Hai người bạn cùng phòng kia chưa gặp Tịch Việt bao giờ, bây giờ mới đi tới cười ý bảo Hoàng Hi Ngôn giới thiệu.

Hoàng Hi Ngôn lần này thấy ngại thật, đưa tay vân vê sống mũi, “À, anh ấy tên là Tịch Việt.”

“Học trường bọn mình à? Khoa gì thế?”

“Anh ấy đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, không học trường bọn mình, ở Học viện Mỹ thuật kế bên.”

Bạn cùng phòng rất có chừng mực, không hỏi thêm gì mà cười bảo: “Cậu phải khao đấy.”

Đây có thể xem là luật bất thành văn của phòng ký túc xá, hễ ai thoát ế thì phải dẫn “người nhà” đi khao cả phòng, “người nhà” không có mặt cũng được, nhưng phải trả tiền. Hết bốn năm, Hoàng Hi Ngôn và Đinh Hiểu là hai người duy nhất chưa mời cơm lần nào, khiến hai người họ trông cứ như chuyên đi ăn chực.

Hoàng Hi Ngôn thấy hơi khó xử, cô thì không sao nhưng có lẽ Tịch Việt không thích mấy hoạt động xã giao kiểu này.

Cô liếc qua Tịch Việt, ai ngờ Tịch Việt lại hỏi: “Trưa nay nhé?”

Bạn cùng phòng cười nói: “Dạ được, hẹn dịp chẳng bằng đi luôn.”

Năm Tư tất cả mọi người đều có chuyện riêng, cơ hội bốn người gặp nhau ở trường cũng không nhiều như trước.

Bàn tay Tịch Việt một mực đặt sau gáy Hoàng Hi Ngôn, bây giờ cũng vậy, anh ôm cô sát tới cạnh mình một chút, còn nói: “Mấy em muốn ăn gì thì cứ nói với Hi Ngôn nhé.”

Động tác cơ thể đã tỏ rõ ý muốn “mượn” Hoàng Hi Ngôn buổi sáng nay.

Hoàng Hi Ngôn ngượng ngùng cười một cái với Đinh Hiểu.

Đinh Hiểu làm dấu ok rồi đi với bạn cùng phòng.

Rốt cuộc chỉ còn lại hai người họ.

Hoàng Hi Ngôn vẫn không muốn tiếp xúc cơ thể thân mật với Tịch Việt ở nơi công cộng bèn lui ra sau nửa bước, ngẩng lên nhìn anh, chưa nói gì đã nhoẻn cười, “Anh tới từ bao giờ thế?”

“Mới tới thôi.”

“Anh bảo cuối tuần mới tới mà.”

“Anh lo cho em, muốn tới xem thế nào.” Anh xoa đầu cô, hạ mắt quan sát cô, giống như muốn xác định xem có phải cô đang gượng cười hay không.

Hoàng Hi Ngôn có cảm giác như trẻ con đang bị giám thị, cười đến mắt lấp lánh.

Rất muốn ôm anh một cái, nhưng làm thế lộ liễu quá, bèn hỏi: “Anh có muốn đi dạo một chút không?”

Tịch Việt ngáp một cái, “Chắc anh phải tìm chỗ nào ngủ một giấc.”

Gần trường có vài khách sạn, Hoàng Hi Ngôn không quá yên tâm về tình trạng vệ sinh ở đó bèn bắt xe dẫn anh tới khách sạn xa một chút, thuê một phòng.

Ra khỏi thang máy, Hoàng Hi Ngôn đi theo bảng hướng dẫn, rẽ ba lần, băng qua một hành lang dài, rốt cuộc mới tìm thấy phòng. Ai ngờ lại phát hiện hóa ra lúc ra khỏi thang máy họ chọn nhầm hướng nên phải lượn đúng một vòng 360 độ.

Hoàng Hi Ngôn cũng buồn cười với cảm giác phương hướng hết cứu của mình. Lúc đút thẻ phòng chuẩn bị mở cửa, Tịch Việt đột nhiên đưa tay choàng vai cô, ôm cô vào lòng mình, dường như dồn hết trọng lượng cơ thể mình lên người cô, “Anh buồn ngủ quá.”

Cô thấy động tác này của anh giống như đang làm nũng, cười nói, “Để em mở cửa trước đã.”

Cửa mở ra, Tịch Việt tiếp tục ôm cô đi vào phòng, Hoàng Hi Ngôn không khỏi cười bảo: “Anh nặng quá.”

Anh vẫn bất động, tiếp tục ôm cô, lại còn ngáp một cái bên tai cô.

Hoàng Hi Ngôn huých anh, “Mau đi ngủ đi, em thấy anh buồn ngủ gần chết rồi đấy.”

Tịch Việt buông cô ra rồi cầm quần áo sạch nằng nặc muốn tắm ào một cái.

Hoàng Hi Ngôn tháo ba lô trên lưng xuống, bật điều hòa lên.

Có nước suối miễn phí được tặng, cô mở một chai, uống một hớp, sau đó lôi laptop trong ba lô ra, ngồi trước bàn sách, nhập wifi khách sạn.

Một lát sau, Tịch Việt tắm xong đi ra, thay một chiếc áo nỉ có mũ màu đen, tóc hơi ướt, anh vắt quần áo vừa thay lên ghế, hỏi Hoàng Hi Ngôn có muốn ngủ tiếp không.

Hoàng Hi Ngôn lắc đầu, “Tối qua em ngủ sớm lắm, bây giờ chẳng buồn ngủ chút nào. Anh cứ ngủ đi, em làm luận văn một chút.”

Tịch Việt đi tới, cầm chai nước trước mặt cô lên, uống một hớp, đặt lại chỗ cũ, chống tay lên mép bàn, thuận thế cúi đầu xuống, xích lại gần cô, hôn cô một cái.

Mùi thơm âm ẩm trên người anh xộc vào mũi, Hoàng Hi Ngôn chớp chớp mắt, lúc anh định lùi lại thì cô gần như vô thức túm lấy cổ tay anh, ngửa đầu, chủ động đáp lại anh.

Giây phút ấy, Tịch Việt nào chê không đủ, anh luồn hai tay qua cánh tay cô, ôm lấy eo cô, vừa ôm vừa đẩy ghế ra xa, rồi xoay người đặt cô lên bàn sách.

Ngón tay Tịch Việt hơi lạnh, đặt sau gáy cô để cô cúi xuống.

Dép trên chân cô đã tuột mất, ngón chân quắp lại, thân thể hai người kề sát nhau, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của anh.

Rất lâu sau, Tịch Việt lùi lại, khẽ vuốt tóc cô, “Anh đi ngủ đây.” Giọng hơi nghẹn.

Hoàng Hi Ngôn gật đầu, ánh mắt vẫn mơ màng.

Lúc Tịch Việt sắp xoay người, cô dùng ngón chân đá khẽ anh một cái, “Bế em xuống trước đã.”

Thật ra, với chút độ cao ấy, tự cô có thể nhảy xuống được.

Tịch Việt cười, lấy hai tay ôm eo cô, bế cô xuống dưới.

Tịch Việt lên giường chẳng bao lâu đã ngủ mất.

Hoàng Hi Ngôn ngồi bên bàn  sách sửa luận văn một hồi rồi bê máy tính tới giường ngồi, để máy tính lên đùi.

Trong nhóm trò chuyện bốn người ký túc xá đang bàn bạc tưng bừng khói lửa xem trưa nay nên ăn gì, khi biết nghề nghiệp và vị trí trong ngành của Tịch Việt thì mọi người nhao nhao bảo thế thì sẽ không khách sáo đâu.

Dù nói vậy, cuối cùng quyết định thực tế vẫn là một tiệm đồ nướng có giá không cao mấy so với mặt bằng chung, Hoàng Hi Ngôn chủ động thăng hạng lên, đổi thành một tiệm có tiếng hơn.

Đến mười một giờ, Hoàng Hi Ngôn gọi Tịch Việt dậy.

Anh vừa tỉnh nên hơi ngơ ngác, nằm đó, đặt tay lên trán, không động đậy.

Hoàng Hi Ngôn cười, chồm người sang hôn anh một cái. Anh dùng một tay túm cô lại, cô liền ngã xuống người anh. Vốn dĩ anh chỉ muốn lấy cô, trừ hai tay đang ôm sau lưng cô thì không làm gì khác. Nhưng Hoàng Hi Ngôn từng nghe chuyện đàn ông hay có phản ứng vào buổi sáng, ai ngờ buổi trưa ngủ dậy cũng…

Cô gối mặt lên ngực anh, chưa nhận ra mặt mình hơi nóng lên, rất lâu sau mới nhắc anh: “Nên dậy rồi.”

Lúc đi ăn, dù Tịch Việt vốn là người kiệm lời nhưng hễ ai hỏi anh điều gì thì hầu như anh đều trả lời, đặc biệt là khi có một người bạn cùng phòng nhận được thư mời nhập học của trường bên Mỹ xin anh cho chút kinh nghiệm du học ở đó.

Ăn xong, Tịch Việt tính tiền, mấy người bạn cùng phòng đều có chuyện riêng cần làm, còn Hoàng Hi Ngôn thì về ký túc xá dọn đồ để buổi chiều về thành phố Nam với Tịch Việt.

Nửa tiếng sau, Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt bắt taxi ra ga tàu cao tốc.

Điện thoại báo có tin nhắn đến suốt, bấy giờ cô mới rảnh xem, hóa ra là trong nhóm mọi người đang ầm ĩ bầu năm sao khen ngợi Tịch Việt.

Đầu tháng Tư, sắc trời ngoài cửa kính tàu cao tốc trông như mới được gột rửa, một vùng cỏ xanh rì, ánh nắng rọi vào người khiến người ta thấy uể oải.

Hoàng Hi Ngôn gối đầu lên vai Tịch Việt, ngáp liên tục, cuối cùng không kìm được mà thiếp đi độ nửa tiếng.

Lúc tỉnh dậy thì thấy Tịch Việt đang vẽ tranh.

Cô gối đầu lên vai trái của anh khiến tay trái anh cứng ngắc, cử động không mấy tiện, nhưng không ảnh hưởng tới chuyện cầm bút vẽ điện tử.

Trên màn hình là quang cảnh ngoài cửa sổ, dường như sắp vẽ xong.

Hoàng Hi Ngôn không ngẩng lên mà hỏi, “Em có thể xem tranh trong máy tính bảng của anh không ạ?”

Ngòi bút Tịch Việt dừng lại, hình như giờ mới phát hiện cô tỉnh, ngoảnh sang nhìn cô một chút rồi tắt giao diện vẽ tranh đi, bật album ảnh lên.

Album ảnh của anh không lưu gì khác ngoài những bức tranh xuất ra từ phần mềm đồ họa trong máy tính bảng.

Anh dịch máy tính bảng sang phía cô một chút để cô tiện lướt xem.

Hoàng Hi Ngôn lia ngón tay trên màn hình xem từng bức một.

Ký họa nhanh chiếm đa số, phần lớn không quá tỉ mỉ, có đủ loại đề tài, nhân vật, quang cảnh, chất liệu, cách xử lý,…

Đằng sau thiên tài hầu như là những tháng ngày không ngừng luyện tập.

Có rất nhiều tranh, dù chỉ xem lướt cũng mất rất nhiều thời gian. Hoàng Hi Ngôn quyết định sau này có thời gian sẽ xem kỹ chứ xem qua loa thế này khiến cô cảm giác hơi xúc phạm thành quả lao động của anh.

Đang định tắt đi thì lướt tới một bức tranh hút mắt cô, khiến cô phải mở lại xem.

Cảnh vật trong bức ký họa nhanh ấy là đêm trăng, cầu và dòng sông.

Cây cầu này trông rất quen mắt, hay nói cách khác, toàn bộ khung cảnh này đều trông rất quen.

Chỉ khác một điểm là tầm mắt của bức tranh này là từ trên cầu nhìn xuống.

Trên bờ sông đầy đá cuội, có một cô gái đang ngồi trên tảng đá.

Hoàng Hi Ngôn thoáng sửng sốt, quay sang nhìn Tịch Việt. Ngay cả Tịch Việt cũng quên mất mình từng vẽ bức này nên cũng nghệch ra một chút.

Hoàng Hi Ngôn không ngốc, “Tối hôm đó anh cố ý lừa em ra chỗ cây cầu đó à?”

Tịch Việt khẽ lấy tay day trán, cười đáp, “Ừ.”

“Tại sao anh tới mà không nói cho em?”

“Tại sao nhỉ?”

“Em đang hỏi anh mà!” Hoàng Hi Ngôn cười thành tiếng.

Tịch Việt nghiêm túc ngẫm ngợi một lát, mới kể: “Hôm ấy anh rất muốn gặp em, chỉ cần trông thấy em là đủ rồi.”

“Thế đâu giống nhau, nếu mà em biết…” Hoàng Hi Ngôn hơi khựng lại, nếu biết thì sẽ sao nhỉ? Khó nói, có lẽ khi ra đi sẽ không quyết tuyệt đến thế.

Cô nhích mặt đến gần cổ anh hơn, “Anh đừng nói với em là kể từ khi đó anh đã…”

“Anh có thể nói với em là kể từ khi đó anh đã biết anh thích em rồi.”

Hoàng Hi Ngôn khẽ nói: “Cái tính im ỉm chẳng nói chẳng rằng này của anh chỉ có thiệt thân thôi.”

“Ừ.” Mặt anh hiện vẻ lơ đễnh.

Hoàng Hi Ngôn cười, giơ tay kéo đầu anh xuống, đồng thời kéo cả mũ áo lên, “Anh may mắn lắm đấy, em chẳng bao giờ nỡ để anh chịu thiệt hết.”

Anh cúi đầu che đi bóng râm phía sau, cô nhẹ nhàng hôn anh một cái.