Được lệnh của Chúa Ngục, Phạm Thanh dùng mọi lời lẽ ngon ngọt để chiêu dụ Ma Hiệp. Tuy nhiên, hắn đã nhầm. Hắn không thể hiểu mục đích, lý tưởng của Ma Hiệp, không thể hiểu rằng những việc anh làm không chỉ đơn giản là tìm đường giải thoát cho bản thân khỏi cực hình nơi địa ngục. Vì vậy, dù hết lời dỗ ngọt hay đe dọa hắn vẫn không thể thuyết phục được Ma Hiệp. Thời gian sau đó, trong các phòng giam cực hình và cả các mỏ khai thác đá lại liên tục nổ ra những cuộc nổi loạn của tù nhân. Cũng dễ hiểu vì lúc này sự bưng bít thông tin của địa ngục không còn được như xưa, mọi nơi trong địa ngục người ta đều đã biết về Ma Hiệp, biết về căn cứ trong rừng đá như là một điểm đến hứa hẹn, biết về những cuộc nổi dậy thành công Ma Hiệp đã làm và biết về phương pháp hành động của anh. Mặc dù những cuộc nổi dậy này đều chỉ có quy mô nhỏ, nổ ra lẻ tẻ, tuy nhiên nó cũng đủ khiến cho quân địa ngục phải đau đầu. Và chúng ngày cảng hiểu ra hình tượng Ma Hiệp giờ đây đã có sức ảnh hưởng quá lớn.

Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Phạm Thanh vào phòng giam gặp Ma Hiệp. Theo sau lão ta vẫn là Trương Tư và hai tên lính cầm mã tấu. Ma Hiệp đang ngồi gục trong góc phòng giam. Đúng ra không phải là ngồi mà anh đã chẳng còn chút sức lực nào nên chỉ đang được sợi dây xích khóa cổ giữ cho không nằm vật xuống đất. Phạm Thanh quay lại nhìn hai tên lính, khẽ hất hàm ra lệnh. Hai tên liền bước tới bên Ma Hiệp lay người anh gọi. Không thấy phản ứng gì, chúng hò nhau giữ mặt anh ngẩng lên rồi tát liên tiếp những tiếng đôm đốp vào mặt anh, vừa tát vừa gọi. Rồi thì những cú tát đó cũng khiến Ma Hiệp từ từ mở mắt. Anh ngẩng đầu lên nhìn Phạm Thanh. Từ đầu tới chân đều một màu nhợt nhạt, cơ thể chằng chịt những dấu vết của những đòn roi da, tuy vậy ánh mắt anh vẫn sáng ngời và rất bình thản. Phạm Thanh cất lên một thứ giọng nói ồm ồm mà lại rất ẻo lả:

-          Ơ kìa, các ngươi làm gì thế? Ta chỉ muốn các ngươi gọi người anh em này dậy nói chuyện thôi mà, sao lại mạnh tay, vô lễ thế? Hé hé!

Ma Hiệp khẽ nhếch mép nhưng dười như không đủ sức tạo ra tiếng cười nữa, chỉ thều thào nói:

-          Lại... lại là ông đấy à?...

-          Há, phải. Vẫn là ta đây. Ngươi chán nhìn mặt ta rồi hả? Thế ngươi hy vọng nhìn thấy ai đây? Muốn gặp Chúa Ngục à? Ta nói cho ngươi biết, Chúa Ngục chỉ xem những chuyện này là nhỏ nhặt thôi, không quan tâm đâu. Nhưng ta thì khác, ngươi thấy đấy, ta rất quý những người tài.

-          Ờ...

Trương Tư thấy vậy quát:

-          Tên khốn thật vô lễ. Sao ngươi dám tỏ thái độ như vậy với quan Thượng Thư chứ?

Phạm Thanh làm vẻ mặt không vui, lắc đầu nói:

-          Đáng tiếc! Sao ngươi không biết điều một chút chứ? Ngươi thử nghĩ xem, chỉ cần gật đầu một cái thôi là sẽ thoát khỏi cảnh tù đầy này rồi, còn được làm quan nữa chứ. Ngược lại ngươi có biết hậu quả là gì không? Là bị đem cho quái vật ăn đấy.

Ma Hiệp vẫn cười khẩy, nói:

-          Hừ, làm quan ư? Ta khổ mãi quen rồi, giờ sướng thế chắc không chịu nổi đâu. Hì! Cứ cho là ta tin lời các ngươi đi. Thế ta được làm quan rồi còn những người anh em của ta thì sao?

Trương Tư lại gắt gỏng xen vào:

-           Này, ngươi vừa phải thôi nhé...

Nhưng Phạm Thanh lập tức giơ tay chặn trước mặt Trương Tư và ngắt lời:

-          Ấy, tưởng ngươi lo ngại điều gì chứ cái đó không phải vấn đề. Địa ngục có thể trọng dụng ngươi thì đương nhiên cũng rất chào đón người của ngươi. Họ đều có thể về đây trở thành quân địa ngục và vẫn sẽ do ngươi quản lý. Thế nào? Vậy đã hài lòng chưa?

Ma Hiệp bỗng bật cười hiên ngang, mặc dù sức yếu khiến tiếng cười của anh không lớn lắm:

-          Ha ha ha! Ông đang lừa trẻ con đấy ư? Làm gì có chuyện tốt đẹp như thế. Đừng tưởng ta không biết nhé, biên chế quân địa ngục chỉ có hạn, muốn thêm mấy trăm người nữa đối với các ông là không thể. Ha ha ha!

Phạm Thanh đang tươi tỉnh bỗng xị mặt ra khiến cho hai tấm da dày cộp ở hai bên má của hắn chảy xuống như hai cái thớt, hắn đổi sang giọng gắt gỏng nói:

-          Hừm, tùy ngươi thôi. Đồ cứng đầu. Ngươi nghĩ là ngươi đang làm cái gì hả? Ngươi tưởng với một nhúm người có thể chống lại quân đội địa ngục ư? Chẳng qua vừa rồi các ngươi thắng được mấy trận là vì quân chủ lực của chúng ta chưa được dùng đến thôi. Do bọn ta chẳng xem các ngươi vào đâu thôi.

Ma Hiệp gật đầu:

-          Ta biết chứ. Nhưng mà ông không hiểu đâu. Bọn ta chỉ chiến đấu vì hai chữ: tự do. Dù kết cục có là thất bại cầm chắc thì chí ít bọn ta cũng đã làm một điều gì đó thay vì nằm im chịu cực hình.

Trương Tư lại lên tiếng:

-          Thật là ngoan cố. Đại nhân, nói chuyện với tên này cứ tức anh ách ấy. Thôi đừng phí lời với hắn nữa!

Phạm Thanh cũng nheo mắt nói:

-          Ta nói cho ngươi biết nhé, sự kiên nhẫn của ta cũng chỉ có giới hạn thôi. Hôm nay ta sẽ hỏi ngươi một lần nữa, đây sẽ là lần cuối cùng này, không còn cơ hội nào khác đâu. Ngươi hãy trả lời ta một lần cuối cùng: ngươi có đồng ý quy phục Chúa Ngục không?

Nói xong Phạm Thanh mở chong chong đôi mắt nhìn Ma Hiệp chờ đợi câu trả lời. Trái với sự tập trung của hắn, Ma Hiệp lại tỏ ra rất thờ ơ, anh khép đôi mắt lại lim dim như không muốn nhìn thứ gì. Rồi anh khẽ nhăn mặt tỏ ra đang rất đau đớn, khó chịu. Rồi anh từ từ làm động tác lắc đầu một cái.

Phạm Thanh hẳn là rất thất vọng, tuy nhiên ông ta không gào thét lên nữa, chỉ nhắm mắt lại như nuốt cơn giận vào trong. Trương Tư thì có vẻ không bình tĩnh như thế, hắn nói:

-          Đại nhân, xem ra hắn nhất quyết không chịu đầu hàng rồi. Chúng ta đừng phí lời nữa, đem hắn làm mồi cho quái thạch thôi!

Đáp lại, Phạm Thanh chỉ im lặng rồi từ từ quay lưng lại phía Ma Hiệp, đứng im như đang ngẫm nghĩ. Trương Tư thấy lạ hỏi:

-          Đại nhân, chúng ta có cần xin ý kiến của Chúa Ngục không?

Bất ngờ Phạm Thanh lại bật cười:

-          Ha ha, ta bàn việc này với Chúa Ngục rồi. Chúng ta sẽ không để cho hắn tan biến một cách dễ dàng như thế được. Ha ha ha!

Trương Tư tò mò hỏi tiếp:

-          Đại nhân đã có cách khác để trừng phạt hắn ư? Có phải là sẽ khiến hắn phải rất đau đớn trước khi chết không? Ha ha!

Phạm Thanh lắc đầu:

-          Hừ, đau đớn đến mấy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì với hắn nữa đâu. Nhưng ta muốn cái chết của hắn còn phải có tác dụng nữa cơ.

-          Tác dụng ư? Tác dụng gì vậy?

Phạm Thanh đột ngột quay phắt người lại, dí sát bộ mặt lạnh như tiền của hắn vào Ma Hiệp nói:

-          Hừm, ngươi đã bao giờ đấu võ trên một đấu trường với hàng vạn khán giả cổ vũ xung quanh chưa? Hà hà, chuẩn bị đi! Ta sẽ cho ngươi một cơ hội tồn tại nếu ngươi dành chiến thắng.

Ma Hiệp chỉ dương mắt lên nhìn không nói gì. Trương Tư thì vẫn thích lải nhải:

-          Đấu trường ư? Đại nhân, sao lại thế? Sao lại có đấu trường ở đây? Không phải là cái đấu trường chúng ta đã bỏ hoang mấy trăm năm nay đấy chứ?

Phạm Thanh quay sang Trương Tư cười:

-          Ha ha ha! đúng thế. Chúng ta sắp có lễ hội rồi, ngươi hãy chuẩn bị đi! Chúa Ngục đã đồng ý cho ta mở lại đấu trường, tổ chức một trận quyết đấu để cho hắn tham gia. Nếu hắn thắng được thì bọn ta sẽ thả hắn về rừng.

-          Sao cơ? Đại nhân nói là sẽ thả hắn về rừng ư? Tại sao lại thế chứ? Chúng ta cứ đem hắn vào chuồng quái thạch hoặc vứt xuống sông dung nham có phải là gọn nhẹ hơn không?

-          Hừ, ngươi đúng là cái loại hữu dũng vô mưu. Ngươi thử nghĩ xem! Gần đây bọn tù nhân cứ liên tục nổi loạn là vì sao hả?

-          Không phải là vì cái tên đầu sỏ này đã xúi giục bọn chúng sao?

-          Chứ sao nữa? Không những thế, bọn chúng đang hy vọng rằng có một tên Ma Hiệp thần kỳ nào đó đến cứu rỗi chúng, sẵn sàng bao bọc khi chúng thoát được ra ngoài. Vì vậy ta phải cho tất cả bọn chúng tận mắt chứng kiến Ma Hiệp chẳng qua chỉ là một tên yếu đuối đã bị chúng ta tiêu diệt ngay tại võ đài, như vậy thì từ nay về sau chúng sẽ yên phận mà nằm trong ngục thôi.

Trương Tư ngẩn người, tròn mắt một lúc rồi đột nhiên cười phá lên:

-          Ha ha ha! Đại nhân quả thật là túc trí đa mưu. Thì ra là như vậy, quả là diệu kế! Nhưng mà như vậy chúng ta sẽ cho hết bọn tù ra đó xem hay sao?

-          Đương nhiên không cần đưa hết bọn chúng ra rồi, chỉ cần mỗi ngục chọn một vài tên, cộng với mỏ đá chọn một vài tên cho ra xem, sau đó chúng sẽ tự về kể lại cho những kẻ khác nghe. Ngoài ra chúng ta sẽ bố trí nhiều quân canh gác, nếu có kẻ nào cả gan dám đến đó cứu tên Ma Hiệp này thì chúng ta sẽ úp được luôn một mẻ lưới. Ha ha ha!

-          Hay! Càng nghĩ càng thấy kế này hay quá! Ha ha ha!

Phạm Thanh quay lại dí sắt bản mặt đáng ghét của hắn vào gần Ma Hiệp nói:

-          He he he! Ngươi nghe thấy cả rồi chứ? Nếu hiểu hết rồi thì hãy chuẩn bị sức khỏe cho tốt đi nhé. Từ nay sẽ không cho kẻ nào đánh ngươi nữa. Ta không muốn ngươi bò lê bò lết ra đấu trường đâu, xem mất vui. He he!

Ma Hiệp nhắm nghiền đôi mắt, không nói gì. Phạm Thanh quay lưng bước đi ra cửa, vừa đi vừa nói:

-          Thôi, hôm nay ta không làm phiền ngươi nghỉ ngơi nữa. Hẹn gặp lại!

Trương Tư vội vàng bước nhanh theo Phạm Thanh, ra đến cửa hắn hỏi:

-          Đại nhân, thế ngài định bố trí ai sẽ đấu với hắn vậy?

Phạm Thanh tươi tỉnh nhìn Trương Tư nói ngắn gọn:

-          Kinh Kong.

-          Kinh Kong ư? Ha ha, sẽ vui lắm đây. Ha ha ha!

*

*          *

Phòng họp trong hang căn cứ. Chiếc ghế chủ tọa trước đây giành cho Tiểu Văn giờ bỏ trống, Lính Đen và Hắc Nhị Ca chỉ ngồi hai bên cạnh. Lính Đen mở lời:

-          Hôm nay tôi triệu tập các anh em tới phòng họp là vì có một số thông tin quan trọng từ đội trinh sát. Xin mời cu Zin trình bày với mọi người!

Mọi ánh mắt hướng về cu Zin, người đang có bộ mặt nghiêm trọng khác hẳn với thường ngày, cu Zin nói:

-          Vâng. Đội trinh sát hiện có cài mấy người trà trộn vào các mỏ khai thác đá của bọn quỷ. Mấy ngày hôm nay các trinh sát đồng loạt báo về một thông tin: Trong ngục chuẩn bị tổ chức một trận đấu võ trên đấu trường. Một trong hai người tham gia trận đấu chính là Ma Hiệp.

Vừa nghe thông tin đó cả phòng họp xôn xao. Hỏa Bối nói lớn hơn cả:

-          Đấu võ ư? Đấu võ như thế nào? Sao Thủ Lĩnh lại tham gia chứ?

Cu Zin nhìn về phía Hỏa Bối nói:

-          Theo cách nói của bọn quỷ thì Thủ Lĩnh bị ép buộc tham gia trận đấu.

Đông Hạ vội nói chen vào:

-          Nói thế tức là Thủ Lĩnh đã bị bắt à?

Cu Zin gật đầu:

-          Đúng thế.

Lại thấy Bé Nhu nói như cướp lời:

-          Đấu trường giống như đấu trường La Mã ấy à?

Thấy mọi người có vẻ lộn xộn, Hắc Nhị Ca hô lên:

-          Trật tự! Mọi người cứ bình tĩnh để nghe cu Zin nói hết đã!

Không khí tạm lắng. Cu Zin chậm rãi nói:

-          Hình thức thi đấu chính là đối kháng giữa hai người với nhau, đánh tới khi nào gục hẳn. Nghe nói khoảng mấy trăm năm trước ở ngục Đại Ngàn này thường xuyên có tổ chức các cuộc đấu võ giữa các võ sĩ được huấn luyện như hình thức giải trí kết hợp với rèn luyện, tuyển chọn binh lính. Vì vậy trong ngục có xây một đấu trường rất lớn ở khu vực cách xa các phủ trung tâm, vị trí giờ đây gần các mỏ khái thác đá ở sát bức tường thành. Mỗi lần có đấu võ thì các quan lại, binh lính trong ngục đều tập trung đến xem, cổ vũ rất đông. Tuy nhiên sau khi có sự thay đổi chính quyền thì hình thức đấu võ này dần bị dẹp bỏ, đấu trường cũng bị bỏ hoang. Tuy vậy đấu trường đó chủ yếu xây dựng bằng đá nên về cơ bản vẫn còn nguyên. Mấy hôm nay trong ngục đã ra lệnh cho các đội lao dịch tập trung sửa sang lại đấu trường này chuẩn bị cho trận đấu võ sắp diễn ra.

Đông Hạ tỏ ra sốt ruột hỏi:

-          Thế là chúng ta mới chỉ thấy chuẩn bị sửa sang đấu trường mà phỏng đoán sẽ có trận đấu võ à?

-          Không. Trong ngục đã thông báo rõ ràng là sau một tháng nữa sẽ tổ chức trận đấu võ. Mỗi mỏ đá sẽ được chọn ngẫu nhiên một số tù nhân tới xem trận đấu. Trong các phòng giam cực hình cũng sẽ có một số tù nhân được đi xem. Tổng cộng số tù nhân được xem trận đấu vào khoảng một vạn người.

Phi Tăng từ đầu cuộc họp vẫn im lặng, giờ mới lên tiếng hỏi:

-          Nếu là đấu võ phục vụ giải trí thì chỉ có quan chức, binh lính được xem thôi chứ. Tại sao tù nhân cũng được cho đến xem nhỉ?

Lính Đen nói:

-          Tôi nghĩ là bọn chúng muốn biểu dương lực lượng. Gọi là đấu võ nhưng thực ra là một buổi hành quyết. Chúng muốn tiêu diệt Ma Hiệp trước mặt tất cả các tù nhân để xóa tan tinh thần nổi loạn đây mà.

Hỏa Bối nói:

-          Đại ca, nếu vậy chúng ta phải xông vào cứu thủ lĩnh thôi.

Mọi người nghe thấy lại nổi lên những tiếng xôn xao:

-          Đúng đấy phải nghĩ cách cứu Thủ Lĩnh…

-          Đây cũng là cơ hội để cứu Thủ Lĩnh chứ bị nhốt trong phòng giam thì biết làm sao mà cứu được…

-          Chúng ta giờ đông người rồi, sợ gì chứ…

Chờ cho mọi người bớt ồn ào, Hắc Nhị Ca mới nói:

-          Mọi người hãy bình tĩnh. Phải suy xét cẩn thận. Ta nghĩ chúng bày trò như thế này rõ ràng là đặt cái bẫy cho chúng ta đấy.

Mọi người nghe thấy thế thì im hẳn. Rồi Phi Tăng lên tiếng:

-          Đúng đấy. Tôi cũng thấy đây rõ ràng là một cái bẫy. Chứ tại sao chúng lại cố tình công khai việc này cho chúng ta dễ dàng biết được như thế chứ?

Hỏa Bối nghe nói thế thì đột nhiên bừng bừng nổi nóng, đứng lên quát lớn:

-          Các ông nói thế tức là không muốn đi cứu Thủ Lĩnh à? Được rồi, không ai đi thì một mình tôi sẽ đi.

Thấy thế Hắc Nhị Ca vội vàng giơ tay vẫy Hỏa Bối ngồi xuống, đồng thời nói:

-          Ấy ấy, bình tĩnh đã chứ. Tôi nói cần thận trọng tính toán vì đó có thể là một cái bẫy chứ ai nói là sẽ không cứu?

Lĩnh Đen cũng có vẻ xúc động như Hỏa Bối nói hơi to tiếng:

-          Vẫn biết là có bẫy, hoặc không thì chúng cũng sẽ có canh phòng chặt chẽ. Nhưng dù thế nào cũng phải cứu Thủ Lĩnh. Mọi người hãy nghĩ cách xem…

Mọi người trong phòng lại nổi lên những tiếng bàn tán xôn xao:

-          Không biết chúng sẽ bố trí bao nhiêu lính canh phòng nhỉ?

-          Chúng ta còn phải vượt qua bức tường thành nữa. Mới đánh đến đó thì chúng được báo động rồi còn gì?

-          Tại sao phải đợi đến ngày đó. Đánh sớm hơn đi thì chúng sẽ không kịp chuẩn bị.

-          Không nên đưa tất cả mọi người đi, không thể mạo hiểm quá nhiều người.

-          Tính thế nào cũng khó, quá mạo hiểm…

Lính Đen đang tỏ ra bối rối, những tiếng ồn ào dần dần làm anh phát cáu, rồi anh quát lên:

-          Trật tự! tất cả trật tự! Dù thế nào thì tóm lại vẫn phải cứu Thủ Lĩnh. Vấn đề chỉ là làm thế nào. Hừ, sao mọi người không nghĩ làm thế nào mà cứ bàn tán linh tinh cái gì thế?

Mọi người thấy vậy đều im bặt. Lính Đen một mình lẩm bẩm:

-          Làm thế nào?... Làm thế nào bây giờ?... nghĩ đi!... nghĩ đi!... nếu Tiểu Văn ở đây cậu ấy sẽ làm thế nào nhỉ?...