Từ khi Tiêu Xuân Thủy biết cuối tuần sẽ được đến chỗ chú Hà chơi, mỗi ngày thức dậy câu nói đầu tiên là hỏi Tiêu Thệ: "Ba ơi, hôm nay là thứ mấy rồi?"

Lúc đón con bé từ nhà trẻ về nhà, con bé sẽ hỏi: "Ba ơi, hôm nay cách thứ sáu còn mấy ngày?"

Tiêu Thệ hỏi con mình: "Con rất muốn đến chỗ chú Hà sao?"

Tiêu Xuân Thủy gật đầu: "Vâng ạ."

"Tại sao vậy?"

Tiêu Xuân Thủy nghiêng đầu một lúc rồi đáp: "Bởi vì chú ấy rất yêu chúng ta."

Tiêu Thệ không biết con gái học ở đâu được chữ "yêu" này, y dở khóc dở cười hỏi: "Vậy ư? Có thật không?"

"Thật, chú ấy rất yêu rất yêu con và ba."

"Xuân Thủy, ba rất yêu con." Tiêu Thệ suy nghĩ một chút, cuối cùng nuốt một câu nói khác xuống. Yêu là một từ rất đẹp, nên dùng cho một người mình trân trọng, mặc dù không phù hợp cho lắm, nhưng cũng không cần phải bắt Tiêu Xuân Thủy sửa lại.

"Con cũng rất yêu ba." Tiêu Xuân Thủy ngẩng đầu lên, nở nụ cười không ngại ngùng với Tiêu Thệ, lặng lẽ nói: "Ba ơi, con yêu ba nhất."

Thứ năm, lúc chập tối Trần Thiến đến tìm Tiêu Thệ. Bụng cô ta đã chừng ba, bốn tháng. Cô ta trông thấy Tiêu Thệ dắt Tiêu Xuân Thủy về nhà, vội vã trốn sang một bên, không dám để Tiêu Xuân Thủy nhìn thấy mình.

Trong đầu Tiêu Thệ bỗng nhiên xuất hiện một câu nói: "Xuân Thủy đã không có mẹ, cô ta sắp trở thành mẹ người khác rồi."

Y không nhớ được những lời này do ai nói. Y đưa Tiêu Xuân Thủy lên lầu, lại trở xuống gặp Trần Thiến.

Trần Thiến thấy y, hỏi: "Tiêu Thệ, anh tính thế nào rồi?"

"Chuyện ly hôn à?" Tiêu Thệ nói, "Tôi muốn nghe thử xem cô muốn thế nào."

"Chúng ta làm thỏa thuận ly hôn đi, tôi không cần căn nhà của mẹ anh, nhưng những thứ trước đây cha mẹ anh cho tôi là của tôi, những thứ này tôi không thể trả lại." Trần Thiến quan sát phản ứng của Tiêu Thệ, thấy y thờ ơ không động lòng, liền nói: "Tiệm của tôi tôi mất rất nhiều tâm huyết, tuy lúc đầu mẹ anh có trợ giúp tôi một chút, nhưng đó vẫn là tài sản của tôi, không thể chia cho anh."

Trần Thiến nói xong, Tiêu Thệ vẫn không hề lên tiếng.

Lát sau, Trần Thiến ấp úng nói thêm một câu: "Xuân Thủy vẫn là theo anh đi, một mình tôi không cách nào chăm sóc nhiều đứa trẻ như vậy được."

Tiêu Thệ cuối cùng cũng mở miệng: "Được, cứ như vậy đi."

Vẻ mặt Trần Thiến tràn ngập kinh ngạc cùng vui mừng.

Tiêu Thệ hỏi: "Bao giờ làm thủ tục?"

"Vậy ngày mai đi!" Trần Thiến không che giấu nổi vui mừng, gần như nở nụ cười. Cô ta lấy thỏa thuận ly hôn trong túi ra đưa cho Tiêu Thệ, nói, "Vậy tối nay anh đọc lại thỏa thuận này, nếu có gì thay đổi, chúng ta liên hệ qua WeChat."

Sở cầu của Tiêu Thệ không có gì khác, chỉ là muốn giành quyền nuôi nấng Tiêu Xuân Thủy, đồng thời không muốn để Trần Thiến nhìn ra tâm ý của y mà dùng nó để uy hiếp, khiến Dương Liễu và Tiêu Xuân Thủy không nơi nương tựa. Y lùi một bước để tiến hai bước, nhiều lần vì tránh để Trần Thiến đoán được tâm ý mình mà nói rõ ràng muốn Tiêu Xuân Thủy đi hay ở, kết quả đều trong dự liệu.

Tiêu Thệ cầm lấy thỏa thuận ly hôn, vào phòng đọc sách đọc cẩn thận một hồi. Về Tiêu Xuân Thủy, Trần Thiến viết: "Con gái để bên nam nuôi nấng, bên nữ ba tháng đến thăm một lần, bởi vì bên nam có công việc ổn định, bên nữ không có công việc ổn định, bên nữ không hỗ trợ phí nuôi nấng."

Về việc phân chia tài sản, cô ta viết: "Tài sản đứng tên người nào thì thuộc về người đó, bên nữ đứng tên một chiếc ô tô, đứng tên công ty ***, những thứ này đều thuộc về bên nữ, hết thảy đồ đạc trong phòng dùng tên bên nữ để thuê đều thuộc về bên nữ. Tiết kiệm và nợ nần của người nào thì thuộc về người đó. Tài sản chung của hai vợ chồng, phân chia theo như thỏa thuận."

Tiêu Thệ xem xong, không khỏi bật cười. Y không biết người khác viết thỏa thuận ly hôn như thế nào, nhưng bản thỏa thuận này của Trần Thiến đúng là buồn cười cực kỳ. Y gấp gọn bản thỏa thuận này lại, nhắn tin cho Trần Thiến bảo cô ta chuẩn bị hết giấy tờ, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Từ sau hôm nọ, Tiêu Xuân Thủy đã không còn nhắc nhiều đến mẹ nữa. Có lẽ cả đời cô bé cũng sẽ không quên được hôm mẹ đột ngột biến mất, thế nhưng Tiêu Thệ sẽ cố gắng hết sức để cô bé không thường nhớ đến nó nữa.

Tối thứ năm hôm ấy, Tiêu Thệ ngủ một giấc ngon lành. Y cảm thấy trong mơ, có người ôm lấy mình, cảm giác ấm áp đó khiến người an tâm. Y chui vào lồng ngực người nọ, khẽ gọi: "Hà Xuân Sinh." Sau khi tỉnh lại, y cảm thấy buồn cười, lại thấy hơi phiền muộn.

Đã đến nước này rồi, cho dù bên cạnh Hà Xuân Sinh không có người khác, y cũng đã đánh mất tư cách từ lâu.

Sau khi Tiêu Xuân Thủy đến nhà trẻ, Trần Thiến lập tức lái xe đến đón Tiêu Thệ. Hộ khẩu của Tiêu Thệ và Trần Thiến đã chuyển đến Nham thành, bọn họ chỉ cần đến cục dân chính sở tại làm thủ tục ly hôn. Bởi giấy tờ đã chuẩn bị sẵn, thủ tục được giải quyết rất nhanh.

Sau khi rời khỏi cục dân chính, Trần Thiến lái xe đi mất. Tiêu Thệ xin nghỉ buổi sáng, buổi chiều có tiết, y gọi xe về trường dạy học.

Địa lý là môn học chính của khoa văn, y là giáo viên chủ nhiệm ban 2 khoa văn —— năm ngoái lớp 12 học bù vào thứ bảy, tối thứ sáu có tiết tự học. Nhưng năm ngoái trường trung học số tám có một học sinh cấp ba đi học bù, trên đường trở về nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cục giáo dục ban hành văn bản quy định thứ bảy không được tổ chức học bù nữa, cho nên năm nay học sinh cấp ba đặc biệt thoải mái, không chỉ không cần phải học bù thứ bảy chủ nhật, học sinh ngoại trú đến tiết tự học buổi tối cũng không cần đến.

Cũng chính vì vậy, thứ sáu khoảng hơn năm giờ chiều, trong trường học người người lục tục ra về. Học sinh ở ký túc xá cũng được đón đi. Tiêu Thệ ngồi trong phòng nghiên cứu liếc nhìn điện thoại di động nhiều lần, đồng nghiệp Tiểu Tào cười trêu y: "Thầy Tiêu đang chờ điện thoại của người yêu à?"

Hà Xuân Sinh năm giờ rưỡi thì gọi đến. Tiêu Thệ đã đón Tiêu Xuân Thủy xong, đang đi bộ qua sân tập luyện trên đường về nhà. Y nhận điện thoại, nghe thấy Hà Xuân Sinh hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

Sáng nay, Tiêu Thệ đã chuẩn bị xong tất cả đồ đạc, cũng nói với Dương Liễu, bọn họ cuối tuần sẽ ra ngoài. Bây giờ y về nhà lấy túi du lịch là đi được rồi.

"Xong cả rồi. Có thể xuất phát bất cứ lúc nào." Tiêu Thệ trả lời.

"Mười phút nữa tôi đến đón cậu."

"Nhanh như vậy sao?"

"Ừ. Tôi đang ở trong thành phố."

Cuối tuần trời đẹp, Dương Liễu nhân dịp này đã ra ngoài cho khuây khỏa. Bà và một vài bác gái sống gần đó, đặc biệt là một vài người mắc tiểu đường có mối quan hệ không tệ lắm. Tiêu Thệ thấy bà lên tinh thần, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Sau khi về nhà, y nói ngắn gọn cho Dương Liễu mình đã làm thủ tục ly hôn xong, Dương Liễu nghe xong, bèn nói: "Cũng tốt, cũng tốt." Sau đó còn định nói thêm điều gì đó, thế nhưng rốt cuộc lại không mở miệng.

Tiêu Thệ không muốn làm Dương Liễu buồn, bèn kéo tay bà nói: "Mẹ, Xuân Thủy đã không có mẹ, cần bà nội thương yêu nó nhiều hơn."

Dương Liễu nói: "Được, được."

Tiêu Thệ đeo túi du lịch, dắt tay Tiêu Xuân Thủy còn đang nhảy nhót đi tới cửa trường học, đã trông thấy chiếc Van của Hà Xuân Sinh chờ trước cổng trường. Tiêu Xuân Thủy gọi to: "Chú Hà! Chú Hà!"

Hà Xuân Sinh xuống xe, mở cửa sau để bọn họ lên xe. Tiêu Xuân Thủy sau khi nhìn thấy Hà Xuân Sinh, không hiểu sao lại hơi xấu hổ, vùi mặt vào lồng ngực ba mình không chịu ra.

Tiêu Thệ ngồi ở ghế sau, liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, Hà Xuân Sinh đang nhìn y qua tấm gương.

Lòng Tiêu Thệ run lên, y dời mắt đi chỗ khác.

Ánh mắt Hà Xuân Sinh, giống hệt như ánh mắt của thiếu niên trong đêm mưa mười chín năm trước. Tâm trạng sốt ruột của Tiêu Thệ lại giống như bị ngâm vào nước đá, nóng lạnh đan xen, khiến y mờ mịt luống cuống.

Ánh mắt kia có phải đang nói đến một loại giả thuyết Tiêu Thệ chưa bao giờ dám nghĩ sâu xa hơn?

Tiêu Thệ muốn vực dậy tinh thần, nhưng trước sau vẫn hồn vía lên mây, y nhìn non xanh nước biếc ngoài cửa sổ xa dần, ôm Tiêu Xuân Thủy đang an tĩnh trong ngực, thân thể cứ như mất hết sức lực.

Ô tô lái vào một thôn Tiêu Thệ thấy hơi quen thuộc. Thôn vẫn giống như trước đây, nhưng sườn núi dường như có thêm một vài ngôi nhà. Hình dạng xem ra giống với những ngôi nhà khác trong thung lũng, thế nhưng mới hơn không ít.

"Những ngôi nhà trên núi là mới xây à?" Tiêu Thệ hỏi Hà Xuân Sinh.

"Ừ, đó là phòng làm việc. Tôi cũng ở đó. Những ngôi nhà dưới này vẫn không có ai ở."

Hà Xuân Sinh lái xe thẳng lên sườn núi —— phòng làm việc trên sườn núi trông thì có vẻ gần với thôn, nhưng thực tế phải lái xe chạy một vòng lớn quanh núi, cách thôn khá xa. Hà Xuân Sinh nói mảnh đất này vốn là của tổ tiên nhà hắn, vẫn luôn không dựng nhà, cho đến khi đối tác tài trợ hắn xây dựng những phòng làm việc này.

"Đối tác..." Tiêu Thệ nhớ tới Trần Thần từng nhắc đến vị đối tác này của hắn, hình như là nữ.

"Các cô ấy còn chưa quay lại, chờ lát nữa cùng nhau ăn bữa cơm."

Dãy nhà trên sườn núi đã ở trước mắt, Hà Xuân Sinh đỗ xe trong sân phơi, Tiêu Thệ ôm Tiêu Xuân Thủy xuống xe. Hà Xuân Sinh giúp bọn họ mang hành lý xuống —— Tiêu Thệ bình thường hay giúp phái nữ xách hành lý cảm thấy có chút không quen, lúc Tiêu Xuân Thủy được thả xuống đất, bắt đầu chạy vào sân phơi khám phá, y định cầm lại hành lý của mình, bèn đưa tay về phía Hà Xuân Sinh, lại bị một bàn tay khác cản lại.

Tiêu Thệ không ngờ Hà Xuân Sinh sẽ nắm lấy tay mình, lúc này không cách nào phản ứng lại, mãi đến tận khi lòng bàn tay bị hắn nắm lấy nóng bỏng đến mức gần như sắp hòa tan, mãi đến tận khi y nhìn thấy có bóng người trong nhà —— nhớ tới lần chạy trốn mười chín năm trước, bây giờ Tiêu Thệ không dám chủ động buông tay Hà Xuân Sinh ra nữa, chỉ thấp giọng gọi một tiếng: "Hà Xuân Sinh?"

Hà Xuân Sinh quay đầu lại, tựa như cười mà không phải cười. Tiêu Thệ nói: "Hà Xuân Sinh, cậu..."

Tiêu Xuân Thủy vui vẻ chạy một vòng trong sân phơi, rồi chạy đến bên Tiêu Thệ, con bé kéo tay còn lại của y, vui vẻ nói: "Ba ơi, con thấy chỗ đó có ốc sên!"

Ngay trước lúc có một cô gái bước ra ngoài, Hà Xuân Sinh buông tay Tiêu Thệ, mang hành lý đi vào trong nhà. Cô gái kia đến gần, Tiêu Thệ mới phát hiện đó là một học sinh khối mỹ thuật lớp 12 ban 2 mà y chủ nhiệm.

"Thầy Tiêu?" Diệp Lam kinh ngạc kêu lên.

"Diệp Lam?" Tiêu Thệ cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

"Sư phụ bảo hôm nay bạn học của thầy ấy tới chơi, hóa ra là thầy à!" Lúc nói câu này, suy nghĩ trong đầu Diệp Lam đã biến thành một cái vòi rồng, bên trong là những thông tin lộn xộn: Người sư phụ hẹn đến nhà chắc hẳn là người mà thầy ấy thầm mến, người thầy ấy thầm mến chính là thầy Tiêu, thầy Tiêu đã kết hôn còn có con, thầy Tiêu rốt cuộc là thẳng hay cong? Sẽ đáp lại chứ? Sư phụ đang phá hoại gia đình người khác ư?

Xem vẻ mặt Tiêu Thệ, Diệp Lam khá nghiêng về suy đoán chuyện này chỉ là sư phụ yêu đơn phương mà thôi.

Trời sắp tối, công việc hôm nay gần như đã hoàn thành, Lâm Tĩnh và Diệp Thanh Thanh đang chuẩn bị thức ăn tối trong nhà bếp. Công trình đã đến giai đoạn kết thúc, trước đó tăng ca gấp rút làm, mấy ngày nay lại đỡ hơn một chút, không cần công nhân của "Lam Y" đến giúp đỡ nữa.

Hà Xuân Sinh giới thiệu hai bên với nhau rất đơn giản: "Đây là bạn học của tôi, Tiêu Thệ. Đây là đối tác của tôi, Diệp Thanh Thanh, Lâm Tĩnh. Đây là Diệp Lam."

Diệp Thanh Thanh có vẻ bất mãn với lời giới thiệu của hắn, liền nói với Tiêu Thệ: "Thầy Tiêu, chúng tôi đều là đồ đệ của cậu ấy, tại cậu ấy không muốn thừa nhận thôi."

Diệp Lam ngơ ngác không biết đang nghĩ gì, gọi một tiếng: "Thầy Tiêu, sư phụ —— hai người đều là sư phụ con." Suýt chút nữa thì nói thêm một câu, "Có phải là nên đổi tên một người thành sư mẫu không", lại bị Lâm Tĩnh trừng mắt, cô bé giật mình nuốt lại câu nói này.

Tiêu Xuân Thủy ngoan ngoãn ngồi trên ghế ăn cơm, cô bé chưa được bốn tuổi, lại dùng đũa tốt đến hiếm thấy, ăn cơm chỉ dùng đũa. Diệp Lam khen cô bé dùng đũa giỏi, cô bé nở mũi nói: "Cô giáo cũng khen em rất giỏi!"

Bọn họ dùng bữa tối xong, Diệp Lam chủ động mang chén đi rửa sạch. Ba mẹ con nói tạm biệt với Hà Xuân Sinh rồi lái xe xuống núi.