Edit: Đào Sindy

Kiều Sênh trước mắt, buông xuống tất cả tự tôn và kiêu ngạo, lấy ra sự chân thành hoàn chỉnh để trước mặt Khương Trì, để anh nhìn thấy tâm ý của cô ta. Cô ta cong lưng, chỉ cầu Khương Trì ngoái nhìn một cái.

Kiều Sênh thế này, nhìn qua yếu ớt lại hèn mọn. Cả người đã cúi thấp đến bụi bặm.

Tô Đường không nhịn được nghĩ, Kiều Sênh thật sự rất yêu Khương Trì, cho nên cô ta mới đồng ý dùng phương thức cực kỳ mất tự tôn này, dùng hết tất cả khả năng đi giữ anh lại.

Nhưng câu nói tiếp theo của Khương Trì lại phá vỡ tất cả huyễn tưởng của Kiều Sênh.

"Em thật phiền."

Khương Trì hoàn toàn không vì hành động khổ sở giữ lại của Kiều Sênh mà xúc động xíu nào, trong giọng nói của anh lộ ra không kiên nhẫn.

Anh giống như một Đế Vương cao cao tại thượng trong nhân gian, việc không liên quan đến mình mà nhìn người khác vui buồn.

Bởi vì không quan tâm, cho nên biểu hiện thong dong. Cả người có thể tiêu sái thoát ra.

Tô Đường nghe Khương Trì trả lời, trong lòng run lên.

Trong lúc hai người Khương Trì và Kiều Sênh còn chưa phát giác được sự tồn tại của cô thì Tô Đường quay người nhanh chóng rời đi nơi đây.

Cô nghĩ, lúc này rốt cục cô có thể hiểu một chút mấy câu hàm nghĩa mà trước đó Lăng Lang nói với cô.

Lăng Lang nói: "Cậu ấy đối với anh em mình thật sự tốt không thể nói, trọng tình trọng nghĩa, nhưng cậu ấy đối với kết giao bạn gái..." Đêm đó, Lăng Lang chưa nói hết nửa câu sau, nhưng bây giờ Tô Đường đã biết đáp án.

Lăng Lang nói không sai, làm anh em của anh, là lựa chọn tốt nhất.

Cô biết bây giờ Khương Trì rất ưu tú, mà tương lai anh càng ưu tú hơn. Cũng may, đối mặt với Khương Trì, cô luôn tự biết mình, chưa bao giờ động tâm, cũng không dám động tâm.

Lúc Tô Đường đi WC về lại phòng học, chuông vào học đã sớm khai rung lên.

Cô ở cửa ra vào la một tiếng báo cáo, chủ nhiệm lớp thấy là cô, cũng không hỏi thêm gì, tùy tiện phất phất tay ra hiệu cô ngồi vào vị trí của mình.

Khi Tô Đường ngồi vào vị trí của mình, vô thức nhìn sang chỗ Khương Trì, muốn xem một chút biểu lộ của anh hiện tại.

Khương Trì an vị bên phải cô, chỉ cần cô vừa thoáng quay đầu, liền có thể nhìn thấy anh.

Lúc cô nhìn sang, vừa lúc Khương Trì cũng nhìn cô, lúc này, anh dùng một tay chống cằm, tư thế nhàn nhã, một tay khác tùy ý để trên bàn, động tác trôi chảy chuyển động bút máy, nhìn thấy Tô Đường đưa ánh mắt sang, anh cong môi, lộ ra một nụ cười với cô.

Khoảng cách gần như vậy, cô có thể thấy rõ đường cong môi anh cong lên, và cặp mắt cong cong, cô thấy trong mắt anh nhìn cô hiện lên lốm đốm ý cười. Giống như kim cương vỡ rải đầy bãi cát, những ngôi sao tô điểm toàn bộ khoảng không. Loá đến chói mắt.

Nụ cười như thế, mang theo chút hững hờ, một chút tuỳ tiện, nhưng lại mê hoặc vô cùng.

Tô Đường hốt hoảng dời đi ánh mắt.

Cho nên nói người có giá trị nhan sắc cao, tùy tiện cười một cái cũng có thể làm say đắm một đống em gái nhỏ.

Tô Đường không thể không thừa nhận, Khương Trì như vậy, quả thật đẹp trai ngời ngợi, có tư cách kiêu ngạo.

Nhưng vừa nghĩ tới Kiều Sênh, cô không khỏi thở dài một hơi.

Nhìn qua Khương Trì hoàn toàn không bị Kiều Sênh ảnh hưởng. Anh tiêu sái thong dong, mây trôi nước chảy.

Tô Đường là một người đứng xem, nhìn thấy Kiều Sênh vứt bỏ hết tự tôn, quỳ xuống cầu xin Khương Trì quay lại, không khỏi cảm động. Nhưng thái độ bản thân anh không kiên nhẫn lại qua loa.

Khương Trì tuổi trẻ khinh cuồng, thật sự tuyệt tình khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Nhưng chuyện này không liên quan đến cô.

Bởi vì cô và Khương Trì anh, cũng sẽ chỉ là anh em.

Lúc này, chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng nước miếng văng tung tóe nói ba ngày sau thi khảo sát đầu năm.

Thi khảo sát đầu năm cấp ba là lệ cũ. Lần thi khảo sát này, theo nghĩa nào đó nói là khởi động trước khi thi, nhưng thời gian khởi động này quan trọng hơn rất nhiều so với kỳ thi đầu tiên hàng tháng. Bởi vì nó có một số người vinh dự, liên kết với học bổng, mà lần thi khảo sát này, cũng có thể dự đoán ra thành tích năm sau của một số học sinh. Cho nên rất nhiều người đều xem lần thi khảo sát này vô cùng quan trọng, hơn thời gian một tháng nghỉ hè đều nghiêm túc ôn tập kiến thức cấp ba.

"Mặc dù chúng ta là lớp 12A16, nhưng chúng ta cũng phải có lý tưởng. Người, không thể không có lý tưởng. Học sinh hạng nhất mỗi năm trong cuộc thi khảo sát này đều có thể làm học sinh đại biểu tại lễ khai giảng, lên phát biển trong ngày khai giảng. Thầy trò toàn trường cộng lại gần ba ngàn người, trước mặt tất cả học sinh ba ngàn người làm đại biểu diễn thuyết, ngẫm lại đã làm người ta cảm thấy kích động hưng phấn, đúng không?"

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng cảm xúc mãnh liệt tứ phía, ân cần thiện dụ, muốn điều động học sinh trong lớp học tập nhiệt tình.

Nhưng  hiển nhiên, hiệu quả những lời này của ông không lớn.

Bên dưới có học sinh nhịn không được la lớn: "Chủ nhiệm lớp, nói thì nói như thế, nhưng thầy xem trường Tam Trung đã mở nhiều năm như vậy, hạng nhất lần nào không phải A1 A2? Thế nào cũng không tới phiên chúng ta đâu!"

Chủ nhiệm lớp ho nhẹ một tiếng, tình cảm dạt dào nói: "Chúng ta có thể không sánh bằng học sinh A1 A2, nhưng chúng ta không thể không nghĩ lấy, không nghĩ lấy coi như thành đầu cá ướp muối rồi, đúng không?"

"Đúng!" Bên dưới truyền đến vài câu đáp lại thưa thớt, nghe không có tinh thần, cũng rất qua loa. Lúc này, có một nam đồng học lớn tiếng la lên: "Nhưng lý tưởng này quá xa vời!"

Chủ nhiệm lớp nghe vậy, sượng mặt: "Lý tưởng nếu có thể chọc tay có sẳn, vậy còn gọi là lý tưởng à? Em còn cố gắng làm nên lý tưởng này ư!"

Nói xong câu đó, ngược lại chủ nhiệm lớp giới thiệu một chút về chế độ học bổng.

Top 100 học sinh đứng đầu khảo sát đều có học bổng, học bổng chia bốn cấp bậc, giải đặc biệt cấp cho người đầu bảng, được hai ngàn đồng, hạng hai và hạng ba là học bổng giải nhì, mỗi người một nghìn đồng, hạng tư đến người thứ năm mươi là học bổng hạng ba, mỗi người năm trăm đồng,  thứ năm mươi mốt đến người thứ 100 là học bổng ưu tú, mỗi người một trăm đồng.

Thật ra chủ nhiệm lớp cũng không dám hy vọng xa vời vị trí hạng nhất có thể rơi xuống lớp mình, dù sao đây quả là mơ tưởng hão huyền. Nếu hạng nhất thật là lớp họ, ông khẳng định... Chủ nhiệm lớp chưa nghĩ xong đã lắc đầu trong lòng, bản thân bác bỏ. Khả năng này thật sự quá nhỏ, cực kỳ bé nhỏ đến có thể bỏ qua. Lời khi nãy ông nói chỉ là làm theo phép, đi ngang qua sân khấu, học bổng này là trọng điểm ông cần nói hôm nay. Giới thiệu xong, vẻ mặt ông lại một lần nữa sục sôi khích lệ học sinh toàn lớp: "Hạng nhất các em không dám nghĩ, thế có nghĩ đến top 100 không?"

Bên dưới vang lên vài tiếng thưa thớt "Nghĩ." Nhưng ngược lại so trước đó nói "Đúng" thì đỡ hơn, người phụ họa tăng thêm. Nhưng chỉ có mấy người mà thôi.

Chủ nhiệm lớp nhìn thấy dáng vẻ bọn họ không muốn phát triển cũng không còn biện pháp, ông nói hết lời cả nửa giờ, học sinh nghe không vào, chủ nhiệm như ông còn có thể ép bọn họ cố gắng học tập thế nào? Ông nói hạng mục công việc xong thì lắc đầu thở dài rời đi, sau đó là thời gian cho thầy cô bộ môn. Ngày đầu không học, các thầy cố bộ môn nói về chuyện tron hè. Mỗi thầy cô bộ môn đi một vòng trong lớp, nửa buổi sáng  hết, buổi chiều  hoạt động tự do, ngày hôm sau mới  chính thức khai giảng.

Ngày hôm sau, Tô Đường vừa đến lớp, Địch Lộ liền thần thần bí bí nói với cô: "Tô Đường, tớ có một tin tức động trời, cậu có muốn nghe không?"

Thật ra Tô Đường không có lòng hiếu kì, nhưng nhìn bộ dáng Địch Lộ, cô không đành lòng làm mất hứng, vẫn phối hợp nói: " Là tin mới gì?"

"Trường học của chúng ta mới chuyển tới một tài nữ. Người ta là nữ sinh duy nhất trong top 5 kì thi khảo sát thành phố năm ngoái,  cậu ấy thi được hạng năm, đã rất không dễ dàng."

Trong lòng Tô Đường lộp bộp, cô cố gắng nghĩ lại, đến cùng vẫn loại bỏ khả năng học sinh chuyển trường là Đường Vãn Thu. Bởi vì cô nhớ kiếp trước Đường Vãn Thu vào giới thời trang, là chuyên gia thiết kế thời trang nổi danh. Nghe nói cô ta từ nhỏ đã học tập hội họa, nói một cách khác chính là, cô ta là nghệ thuật sinh. Bình thường nghệ thuật sinh yêu cầu văn hóa khá thấp, thành tích sẽ không xuất sắc như vậy.

Nghĩ như vậy, Tô Đường nhẹ nhàng thở ra, Địch Lộ nói xong, Tô Đường nhịn không được nhẹ gật đầu, trường học trong Thủ Đô nhiều như vậy, học sinh cũng nhiều như vậy, cạnh tranh kịch liệt, nữ sinh này có thể thi thứ tự như thế, nói rõ nàng xác thực thành tích rất tốt, thế là Tô Đường phụ họa nói: "Quả thực không dễ dàng."

Địch Lộ nghe được Tô Đường phụ họa, tâm tình càng kích động, líu lo không ngừng nói tiếp: "Quan trọng nhất là, nữ sinh này rất đẹp! Nghe nói còn đẹp hơn cả Kiều Sênh!"

Tô Đường nhẹ giọng đáp lời.

Cô nhất thời không để nữ sinh này trong lòng.

Bởi vì thế giới này hiện tại không thiếu thiên tài, cũng không thiếu người cố gắng làm thiên tài, mà cô muốn làm, là càng cố gắng hơn người khác một chút.

Ngày khai giảng, cô đã biết người đứng đầu thành tích của cấp ba là Giang Lâm và Bạc Hoan, hai người này đều là nam, mỗi lần vị trí thứ nhất và thứ hai đều là hai người bọn họ thay phiên ngồi. Mười hạng đầu cũng thêm một số người, ngẫu nhiên trong mười hạng đầu sẽ xông vào mấy con ngựa đen, nhưng kì thi sau, những thứ tự ngựa đen này sẽ hạ xuống.

Phát huy ổn định, mỗi lần xếp hạng kì thi không khác mấy. Mà đám ngựa đen phát huy vô cùng không ổn định.

Cho nên nói đến cùng, cạnh tranh mười hạng đầu, nói tới nói lui chỉ có mấy người mà thôi. Có thể “vượt lên” cũng không nhiều người.

Khi Tô Đường nghe được tên nữ sinh kia, đã là thời gian ngày đầu tiên khai giảng phải kết thúc, tin tức liên quan tới nữ sinh kia trong vòng một ngày như vòi rồng lập tức quét sạch toàn bộ trường học, thời gian một ngày ngắn ngủi, nữ sinh vừa mới chuyển trường, liền hấp dẫn vô số ánh mắt, dẫn tới vô số đàm luận. Người bên cạnh cô, hình như người người đều đang đàm luận về nữ sinh kia.

Vừa chuyển đến cấp ba đã được vào lớp A1, A2, đồng thời tuyên bố khiêu chiến cao thấp với Giang Lâm và Bạc Hoan, nữ sinh đó tên Hứa Ngưng Đông.

Mà cái tên này, cô biết được từ miệng Địch Lộ.

Khi nghe được cái tên này, động tác múa bút thành văn vô thức của Tô Đường dừng lại, cô ngẩng đầu hỏi Địch Lộ: "Cậu nói, người kia tên gì?"

"Hứa Ngưng Đông nha."

Hứa Ngưng Đông.

Là cô ta sao?

"Tên này rất dễ nghe, nghe rất nữ thần. Mà Tô Đường, tớ đã nói với cậu, tớ vừa đi lớp A1, A2 nhìn Hứa Ngưng Đông rồi, khuôn mặt cậu ấy rất đẹp. Trông có hương vị hơn Kiều Sênh." Giọng điệu Địch Lộ vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ nói.

Nhắc đến nữ sinh ưu tú cùng tuổi, Địch Lộ không nhịn được biểu hiện có chút chua chát.

Cô nghe thấy tên Hứa Ngưng Đông, suy nghĩ Tô Đường lập tức bay xa.

Hồi ức của cô, về kiếp trước. Khoảng thời gian cô và Quý Tử Khiêm cãi nhau.

"Làm sao tôi có thể chú ý đến con vịt xấu xí như cô chứ? Chỗ nào cô cũng không bằng Ngưng Đông."

"Ngưng Đông là nữ thần trong lòng rất nhiều người, cô ấy mới là người tôi yêu thật sự."

...

Câu nói tuyệt tình kia, như lưỡi dao, không chút lưu tình từng chút từng chút cắm vào lòng cô.

Đâm lòng cô nát bét.

Hứa Ngưng Đông, hẳn là cô ta, Ngưng Đông xuất hiện rất nhiều lần trong miệng Quý Tử Khiêm ở kiếp trước.

Bởi vì tên như vậy thật sự rất đặc biệt.

Đặc biệt đến, để người ta nghe một lần thì khó mà quên. Huống chi, cô còn nghe nhiều lần như vậy.

Kiếp trước, Tô Đường xa xa gặp Ngưng Đông một lần, khi đó cô ta mặc một thân áo nhung dê màu nâu nhạt rất lớm, áo lông màu đen, quần đen, trên chân là đôi giày cao gót hơn mười phân, xa xa nhìn sang chừng một mét bảy tám, tóc dài cột thành đuôi ngựa cao sau ót, nhìn qua rất có khí chất, lưu loát lại hào hùng. Mà bên cạnh cô ta, Quý Tử Khiêm vẫn nhắm mắt theo đuôi, hai người thỉnh thoảng nói gì đó.

Sau đó Tô Đường tận mắt thấy, Quý Tử Khiêm nắm tay Hứa Ngưng Đông, cô ta lại không từ chối.

Nghe nói Hứa Ngưng Đông là nữ thần cao lãnh nổi danh Thanh Hoa.

Nghe nói cô ta được thi thiết kế AC ở Mỹ đạt hạng ba.

Nghe nói người theo đuổi cô ta có thể xếp đến Bắc Đại.

Nghe nói...

Những lời này rất nhiều, nhiều đến cô thật lâu mới có thể hoàn toàn nhớ xong.

Thì ra, trong lúc bất tri bất giác cô từ miệng Quý Tử Khiêm biết nhiều thứ về Hứa Ngưng Đông như vậy.

Cô kiếp trước, thật sự là quá đần độn rồi.

Đần độn đến, ngay cả Quý Tử Khiêm không đành lòng gạt cô tiếp.

"Đúng rồi, Tô Đường, nghe nói lần này Hứa Ngưng Đông muốn cùng Giang Lâm, Bạc Hoan tranh hạng nhất lần khảo sát này! Tất cả mọi người đang đánh cược đệ nhất lần này đến cùng rơi vào nhà nào." Trong giọng nói Địch Lộ mang theo hiếu kỳ, hiếu kì này là hướng về Hứa Ngưng Đông. Hiếu kỳ cô ta có thật đánh bại Giang Lâm, Bạc Hoan, vì lần thi khảo sát này học bổng cực cao.

Tô Đường nghe vậy, nhẹ giọng ừ một tiếng.

Lên giọng chú ý bây giờ là tài năng toả sáng của Hứa Ngưng Đông, hình như không giống nữ thần Hứa Ngưng Đông lạnh lùng kiếp trước.

Nhưng Tô Đường không nghi ngờ đây là hai người.

Bởi vì cô biết, uy lực của thời gian thật sự quá lớn.

Lớn đến, có thể khiến một người triệt để biến thành một người khác.

Lần thi khảo sát này, Tô Đường chỉ coi là làm luyện tập. Tuy nói thời gian nghỉ hè cô không bỏ phí, nắm chặt mỗi phút mỗi giây ôn tập, nhưng thời trung học, vẫn cách cô quá xa vời, cô không xác định rốt cuộc mình có thể có thành tích hay thứ tự gì. Lần đầu tiên, cô trên phương diện học tập,  không hoàn toàn nắm chắc.

Cô có thể làm là cố hết khả năng, làm tốt nhất.

Thời gian ba ngày thoáng cái đã qua, khảo sát đầu năm đúng hạn đến. Kì thi diễn ra trong hai ngày, buổi sáng ngày đầu tiên thi văn, buổi chiều thi toán, sáng ngày thứ hai thi Anh văn, buổi chiều thi tổng hợp khoa học tự nhiên.

Lớp A16 thi vô cùng nhẹ nhõm, người có cảm giác hồi hộp trước khi thi không nhiều, nhưng dưới hoàn cảnh như vậy, ngược lại khiến Tô Đường càng thêm thoải mái thi.

Môn thi đầu tiên, Tô Đường ngồi ở chỗ ngồi của mình, nắm chặt thời gian ôn tập thơ, trong miệng cô lặp đi lặp lại đọc thuộc thơ, sắc mặt nghiêm túc. Đối với Tô Đường mà nói, những phần này là điểm, tuyệt đối một điểm cũng không thể rớt. Lúc này, trước người cô đột nhiên duỗi ra một cánh tay trắng nõn thon dài, chủ nhân của cánh tay để một hộp sữa chua táo đỏ trước mặt cô.

Tô Đường vô thức ngẩng đầu thuận tay nhìn đối phương, chỉ thấy người đứng trước bàn học cô là Khương Trì.

Khương Trìnhíu mày, dùng cằm hất về hộp sữa chua táo đỏ trên bàn: "Cho em."

Tô Đường có chút ngoài ý muốn, cô mấp máy môi, nhẹ nói: "Cảm ơn."

Lúc này, Lăng Lang đột nhiên từ sau lưng Khương Trì ló đầu ra ngoài, trong miệng trách mắng:  "Tứ muội, với chúng ta không cần nói cảm ơn." Nói xong, anh ta móc từ trong túi áo ra một thỏi chocolate, cũng đặt trên bàn học Tô Đường.

Tô Đường nhất thời có chút mê mang, không biết vì sao Khương Trì và Lăng Lang đột nhiên cho cô đồ ăn vặt, mắt hạnh thật to mờ mịt nhìn bọn họ chằm chằm.

Khương Trì nhịn không được cong môi cười. Lăng Lang cười hì hì nói: "Không phải chúng ta thấy em học quá dụng tâm khắc khổ sao? Tứ muội, thấy quầng thâm trên mắt em, có phải mấy ngày nay không nghỉ ngơi cho tối không?"

"Hôm qua rất khuya em ấy mới ngủ." Khương Trì nhàn nhạt nói một câu.

Nghe được lượng tin tức lớn, Địch Lộ lập tức từ chỗ ngồi của mình nhảy dựng lên, không ngừng chỉ Khương Trì, lại chỉ Tô Đường, giọng nói kích động:  "Anh Trì, làm sao anh biết hôm qua Tô Đường rất khuya mới ngủ? Không phải hai người?"

Câu "không phải hai người" Địch Lộ nói vô cùng mập mờ, cực kỳ dễ khiến người khác hiểu lầm và suy nghĩ. Bởi vì câu nói "không phải hai người" này có thể hiểu ra rất nhiều ý!

Địch Lộ từ chỗ Lăng Lang biết ba người bọn họ đã kết bái anh em rồi, nhưng cho tới bây giờ Lăng Lang chưa nói quan hệ giữa Tô Đường và Khương Trì đã đến tình trạng nào?

Hai người bọn họ có quan hệ như thế nào!

Địch Lộ đối với quan hệ hai người Tô Đường và Khương Trì càng tò mò! Đáy lòng cô có trực giác, luôn cảm thấy quan hệ của họ không tầm thường!

Nghe Khương Trì nói câu này, trong nháy mắt Lăng Lang cũng kinh ngạc, nhưng tin tưởng anh em nhà mình sẽ không ăn cỏ gần hang,  kinh ngạc của Lăng Lang không đến một giây.

Lăng Lang nhịn không được đưa mắt đánh giá Tô Đường một phen, sau khi đánh giá xong, anh ta càng yên tâm.

Bởi vì Tô Đường hoàn toàn không phải dạng Khương Trì thích!

Tô Đường cũng ngu ngơ mấy giây. Cô đột nhiên nghĩ đến, tối hôm qua mình ôn tập đến khuya, sau đó nửa đường xuống lầu uống nước, phát ra một số động tĩnh. Chẳng lẽ khi đó Khương Trì bị mình đánh thức?

Tô Đường muốn hỏi mình có làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Khương Trì không, nhưng trường hợp hiện tại có nhiều người, hiển nhiên không thích hợp hỏi như vậy sẽ gây nên hiểu lầm.

Cô cúi đầu, sắc mặt không biết là vì lời nói của Địch Lộ hay vì mình vô tình đánh thức Khương Trì mà đỏ lên.

Khương Trì nhìn thấy Tô Đường hơi lung túng, cười khẽ một tiếng, khó khi có lòng giải thích một câu: "Không phải chuyện đã rõ sao?"

Thì ra là thế ư.

Địch Lộ bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng lại có chút tiếc nuối, cô còn tưởng rằng sẽ có tin tám gì đó động trời! Cô nhìn thoáng qua Tô Đường, lại liếc mắt nhìn Khương Trì, cũng cảm thấy cô suy nghĩ nhiều quá.

Nhìn qua bọn họ cũng không xứng. Khương Trì quá lộ tài năng, mà Tô Đường quá nội tâm.

Nghe Khương Trì giải thích, Tô Đường khẽ buông lỏng. Nếu những người còn lại biết cô sống nhờ ở nhà họ Khương, đến lúc đó chắc hẳn sẽ thêm nhiều phiền toái không cần thiết.

Tiếp thu được sự quan tâm của Khương Trì và Lăng Lang đối với mình, Tô Đường cảm thấy hơi ấm áp. Cô cầm sữa chua Khương Trì đưa, nhưng lúc này cô mới phát hiện, sữa chua không có ống hút.

Không có ống hút, thì làm sao uống?

Địch Lộ cũng phát hiện vấn đề này, cô ai một tiếng, sau đó hỏi: "Anh Trì, anh mua sữa chua sao không cầm ống hút?"

Khương Trì không nói gì, mà trực tiếp cầm sữa chua, giúp Tô Đường xé giấy, rồi đưa cho Tô Đường: "Có thể uống."

Tô Đường trừng lớn mắt, vô thức nhận hộp sữa chua từ tay Khương Trì.

Địch Lộ nhịn không được ở một bên trêu chọc nói: " Anh Trì lần đầu tiên đưa đồ ăn vặt cho em gái sao? Không biết mua sữa chua phải đến quầy hàng cầm ống hút cũng rất bình thường, rất bình thường đó, ha ha ha."

Lăng Lang nhịn không được trả lời một câu: "Vốn rất bình thường, có thể trực tiếp uống, cần ống hút làm gì?"

Địch Lộ: "..."

Tô Đường: "..."