Khoảng tám giờ rưỡi sáng, ba vị mỹ nữ nhà họ Diệp đã đến phòng làm việc, tuy rằng các cô đều cảm thấy có lẽ sẽ quấy nhiễu sư phụ yêu đương, nhưng công trình không còn lại bao nhiêu thời gian, "Lam Y" đang đợi đợt vải cuối cùng để may quần áo. Hà Xuân Sinh thật ra đã vẽ hoa văn xong hết cả, nghiêm túc mà nói, hắn muốn nghỉ để đi chơi cũng không phải là không thể.

Có điều sáng hôm ấy, Hà Xuân Sinh vẫn ở phòng làm việc, Tiêu Thệ dẫn Tiêu Xuân Thủy tham quan hết thảy quy trình nhuộm màu của họ. Tiêu Xuân Thủy thấy vải bố trắng từng bước nhuộm thành màu lam đậm, cuối cùng từ nền lam đậm xuất hiện những bông hoa trắng, cô bé thích thú cực kỳ, xem cả buổi sáng vẫn thấy chưa đủ. Tiêu Thệ biết con gái một khi có hứng thú với chuyện gì thì sẽ trở nên cố chấp, muốn xem thật nhiều lần, nếu không có hứng thú, thông thường cô bé sẽ giục Tiêu Thệ mau mau dẫn mình đi.

Cũng bởi vì Tiêu Xuân Thủy có hứng thú với quá trình nhuộm vải ngoài dự đoán của mọi người, đến lúc ăn cơm trưa, cô bé vẫn muốn ở lì trong phòng làm việc không chịu đi, sờ chỗ này một chút chỗ kia một chút, bộ quần áo màu hồng nhạt lấm lem màu xanh lam.

Hà Xuân Sinh định buổi chiều sẽ dẫn hai cha con lên chùa Tuyết Vân ngồi một chút, bèn hỏi Tiêu Xuân Thủy: "Xế chiều cháu muốn chơi trong phòng làm việc, hay là đi chùa chơi?"

"Chùa là cái gì?" Tiêu Xuân Thủy nghiêng đầu hỏi.

"Đó là nơi hòa thượng ở." Tiêu Thệ giải thích. Tiêu Xuân Thủy từng bảo y kể câu chuyện về ba hòa thượng không có nước uống.

"À!" Tiêu Xuân Thủy suy nghĩ một chút, nói: "Chú Hà, buổi chiều cháu phải ngủ ạ."

Tiêu Thệ nói với Hà Xuân Sinh, Tiêu Xuân Thủy buổi chiều sẽ ngủ khoảng hai, ba tiếng, ngủ đến khoảng bốn giờ mới dậy. Hà Xuân Sinh bảo vậy chờ cô bé thức dậy rồi tính sau.

Ba mẹ con nhà họ Diệp cũng có phòng nghỉ, nhưng các cô bình thường làm việc cùng Hà Xuân Sinh cũng không nghỉ trưa. Ăn cơm xong, nhân lúc Tiêu Thệ đưa Tiêu Xuân Thủy vào phòng kể chuyện chuẩn bị đi ngủ, Diệp Lam chủ động đi pha trà. Cô bé phát hiện trong ấm trà có một ít hoa hồng và vài lát chanh khô, lập tức "ồ" một tiếng, nói với Diệp Thanh Thanh: "Mẹ, mẹ xem này, sư phụ pha trà hoa, thầy ấy không phải không uống trà hoa sao? Không phải sư phụ chỉ thích uống trà ô long và trà xanh à?"

Lâm Tĩnh nói: "Cậu ấy pha cho người khác uống đó, có lẽ sợ thầy Tiêu uống trà buổi tối sẽ không ngủ được."

"Sư phụ thật tinh tế." Diệp Lam cười hì hì nói, "Vậy mà tới bây giờ thầy ấy còn không săn sóc chúng ta đến vậy."

Hà Xuân Sinh từ phòng làm việc trở lại, ba vị nữ sĩ đang nói chuyện rôm rả, vừa trông thấy hắn lập tức im lặng đến mức quỷ dị, hắn không để ý lắm, đưa tay nhận một tách trà Diệp Lam pha.

"Sư phụ," Diệp Lam cười ẩn ý, "Tối hôm qua chơi với thầy Tiêu vui không?"

Hà Xuân Sinh nhìn Diệp Lam một chút, thản nhiên nói: "Cũng được."

"..."

Tiêu Thệ trở ra, ba vị nữ sĩ không tiện tiếp tục bàn luận vấn đề này, lấy cớ muốn làm hết việc rồi về sớm một chút, lập tức rời khỏi phòng khách về phòng làm việc.

Trong ấm trà là trà Diệp Lam vừa mới pha. Hà Xuân Sinh thích nhất là trà mọc trên đỉnh núi chỗ chùa Tuyết Vân, chẳng những không phải loại trà nổi tiếng gì mà còn là từ những cây trà hoang già cỗi mọc ra. Hằng năm trước Thanh Minh, hòa thượng trong chùa hái một đợt trà, lá trà xanh nhạt được hái về, dùng chảo trong chùa sao sơ qua. Chùa Tuyết Vân hương khói bình thường, miễn cưỡng cũng xem như một chùa có tên tuổi, thế nhưng chùa chỉ là một ngôi chùa nhỏ gần tượng phật lớn bằng đá, khó tránh khỏi có vẻ cô quạnh. Hà Xuân Sinh không cầu tài không cầu vận, chỉ thích uống trà, chưa bao giờ đến chỗ tượng phật cầu xin gì đó, chỉ đến chùa Tuyết Vân uống ké trà.

Số trà hòa thượng trong chùa biếu Hà Xuân Sinh cũng ít, gần như sẽ uống hết trước khi mùa hè đến, bây giờ là đầu xuân, đã chẳng còn lại bao nhiêu. Trà Diệp Lam pha là Thiết Quan Âm Diệp Thanh Thanh đem tới, thơm nồng.

Một giờ rưỡi chiều, Hà Xuân Sinh hỏi Tiêu Thệ: "Cậu buổi chiều có uống trà được không?"

Tiêu Thệ nói: "Được, buổi tối uống trà sẽ ngủ không được, buổi chiều không sao."

Hà Xuân Sinh bỏ bã trà trong ấm đi, lại lần nữa pha ấm trà mới, mùi vị không nồng, rất thanh.

Tiêu Thệ uống trà xong, nói: "Tối nay hai cha con tôi về nhà, không quấy rầy cậu nữa."

Hà Xuân Sinh nghe xong câu nói này, không hề trả lời y, chỉ lẳng lặng uống trà.

Tiêu Thệ bắt đầu cảm thấy bất an, y muốn nói gì đó, do dự cả buổi vẫn không mở miệng được.

Chiều, Hà Xuân Sinh để Tiêu Thệ vào phòng nghỉ ngơi, hắn thì làm việc, Tiêu Xuân Thủy khác với thường ngày, ngủ đến tận năm giờ chiều mới dậy, Tiêu Thệ nói với Hà Xuân Sinh y muốn về trước giờ cơm tối để còn nấu cơm.

Y nói y không ở nhà, mẹ sẽ ăn uống rất qua loa. Mắt bà không tốt, không thể nấu nướng lâu.

"Tôi không thể một mình đi chơi mà để cho bà ăn như vậy liên tục mấy ngày được."

Lúc đưa hai cha con Tiêu Thệ về nhà, suy nghĩ của Hà Xuân Sinh lại là: Lại miễn cưỡng cậu ấy rồi. Qua gương chiếu hậu, hắn nhìn thấy Tiêu Thệ vẻ mặt mỏi mệt nhìn ra ngoài cửa xe, bên trong đôi mắt kia không có chút ánh sáng nào cả.

Hà Xuân Sinh nghĩ: E là mình đến chậm rồi.

Buổi sáng thức dậy, bên tai có thể nghe thấy tiếng chim hót từ xa truyền đến, ríu rít không ngừng, cực kỳ vui vẻ. Mỗi ngày lúc Tiêu Thệ thức dậy, y đều nghĩ, chúng thật thoải mái. Y nằm trên giường, có lúc còn nghĩ, không biết những chú chim nhỏ này đang làm gì. Có lẽ chúng đang xây tổ, đang đợi ấp đời sau, cũng có lẽ chúng đang chăm chỉ kiếm mồi, đang nuôi dưỡng con cái.

Chim non sau khi rời tổ, không biết có còn nhớ tới cha mẹ của mình không? Chim cha mẹ sau khi kỳ sinh sản qua đi, không biết có còn chung đôi không nhỉ? Có lẽ, cũng khác nhau tùy theo từng loài chim.

Tiêu Thệ bình thường buổi sáng đưa Tiêu Xuân Thủy đi học, sau đó đi làm, trưa về nấu một ít cơm canh, buổi chiều tiếp tục đi làm, xế chiều đón Tiêu Xuân Thủy về nhà, chạy bộ trên sân tập hoặc vào công viên tản bộ một chút, tối đến y về nhà nấu bữa tối, ăn cơm xong thì chơi với Tiêu Xuân Thủy một lúc, tắm rửa, sau đó đi ngủ.

Y không tốn nhiều thời gian suy nghĩ đến chuyện Hà Xuân Sinh, y không muốn cuốn Hà Xuân Sinh vào cuộc sống của mình —— y biết hương vị cuộc sống của mình, mặc dù đại đa số thời điểm là bình yên và vô vị, nhưng sẽ đến một ngày, hoặc giả, bỗng nhiên sẽ có một ngày, y phải đối mặt với tất cả.

Tất cả ở đây không chỉ bao gồm sinh ly tử biệt, còn bao gồm sự giằng co và quẫn bách liên quan đến tiền tài, liên quan đến chăm sóc và an ủi khi mệt mỏi —— Tiêu Thệ không tin, bên trong mối quan hệ của bọn họ, Hà Xuân Sinh sẽ sẵn lòng đối mặt với những thứ này.

Gánh lấy cuộc sống của một người khó khăn hơn nhiều so với đôi bên tình nguyện ngủ với nhau. Nếu Hà Xuân Sinh cần, y có thể ngủ với hắn, nhưng y sẽ không để Hà Xuân Sinh tiến vào cuộc sống của mình.

Mộng đẹp, vẫn nên ở yên trong mộng thì tốt hơn. Bằng không y đến một giấc mộng đẹp cũng không có.

Hai tháng sau đó, Hà Xuân Sinh không xuất hiện. Không điện thoại, không nhắn tin. Lại như mấy chục năm qua, chắc chắn hắn đang sinh hoạt ở một nơi nào đó, nhưng lại không hề liên quan đến Tiêu Thệ.

Thấm thoát đã đến tháng Tư, tháng Sáu thi tốt nghiệp, lớp 12 đang chạy nước rút. Tổ chức thi thử, ôn kĩ bài, bởi không được học bù vào chủ nhật, những kì thi đều được an bài vào cuối tuần. Cuối tuần còn phải đi coi thi, y cũng thấy hơi phiền lòng —— Dương Liễu gần đây thị lực lại kém hơn trước, một mình bà ở nhà trông Tiêu Xuân Thủy, gần như cả ngày không dám ra ngoài, đến thức ăn cũng không dám đi mua. Bà sợ lúc Tiêu Xuân Thủy qua đường, bà không trông được.

Tiêu Thệ nghĩ, có lẽ y nên tìm một bảo mẫu đến chăm nom con gái và mẹ mình, không thể cứ tiếp tục để như vậy được.

Nhà Tiêu Thệ ở tầng hai. Tầng dưới là nhà có sân, vốn đã lâu không có ai ở, gần đây hình như có người đang sửa lại. Nghe Dương Liễu nói, cũng chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng khoan điện, tiếng động không lớn, vẫn có thể chịu được.

Lúc Tiêu Thệ về nhà, y trông thấy lầu dưới có người đang giao hàng. Chủ nhà đứng trong nhà, từ góc độ của Tiêu Thệ không trông thấy được vóc dáng. Người giao hàng là người lắp đặt giường ngủ —— trước đây không lâu, Tiêu Thệ mới vừa mua một chiếc giường tầng ở chỗ bọn họ.

Lầu dưới mua giường ư? Sửa nhà xong rồi à? Tiêu Thệ vừa nghĩ vừa đi lên lầu. Tiêu Xuân Thủy nghe thấy tiếng chân y, từ trên lầu gọi to: "Ba, ba, ba về rồi!"

Dương Liễu mở cửa, Tiêu Xuân Thủy lập tức vọt ra ngoài. Con bé hưng phấn nói: "Lúc nãy chú Hà cho con bánh kem."

"Chú Hà?" Tiêu Thệ có chút không theo kịp.

"Bạn học của con lúc nãy có đến, cho Xuân Thủy một hộp bánh kem." Dương Liễu nói, "Chính là người bạn trước đây con ghép đôi học tập, tên là Hà Xuân Sinh. Cậu ấy nói cậu ấy cũng ở gần đây, tiện đường đến đây một chuyến. Mẹ bảo con sắp về rồi, cậu ấy lại nói cậu ấy có việc phải về trước, lần sau trở lại."

Là Hà Xuân Sinh sao? Tiêu Thệ nghĩ thầm.

Y vốn muốn hỏi Hà Xuân Sinh, thế nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng lại nhịn được. Y ép buộc chính mình dứt bỏ những chuyện liên quan tới Hà Xuân Sinh, không nghĩ nhiều đến nó nữa.

Thế nhưng đêm đó, y không nhịn được mở vòng bạn bè của Hà Xuân Sinh, vẫn hệt như quá khứ, trống rỗng. Y nhiều lần xem lại lịch sử trò chuyện của mình và Hà Xuân Sinh, cuối cùng lại ném điện thoại sang một bên. Y nhớ tới cái ôm nóng bỏng của Hà Xuân Sinh, khẽ vuốt ve môi mình, tưởng tượng người nọ đang hôn mình, bên dưới lại không khống chế được mà ngẩng cao. Tiêu Thệ ngồi dậy, đi phòng tắm rửa mặt một lúc, giữa sôi trào từ từ bình tĩnh lại.

Khoảng thời gian sau đó, Tiêu Thệ thường nghe Dương Liễu và Tiêu Xuân Thủy nói tới Hà Xuân Sinh. Gần như mỗi cuối tuần, lúc Tiêu Thệ tăng ca, Hà Xuân Sinh đều sẽ tới thăm hai bà cháu, nhưng bình thường đều không đợi Tiêu Thệ trở về. Mãi đến tận cuối tháng Tư, năm giờ chiều Tiêu Thệ về đến nhà, trông thấy giày của Hà Xuân Sinh trước cửa. Tiêu Thệ vào nhà, trông thấy Dương Liễu và Hà Xuân Sinh đang tán gẫu trên sô pha — Tiêu Thệ biết hắn cũng không phải người biết nói chuyện, nhưng hiện tại Hà Xuân Sinh và Dương Liễu đang nói đến chuyện Tiêu Thệ khi còn nhỏ, xem ra vui vẻ cực kỳ.

"Tiêu Thệ, con về rồi. Hà Xuân Sinh đang chờ con đó." Lâu lắm rồi Dương Liễu không nói chuyện bằng chất giọng thoải mái như thế, hệt như giọng điệu bà nói chuyện lúc cha y còn sống.

"Hà Xuân Sinh." Tiêu Thệ nhìn người đàn ông trông rất trẻ lại còn đẹp trai đang ngồi trên sô pha, nhất thời cảm thấy xấu hổ hết sức.

Dương Liễu nói Tiêu Xuân Thủy buổi chiều ngủ trễ, đến giờ ngủ trưa vẫn chưa dậy. Hà Xuân Sinh đứng dậy cáo từ, Tiêu Thệ tiễn hắn xuống lầu, Hà Xuân Sinh lại hỏi: "Đến nhà tôi ngồi một chút không?"

Tiêu Thệ ngẩn người nhìn Hà Xuân Sinh, không biết vì sao hắn lại nói như thế. Hắn ở xa như vậy, bây giờ sắp đến giờ cơm tối, cũng không phải lúc thích hợp để đi.

Hà Xuân Sinh xuống lầu, không đi ra ngoài mà đi về phía căn nhà mới dưới tầng trệt khu tập thể, mở cửa nói với Tiêu Thệ: "Vào trong ngồi một chút đi."