Ngày đẹp nhất rơi vào ngày mười tám tháng Tám. Cô dâu mặc một bộ áo cưới dài quá đầu gối được may bằng vải satanh trắng và ren, trong khi chú rể mặc bộ tuxedo đen trắng. Cô hứa sẽ yêu Quinn McIntyre lúc đau yếu cũng như lúc khỏe mạnh, khi anh trở nên tốt hơn và đặc biệt khi anh trở nên xấu đi. Quinn thề sẽ yêu thương, kính trọng và chăm sóc Lucy Rothschild và Ông Snookuns chừng nào họ còn sống.

Đôi vợ chồng được bao quanh bởi gia đình và bạn bè và hàng ngàn đoá hoa hồng trắng và hồng. Trước đám cưới một vài tháng, mẹ của Lucy và ba người bạn cô đã giúp cô lập kế hoạch cho sự kiện trọng đại này. Ngoại trừ lời phàn nàn và phản đối về sự chọn lựa váy cho những người phục vụ, Maddie, Adele và Clare đã giúp cô rất nhiều. Nhưng cho dù họ phản đối như thế nào đi chăng nữa, Lucy vẫn cứ phớt lờ, và đặt may áo bằng satin hồng và vải bông mềm cho dịp này.

Sau một cuộc đấu dao búa kém cam go, Clare có được vị trí phù dâu vinh dự trong tiệc cocktail tối. Clare là Clare, cô đã lãnh vinh dự đó một cách nghiêm túc và đắm mình vào công việc. Cô đã sắp đặt một buổi tiệc chia tay độc thân tuyệt vời và tặng cho Lucy vòng ngọc trai Tiffany của bà cố cô như là "một món đồ cho mượn". Vào ngày diễn ra đám cưới, Clare để quên vòng ngọc trai và phải chạy vội về nhà để lấy nó. Cô quay trở lại buổi tiệc trong vòng mười lăm phút trước khi đi trước những người bạn của cô ở lối đi. Luôn là người sâu sắc và có trách nhiệm, cô đứng yên và chăm chú nhìn Lucy đọc lời thề.

Buổi tiệc chiêu đãi diễn ra ở khách san Double Tree kế bên Sông Boise. Các khách mời được thưởng thức món bò lúc lắc, gà cuộn phô mai, và món weenie mac - được nhà McIntyre xem là món ăn từ thiên đường. Khi cô dâu và chú rể tiến ra sàn nhảy cho lần khiêu vũ mở màn, Clare chiếm một vị trí ở quầy bar. Không ai chú ý rằng cô đã uống nhiều hơn bình thường cho đến khi cô quẳng giày và tấn công vào sàn nhảy.

Sau khi nhảy nhót và quay tròn từ đầu cho đến cuối bài "Hot Legs", Maddie and Adele lôi cô ra ngoài và hỏi xem cô liệu có ổn không. Cô nhẹ nhàng nở một nụ cười mang dấu ấn Clare với họ và nói, "Tớ ổn."

Nhưng một giờ sau đó cô biến mất. Maddie và Adele buộc phải rời buổi tiệc để đi tìm cô. Họ đi dọc theo hành lang dài, ngang qua buổi tiệc liên hoan của Dale Carnegie, và liếc trộm vào một căn phòng lớn với đầy kiểu đàn ông. Căn phòng có một quầy cash bar kế bên một sân khấu với đèn pha và một dàn karaoke.

Nhìn mọi người như người vừa trốn thoát từ buổi tiệc cuối cấp, Clare Wintage đứng giữa sân khấu trước biểu ngữ của đội khúc côn cầu Steelheads của bang Indaho. Nhà văn lãng mạn kín đáo, trang nghiêm, độc lập cầm ly rượu trong một tay, tay còn lại cầm micro, đang hát vang một bài hát nói về một anh chàng gầy trơ xương.

Maddie và Adale nhìn nhau, há hốc miệng vì sốc.

"Cô ấy đang hát bài quái quỷ gì thế?" Adele hỏi khi họ quay lại nhìn về phía sân khấu. "Có phải cô ấy vừa mới hát "cái mông bự" ko? Nghe giống một bài hát của Queen."

"Ôi, Chúa ơi." Maddie há hốc miệng. "Tớ nghĩ đó là bài Fat Bottomed Girls."

Các quý ông reo hò, huýt sáo và cổ vũ nhiệt tình cho màn biểu diễn khi Clare hát đến đoạn điệp khúc và cầu xin họ đưa cô về nhà tối nay.

Maddie và Adale cùng nhau xô đẩy để tìm cách vượt qua đám đông, hai chấm satanh hồng ở giữa một đám các anh chàng cơ bắp. Có điều gì đó không ổn. Điều gì đó rất tồi tệ đã xảy ra trong thế giới của Clare. Cho dù nó là gì đi nữa, thì nó cũng rất tệ. Cực kỳ tệ. Đủ tệ để khiến những chiếc bánh xe rơi khỏi chiếc xe ngựa tuyệt hảo của cô.