Hoàng Hi Ngôn không định lấy cứng đối cứng với bạn nhỏ khi cậu ta đang nổi nóng, mặc dù cô có lý do rất chính đáng: Cô chưa từng mong đợi gì ở Tịch Việt, nên không quan tâm liệu có phải trong lòng anh chỉ có mỗi chuyện vẽ tranh mà không hề có cô hay không.

Đợi Hà Tiêu nói lẫy xong, yên lặng hồi lâu, cô mới hỏi: “Bây giờ em có thể nghe chị nói mấy câu không?”

Hà Tiêu thoáng ngớ người, như thể cuối cùng cũng nhận ra mình quá hung hăng bèn thuận đà lùi về sau nửa bước.

Hoàng Hi Ngôn lại hỏi tiếp: “Nếu bây giờ em đang tỏ tình với chị thì chuyện này chỉ là chuyện giữa hai chúng ta, không liên quan đến người khác, có đúng không?

Hà Tiêu gật đầu.

“Vậy nên chuyện này không liên quan gì đến Tịch Việt, hay bất cứ ai khác.” Hoàng Hi Ngôn chân thành nhìn cậu ta nói, “Em đã nghiêm túc nói cho chị biết rằng em thích chị, vậy thì chị cũng không lấy người khác, hay tuổi tác, thành tích của em, và những nhân tố bên ngoài để chiếu lệ với em.”

Hà Tiêu hiểu rõ, “Chị chỉ đơn giản là không thích em.”

“Xin lỗi em.”

Hà Tiêu một tay chống nạnh, tay còn lại gãi ót, quay lưng đi, không biết cất bước thế nào, “Em…” Cậu ta hắng giọng một tiếng, “Chị nhớ uống súp gà nhé, khi nào đi ngang siêu thị trả bình giữ nhiệt cho em là được.”

Không hề nói mấy câu như “Hẹn gặp lại” mà cắm đầu đi ngay.

Đương lúc Hoàng Hi Ngôn toan xoay người vào nhà thì lại nghe tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch ngừng lại.

Có lẽ cậu ta đang đứng ở lầu bốn hoặc năm gì đó, gào vọng lên với cô: “Em vẫn sẽ chọn trường ở thành phố của chị! Nếu lần sau chị vẫn từ chối em thì em mới hết hy vọng!”

*

Hôm sau, Hoàng Hi Ngôn rửa sạch bình giữ nhiệt mang sang siêu thị trả thì thấy Hà Tiêu vẫn cười toe toét như thường, nhưng quầng thâm và cặp mắt vằn đỏ lại rất bắt mắt.

Cô mua một hộp kẹo cao su vị dưa hấu, lúc thanh toán cho Hà Tiêu tiện thể cười nói: “Thi vào trường ở thành phố Sùng khó lắm đấy, em phải cố lên nhé.”

Hà Tiêu rầu rĩ đáp: “Em sẽ cố.”

Kì thực tập sắp kết thúc nên Hoàng Hi Ngôn không bị giao thêm việc nữa, ngày ngày chỉ ngồi ở chỗ làm việc uống trà đọc báo y như cán bộ về hưu.

Thầy Trịnh đã về thành phố, đang chờ hết viêm sẽ làm phẫu thuật. Thầy mang cái mũi méo xẹo tới mời cô bữa cơm.

Lúc ăn cơm, thầy Trịnh rất xúc động, khiến cô thay đổi nhận định rằng ông là một người nghiêm túc không thú vị trong ấn tượng của mình. Ông dùng trà thay rượu ngâm một đoạn thơ: Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ/Thiên hạ ai người chẳng biết anh!

*Hai câu thơ trích trong bài Biệt Đổng Đại kỳ 2 của nhà thơ Cao Thích, bản dịch thơ của Tản Đà.

Hoàng Hi Ngôn cười bảo ông đánh giá cao cô quá.

Thầy Trịnh mời cô một ly trà: “Ly này là để tạ lỗi, em là một cô bé thực tập dưới trướng thầy mà thầy lại không bảo vệ em được.”

Hoàng Hi Ngôn cười đáp: “Nếu thầy không bảo vệ em thì bây giờ người nằm viện đã là em rồi.”

Thầy Trịnh thấy tiếc rẻ khôn nguôi: “Tiếc là chỗ chúng tôi nhỏ quá không giữ chân em được. Mong sau khi tốt nghiệp em có thể tỏa sáng trong ngành này.”

Câu này thì Hoàng Hi Ngôn có thể hứa với ông: “Chắc chắn rồi ạ.”

Cơm nước xong xuôi, Hoàng Hi Ngôn và thầy Trịnh chia tay nhau ở trạm xe buýt.

Cô đứng ở trạm dừng, ngửi mùi cỏ thơm ngào ngạt, không biết thuộc loài cây nào nhưng hình như cô đã từng ngửi thấy mùi này, cũng là khi hết hè.

Sau đó là làm báo cáo thực tập, xử lý thủ tục từ chức, kết toán tiền lương và ăn tiệc chia tay…

Sáng ngày 27/8, Hoàng Hi Ngôn nộp lại thẻ nhân viên, chính thức từ chức.

Cô muốn về nhà phải bắt xe tới thành phố trực thuộc tỉnh, rồi đáp máy bay, dự tính là chuyến đầu giờ chiều ngày 28.

Cô ôm mớ đồ không nhiều nhặn gì của mình rời khỏi tòa soạn, lúc đi ngang qua siêu thị nhà Hà Tiêu đương nhiên lại bị giữ lại. Cậu bạn nhỏ muốn mời cô ăn tối, về tình về lý cô đều không thể từ chối.

Hoàng Hi Ngôn cất đồ vào nhà rồi tới tìm chị Trương trả nhà trước.

Chị Trương đang đánh hay lại nghỉ chơi nên bị bạn đánh bài la ó, bèn tốt bụng miễn tiền trà hôm nay cho họ.

Vừa nói chuyện vừa vẫy tay với Hoàng Hi Ngôn, gọi cô ra đằng sau trò chuyện.

Hoàng Hi Ngôn đã tới quán trà này nhiều lần, nhưng không biết đằng sau còn có một căn phòng thông với lầu trên.

Căn phòng này là phòng khách của chị Trương, có bàn trà gỗ lim, kệ trưng đồ cổ và một chiếc ghế bập bênh, trong góc phòng đặt một chậu hoa súng đang hé mở giữa hè.

Chị Trương rót cho cô ly trà lạnh, cảm thán: “Hai tháng qua nhanh thật, mới đó mà cháu đã phải đi… Sau này còn đến chứ?”

Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Bao giờ đồng nghiệp sinh em bé thì có thể cháu sẽ tới thăm.”

“Trong khoảng thời gian này, Tịch Việt đã khiến cháu nhọc lòng lo lắng rồi.”

“Không đâu ạ… Chỉ có lần trước anh ấy bị bệnh là cháu tiện tay giúp đỡ thôi. Sau đó cháu bận bịu công việc nên cũng không lo xuể.”

“Vẫn phải cảm ơn cháu.” Chị Trương cười nói, “Để tối nay dì mời cháu ăn cơm nhé.”

Hoàng Hi Ngôn ngượng ngùng đáp: “Cháu có hẹn với bạn rồi ạ.”

“Thế thì để dì tặng cháu một phong bì lì xì đi đường mua chút đồ uống vậy, không được từ chối đâu đấy.”

Hoàng Hi Ngôn cười trả lời: “Khiến dì tốn kém rồi.”

“Bao giờ cháu đi?”

“Sáng mai ạ. Trước khi đi cháu sẽ tới trả chìa khóa cho dì.”

“Được. Sau này có cần gì thì nhắn Wechat cho dì nhé.”

Rời khỏi quán trà chưa được bao lâu thì Hoàng Hi Ngôn đã nhận được phong bì hai trăm tệ của chị Trương qua Wechat.

Cô dành cả ngày trời để thu dọn đồ đạc.

Đồ đạc không nhiều lắm nhưng đều là những thứ vụn vặt, cô sợ bỏ sót.

Lúc chạng vạng đã dọn hòm hòm, chỉ để lại một bộ quần áo thay giặt và đồ dùng vệ sinh cá nhân.

Hà Tiêu giục cô đi ăn trên Wechat.

Ở một quán gần đó, gọi món canh chua cá.

Hà Tiêu rũ mi cụp mắt chẳng có tinh thần gì, cứ ngồi uống bia suốt.

Hoàng Hi Ngôn cười khuyên cậu ta: “Em còn vị thành niên, đừng uống bia.”

Hà Tiêu như không nghe thấy.

Hai người ngồi ăn, nói chuyện câu được câu chăng, Hà Tiêu hỏi cô: “Chị đã chào tạm biệt người lầu trên chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Thế hai người sau này…”

Hoàng Hi Ngôn cúi đầu gắp thức ăn, không lên tiếng.

“Chị không nói cho anh ta biết sao?”

“Nói gì cơ?”

“Tình cảm chị dành cho anh ta…”

Hoàng Hi Ngôn cười hỏi, “Rốt cuộc em đứng ở lập trường nào thế?”

Hà Tiêu bĩu môi, “Không nói là tốt nhất. Dựa vào đâu mà chị phải chủ động còn anh ta thì cành cao. Chị sắp đi rồi mà anh ta cũng chẳng tỏ vẻ gì, dù sao cũng phải cho chị bức tranh chứ, chẳng phải anh ta là họa sĩ à?”

Hoàng Hi Ngôn mỉm cười, “Chắc em không biết, anh Tịch Việt không dùng người quen làm người mẫu.”

“Tật xấu gì mà lắm thế, vậy chí ít cũng nên mời chị bữa cơm chứ.”

“Thật ra không chào tạm biệt thì tốt hơn.” Hoàng Hi Ngôn khẽ nói.

Hà Tiêu không nghe rõ, “Chị nói gì cơ?”

Hoàng Hi Ngôn lắc đầu, “Không có gì không có gì.”

Ăn xong, hai người đi về. Hà Tiêu đan hai tay vào nhau ôm lấy ót, thả chậm bước chân, thỉnh thoảng lại đá mảnh nhựa hoặc lon nước ven đường.

Chợt hỏi cô: “Sau này chị còn tới đây chơi không?”

“Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì chắc là…”

“Chị về nhà sẽ vẫn giữ liên lạc với em chứ?”

“Nếu em có gì cần chị giúp thì tất nhiên có thể nhắn Wechat cho chị.”

“Không có chuyện gì thì không thể tìm chị à?”

Hoàng Hi Ngôn cười trừ, không bảo được hay không.

“Con người chị ấy, thoạt trông rất ngoan ngoãn dễ bắt nạt nhưng trên thực tế thì lại rất là… có nguyên tắc.” Hà Tiêu kéo dài giọng, mang một chút tiếng địa phương.

Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Quen lâu em sẽ biết toàn là mấy nguyên tắc dở hơi thôi.”

Hà Tiêu bĩu môi, “Dù sao em cũng phải thừa nhận là chị trưởng thành hơn em, có điều em sẽ nhanh chóng đuổi kịp bước chân chị thôi.”

“Chị tin là dù không có chị thì em cũng sẽ ngày một tốt hơn.”

Hà Tiêu nào quan tâm mấy lời khách sáo của cô, “Ngày mai chị có muốn em tiễn chị không?”

“Không cần đâu, chị tự bắt taxi ra bến xe được mà. Em đừng có đi tiễn chị đấy, chị sợ mấy cảnh ly biệt lắm.”

“Em có quan trọng với chị đâu.”

“Thế nhưng em là người bạn đầu tiên chị quen khi tới đây mà.”

Hà Tiêu hừ một tiếng, không mấy hài lòng về thân phận này nhưng lại có vẻ hưởng thụ cách nói của cô.

Đang nói chuyện thì đã tới trước cửa siêu thị, Hà Tiêu dừng bước, “Em không tiễn chị lên lầu, chị nghỉ ngơi sớm đi. Sáng mai để em giúp chị xách đồ nhé?”

“Nếu chị không xách nổi thì sẽ nhờ em.”

Hà Tiêu làm dấu ok.

*

Hoàng Hi Ngôn leo được năm lầu rưỡi, tới khúc rẽ, ngẩng lên thì hơi sửng sốt.

Gần cửa nhà cô, đi lên năm bậc thang nữa, Tịch Việt đang khom lưng ngồi đó, tay kẹp điếu thuốc.

Khoảnh khắc cô ngước lên, ánh mắt Tịch Việt cũng chiếu xuống, “Hi Ngôn.”

Hoàng Hi Ngôn mỉm cười, “Em đi ăn tối với Hà Tiêu, anh đang chờ em ạ?”

“Ừ.”

Khi lại gần, Hoàng Hi Ngôn mới phát hiện dưới chân anh đã có ba bốn đầu lọc thuốc lá, hẳn đã đợi rất lâu.

Anh vẫn mặc nguyên bộ đồ đen như cũ, song mới gần một tuần không gặp mà trông anh đã nhợt nhạt gầy gò hơn, quả thật có phần mong manh yếu đuối.

Hoàng Hi Ngôn không khỏi nhíu mày, câu quan tâm đến cửa miệng, sau một thoáng do dự lại nuốt vào.

Tịch Việt đứng dậy, “Lên lầu đi, anh có mấy câu muốn nói với em.”

“Nói ở đây đi ạ.” Cô sợ hãi không gian tràn ngập dấu ấn của Tịch Việt.

Tịch Việt cúi đầu nhìn cô hỏi, “Ngày mai mấy giờ em đi?”

“Chín giờ sáng ạ.” Hoàng Hi Ngôn cảm thấy cả ngày hôm nay mình đã trả lời câu này với rất nhiều người, nhưng thời khắc này, khi nói với người đứng trước mặt thì cô mới có cảm giác mất mát vì hết thảy thật sự kết thúc.

“Chuyến bay chiều à?”

“Dạ…”

“Đến thành phố Sùng có ai ra đón em không?”

“Anh Hai bảo sẽ lái xe tới đón em.”

“Bao giờ khai giảng?”

“Mùng Một tới mùng Ba sẽ đi đăng kí.”

“Phải làm luận văn tốt nghiệp rồi nhỉ?”

“Dạ.”

Tịch Việt cụp mắt lặng im, không nghĩ ra nên hỏi cô thêm điều gì, mà dù có hỏi rõ mọi dự định cô dành cho quãng đời còn lại thì sao chứ.

“Có cần anh tiễn em…”

“Không ạ.” Hoàng Hi Ngôn từ chối vô cùng dứt khoát.

Tịch Việt khựng lại.

Ngước mắt lên xem, dưới ánh đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu, hàng mi cô rũ xuống tạo thành bóng mờ trên mặt, làn da trắng nõn ám sáng trông như ánh tà dương.

Cô rất giống hoàng hôn, đẹp đẽ vô ngần mà chấp chới miên man.

Trong lúc im lặng, tiếng tắt đèn vang lên.

Giống như cả hai đều ngầm mong mỏi bóng tối này, không ai cất lời gọi đèn sáng, và cũng chẳng ai nói chuyện.

Chỉ có đầu thuốc chớp sáng chớp tắt trên tay Tịch Việt là nguồn sáng duy nhất.

Anh thấy hơi phiền vì ánh sáng của nó bèn dụi vào lan can.

Tối hẳn.

Họ có thể nghe rõ mười mươi tiếng hít thở của nhau.

“Hi Ngôn…”

“Dạ.”

Anh giống như một người vùi mình dưới đáy nước, chờ đợi rất lâu trong hư vô, tìm kiếm mạch nước ngầm, dưỡng khí, ánh sáng… hoặc thứ gì đó khác để phá vỡ sự tĩnh mịch này.

Một luồng sáng rơi xuống nước, có lẽ là mặt trăng, hoặc một loài cá nào vút ngang qua.

Muốn tới gần, thế nhưng lại sợ hãi.

Sợ luồng sáng kia chỉ là ảo ảnh, mà sợ hơn cả là thứ rau hạnh như mình sẽ quấn lấy nó, khiến nó ngạt thở.

Anh hiểu quá rõ kiểu siết chết do bản tính bộc lộ này, dù lần nào cũng xuất phát từ vô thức.

Sau khoảng im lặng dằng dặc, Tịch Việt sắp mất khái niệm thời gian, chỉ biết là, phía đối diện đang im lặng chờ câu nói tiếp theo của anh.

Nhưng mà, nhưng mà...

“… Chúc em vạn sự như ý.” Rốt cuộc, Tịch Việt mở miệng.

Nhất thời không nghe tiếng trả lời.

Một lát sau, tiếng cười khẽ vang lên, Hoàng Hi Ngôn nói: “Thế em cũng chúc anh Tịch Việt vạn sự như ý nhé.”

Cô dậm chân một cái, đèn sáng lên.

Tịch Việt bất giác híp mắt lại.

Hoàng Hi Ngôn chỉ vào cửa, “Em phải vào đây, vẫn chưa thu dọn xong nữa.”

“Ừ.”

Cô đưa tay lấy chìa khóa, động tác rất chậm chạp, lại nhìn anh một cái, vẫn mỉm cười, “… Anh còn gì muốn nói với em ạ?”

“… Không có.” Anh rời mắt đi, thôi nhìn chằm chằm cô.

Hoàng Hi Ngôn xoay người đi, cắm chìa vào ổ, xoay một cái.

Cửa mở, cô lại ngoảnh đầu nhìn anh, “Sáng mai em đi rồi nên sẽ không chào tạm biệt anh nữa. Em đến nơi sẽ gửi tin Wechat báo bình an cho mọi người nhé…” Cô nghiêng đầu một chút như đang tự hỏi xem có sót gì không, một lát sau mới nói với giọng bông lơn, “Em đi rồi, anh phải ăn cơm đúng bữa đấy.”

Cô cười rất rạng rỡ, nhưng anh lại không trông thấy hai vành trăng non kia.

“… Ừ.”

Dõi mắt nhìn Hoàng Hi Ngôn vào nhà xong, Tịch Việt lùi về sau một bước, đứng trước cánh cửa đã đóng chặt không hề nhúc nhích.

Rất lâu sau, ánh đèn tắt.

Không khí xung quanh ẩm ướt, dòng nước giá buốt ập tới siết lấy anh.

Hoà vào sự lặng im cùng cực, dằng dặc, không có ánh sáng, dưỡng khí và mạch ngầm.