- Em...em...- Thư không biết lên nói ra sao

Cả hai không hề biết rằng Mie đang đứng cách đó một đoạn không xa,cô đang chết cứng người nhìn Thư và Quốc Anh.

Mie không thể chịu đựng thêm nữa rồi,cô cố bước tới gần họ

- Ơ,Mie..em ra đây làm gì ? - Quốc Anh nhìn vẻ mất hồn của cô ngạc nhiên

- Cậu đang làm gì thế ?...- Giọng Mie nhẹ nhàng vang lên nhìn hai người họ đang ôm ấp nhau

- Tớ... - Thư vội giật mình,bỏ ngay tay ra khỏi người Quốc Anh

- Em...em đừng hiểu nhầm - Quốc Anh sợ vợ mình hiểu nhầm anh,liền nắm lấy tay cô 

- Hiểu nhầm ? hiểu nhầm cái gì ? - Mie gương đôi mắt lạnh nhạt lên nhìn anh.Có phải cô đang phá đám anh và Thư không ? - Thư,cậu say rồi,đi với tớ về - Mie kéo lấy tay Thư,nhưng Thư lại hất tay cô ra vẻ sợ hãi lắm

- Để anh đưa Thư về cũng được,em vào Ca-raa vơi bạn đi - Quốc Anh chen vào

- Em đi cùng anh...

- Không cần đâu,hôm nay là sinh nhật em mà,anh không muốn em buồn phiền vì Thư.Em cứ ở lại với bạn bè em đi,anh sẽ đưa Thư về.

Mie nhìn theo bóng anh khuất dần cùng một người phụ nữ khác,cô thấy nhót lòng quá...Cái cảm giác như thể đang bị phản bội vậy.Tại sao anh cứ một mực đòi đưa Thư về ? Tại sao không cho cô đi cùng ?? Chợt Mie nhớ đến chuyện chiều nay.Thì ra Thư muốn cô tổ chức sinh nhật là thế này à ? Thư đã sắp xếp hết rồi đúng không ?

Mie bật cười đau khổ.Người bạn này của cô vẫn chưa bao giờ hết ghét cô sao ?

                                                          ********************* 

   Căn nhà quen thuộc lại sáng đèn,Quốc Anh cẩn thận dìu Thư về phòng rồi đắp lên cô một chiếc chăn mỏng mới có thể yên tâm.

Đang định về phòng mình thì một bàn tay bám lấy tay anh,kéo anh quay lại.

- Anh đừng đi.... - Giọng Thư yếu ớt vang lên

- Được rồi,anh không đi,em ngủ đi - Quốc Anh đành ngồi xuống giường Thư,chờ cô ngủ say rồi đi cũng không sao.

Nhưng Thư không ngủ.Cô lật chiếc chăn mỏng ra rồi bước ra khỏi giường

- Em đi đâu thế ? 

Anh Thư không trả lời,đôi chân nghiêng ngả như người say rượu sắp ngã.Quốc Anh sợ cô ngã nên đứng ngay dậy đỡ lấy Thư.

- Cẩn thận ! 

Thư bám vịn vào bờ vai anh.Nhìn anh với đôi mắt u sầu buồn bã.

- Quốc Anh .... 

Giọng Thư nhẹ nhàng,nhẹ đến mức cơn gió mạnh cũng có thể thôi bay từng lời cô nói

- Anh đây,sao vậy ? - Quốc Anh lo lắng

Thư luồn một tay ra phía sau gáy anh khiến anh giật mình.Còn đang không biết Thư định làm gì thì môi anh đã bị một bờ môi khác hôn lấy.Quốc Anh ngạc nhiên không nói nổi lời nào.Anh không thể làm thế này được ! Anh sẽ có lỗi với Mie !

Anh đẩy mạnh Thư ra.

- Dừng lại !Em đi quá xa rồi ! - Anh không thèm nhìn Thư đến một cái.Giọng nói lạnh lùng đầy tức giận

Anh Thư nhìn anh không nói nổi một lời,đôi mắt trân trân nước.Từ trước tới nay,chưa ai có thể cưỡng lại nụ hôn quyến rũ của cô cả.Tại sao anh lại làm thế chứ?

Nước mắt lăn dài trên gò má còn ửng hồng,Thư vẫn nhìn anh.

- Em nên biết,ngoài Mie ra anh không thể có tình cảm với một người phụ nữ nào khác ! - Giọng anh chắc chắn mạnh mẽ vang lên.Đúng vậy,ngoài Mie anh không cảm thấy có hứng thú với ai cả.Từ trước tới nay anh cũng chỉ coi Thư là bạn,không ngờ tình bạn ấy lại bị Thư nhầm lẫn với tình yêu

- Nhưng... - Thư còn chưa biết nên nói gì thì anh đã bỏ ngày đi,cánh cửa xong bị anh đóng '' Sầm '' một tiếng lớn.

Thư đưa tay lên lau giọt nước mắt còn đọng.Cô nhếch mép lên cười

- Sớm muộn gì anh cũng sẽ khác thôi,em không tin anh có thể mãi mãi yêu vợ được ! 

                                                *********************

Tối hôm ấy,Mie cũng về khá muộn.Và tất nhiên là trong bộ dạng say khướt.Về nhà cô cũng vào ngay giường ngủ không bận tâm đến chuyện của Thư với Quốc Anh.Cũng không biết chuyện xảy ra lúc cô không có nhà.