trong thế giới phù thủy như gia tộc Potter, gia tộc Malfoy, gia tộc Black, những gia tộc này đều có danh tiếng lẫy lừng... Sau đó, tộc trưởng của gia tộc Malfoy bị giết ở thế giới Muggle (Draco hít một hơi), Slytherin rất yêu quí cậu bé mồ côi Ryan Malfoy nên đã nhận cậu làm con nuôi...

Giọng của Basilisk gợi nhớ, "Ta đã chứng kiến ​​đứa trẻ hôi hám đó lớn lên.Đứa nhỏ đó trông giống như một thiên thần, nhưng nó lại có một tính khí khủng khiếp. Tên nhóc đã trêu chọc tất cả học sinh Hogwarts đặc biệt là Potter Knox cả ngày. Godric và Sarah thậm chí còn để nhóc đó trêu chọc ta— "Nói đến đây, giọng điệu của Basilisk trở nên hơi tệ.

"Sau đó, tại một cuộc tụ họp của các pháp sư, nhà tiên tri Trelawney đã đưa ra một dự đoán. Những người nhà Potter lúc đó đã rất sốc và cầu xin Sarah tìm cách. Tuy nhiên, Sarah lại nói rằng sự thăng trầm của gia tộc là điều không thể tránh khỏi trong lịch sử.Dù ngài ấy rất thương tâm nhưng lại không thể giúp gì được. Lúc đó, cậu nhóc Knox chán nản bỏ về - không lâu sau, ta nghe nói rằng cả Knox và vợ tên nhóc đó... "Basilisk buồn bã cúi đầu," Ta không có nhiều hảo cảm với tên nhóc đó lắm, nhưng nó đột nhiên - "Harry nghĩ đến tổ tiên của mình, những người đã không nhìn thấy mặt trời trong một nghìn năm trong trang viên, trái tim cậu bỗng đau nhói như có ai đâm chọt vô.

"Sarah sa sút một đợt một lúc - dù sao thì ngài ấy cũng đang ngắm nhìn đứa con mới lớn, hay còn là người bảo vệ mà Godric luôn kiêu hãnh... Một ngày sau, Sarah quay về, ngài ấy có vẻ hơi say...... Sarah nhốt mình trong phòng khi tên Gryffindor kia không có ở đó... Ngài ấy đã nói với ta — Thế giới phù thủy có thể duy trì được không mấu chốt đều nằm ở trên người hậu duệ nhà Potter kia, một mình cậu ta gắn với hai lời tiên tri... " basilisk ngẩng đầu lên, chìm vào ký ức đau thương.

"Sau đó... sau đó có tin tức rằng chủ nhân đã có một cuộc chiến lớn với hai người kia... Sarah sau đó đã biến mất, và sự biến mất lúc đó về cơ bản có thể coi là cái chết. Godric vừa nghe tin lập tức lâm vào cảnh u buồn và rồi qua đời... Khi Sarah tìm thấy Viên đá Thời gian và trở về Hogwarts, tất cả những gì ngài ấy nghe được là cái chết của tên Gryffindor kia. Ngài ấy đã gắn Viên đá Thời gian vào biểu tượng của gia đình Potter... Sarah thất vọng yêu cầu hai người bạn thân của mình giữ bí mật tin tức về sự trở lại của ngài ấy. Sau đó, Sarah đã thiết lập một khế ước với Hogwarts, và sau đó ngài ấy đã biến căn phòng bí mật thành nơi an nghỉ của mình. "

Harry im lặng. "Tại sao thế giới phù thủy lại rơi vào cảnh suy tàn trong lời tiên tri?" Harry hỏi.

"Chủ nhân... chưa bao giờ nói." Basilisk im lặng, "Bất quá ta có thể mang ngươi đi xem, cùng ta ký kết khế ước." Tử xà ngẩng lên đầu.

"Tên ta là Helbo." Nó vươn đầu về phía cánh tay của Harry, và hàm răng dài mỏng như lưỡi kiếm đâm vào cánh tay của cậu. Một cơn đau buốt lan khắp cơ thể, và Helbo run rẩy. Cơ thể co lại một vòng, lại run rẩy, và lại thu nhỏ. Cuối cùng nó trở nên nhỏ bằng ngón tay út và đeo trên cổ tay Harry.

Sau đó bức tường được chạm trổ tinh xảo trên đá to lớn chậm rãi quay đi, lộ ra một cánh cửa được trang trí sang trọng, Harry nhẹ nhàng đẩy ra, mang theo một lớp bụi mỏng.

Đây không giống như một căn phòng bí mật, mà giống như một phòng khách khổng lồ. Chiếc giường bốn cọc lộng lẫy đủ để hai người tung tăng mà không lăn xuống được. Cột giường được chạm khắc tinh xảo như hình con rắn, rèm cửa xanh bạc và thảm nhung đỏ vàng. Sự tương phản về màu sắc khiến Draco và Harry muốn tự chọc mù mắt

Dựa vào tường có một giá sách lớn, phần lớn phủ một lớp bụi nhẹ, những cuốn sách nặng nề mang đậm hơi thở thời gian.

Bên cạnh giá sách là một chiếc bàn gỗ chắc chắn được viền bằng gỗ cổ, trên đó để một nửa lọ mực, trong lọ mực cắm bút lông. Ngoài ra còn có một con sư tử vàng hoàng kim, và một con rắn lục đang ngủ ngon lành trên đỉnh đầu sư tử.

Harry nhẹ nhàng bước tới bàn làm việc, trước bàn có một tập giấy viết tay của Slytherin, trên trang tiêu đề có hai dấu gạch chéo đẹp đẽ- "Ở trong truyền thừa nghi ngờ, ở bụi gai trung tiến bộ".

Harry hít một hơi thật sâu, và những suy nghĩ hỗn độn của cậu bỗng dưng lắng xuống. Cậu nhẹ nhàng mở nó ra, và trang thứ hai hóa ra là một con sư tử nhỏ đang vẫy đầu được vẽ trên giấy, chớp đôi mắt to ngấn nước và nói ra từng chữ "Sarah, ngươi lại không để ý tới ta!"góc dưới bên phải là hai chữ rồng bay phượng múa"GG". Harry không thể nhịn được cười, gần như không thể cầm tờ giấy da trong tay. Draco nghiêng người về phía Harry và không khỏi cảm thấy hơi sững sờ khi nhìn thấy điều này.

Căn phòng này không giống như căn phòng bí mật của Salazar. Ở đâu cũng có bầu không khí của một người khác — bức phù điêu của chú sư tử nhỏ và màu đỏ vàng có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi cho thấy ý thức tồn tại mạnh mẽ của người kia. Và nếu họ không đoán sai, người đó chính là "GG" mà họ rất quen thuộc-Godric Gryffindor.

Đây không phải là nơi chôn cất Salazar mà dường như nó đã phong ấn tất cả những ký ức quý giá của anh và Godric. Tất cả những vật kỉ niệm đó chỉ là sự tô điểm của cảm xúc.

Draco và Harry liếc nhau, một cảm giác kỳ lạ đồng thời nảy sinh trong lòng họ.

Harry vẫy đũa thần của mình- "Dọn dẹp". Một cơn gió vô hình đột nhiên từ dưới đất nổi lên, từ từ bay lên, nhẹ nhàng thổi bay lớp bụi tích tụ trên tất cả đồ đạc trong phòng. Đối với Salazar và Godric, họ chỉ có thể làm điều này cho hai người, đó chỉ là một dấu hiệu của lòng biết ơn.

Harry và Draco đã lật đến trang cuối cùng của tập giấy da. Các trang trước là những khám phá và ý tưởng của Salazar về ma thuật hắc ám. Đôi khi một vài trang thuộc về công thức độc dược của Godric - có vẻ như tổ tiên nhà sư tử là một bậc thầy về độc dược, và điều này khiến Draco rất ngạc nhiên - ở dòng cuối cùng-

"Gửi các con của tôi——"

Đồng tử của Harry và Draco đều co rút lại một chút.

- --------------------------- Dải phân cách dễ thương --------------------------------