Đến chiều tối sau khi tiễn khách khứa về hết lúc này bà Hạ mới bộc phát cơn giận của mình bà ném chiếc khăn đang cầm trên tay vào người anh lớn tiếng dạy dỗ
"Anh đang muốn làm tôi tức chết đúng không? Hôm nay là dỗ bố anh vậy mà anh dám đưa cô ta về đây hả đã vậy lại còn thắp hương sao anh không thử hỏi xem nén hương mà cô ta thắp bố anh có muốn nhận không?"
"Mẹ!!! Sao mẹ có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy, con yêu cô ấy và con cũng muốn bố mẹ chấp nhận cô ấy, điều đó thì có gì là sai cơ chứ?"
Trước những lời nói khó nghe của mẹ Hạ Minh không thể chịu nổi lên tiếng chất vấn. Anh thật không thể hiểu nổi tại sao mẹ lại có thể nói ra được những lời nói cay độc đó?
"Hạ Minh, anh đừng cãi mẹ nữa. Là em không nên thắp nén hương đó"
Sở Tâm Nhi đứng giữa thấy hai mẹ con anh cãi vã vì cô liền lên tiếng giải thích, cô không muốn vì cô mà tình cảm giữa hai người rạn nứt.
"Cô câm miệng. Trong ngôi nhà này cô không có tư cách lên tiếng tôi không tống cổ cô ra khỏi nhà ngay từ sáng đã nể mặt cô lắm rồi".
Bà Hạ thấy Sở Tâm Nhi lên tiếng còn tức giận hơn, bà trừng mắt nhìn cô đầy lạnh nhạt. Hạ Minh đứng bên cạnh thấy vậy cũng đành dịu giọng
"Mẹ. Là con không đúng khi đã lớn tiếng với mẹ, nhưng con mong mẹ hiểu cho con. Con và Tâm Nhi là thật tâm yêu thương nhau nếu không tại sao xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy lại quay về với nhau chứ?"
Bà Hạ chưa bao giờ thấy con trai mình nói chuyện với mình như vậy nhìn vào đôi mắt của con trai bà liền mềm lòng nhưng ngoài mặt vẫn không chịu
"Anh rốt cuộc đã bị nó bỏ bùa mê thuốc lú gì vậy? Một người phụ nữ không sinh đẻ được thì anh lấy có ý nghĩa gì chứ? Bây giờ anh không suy nghĩ về vấn đề này nhưng anh có nghĩ tới 5 năm hay 10 năm sau khi anh đã lớn tuổi trong nhà vẫn không có lấy một tiếng cười của trẻ nhỏ sẽ đáng sợ biết bao? Khi anh nhìn những gia đình khác hạnh phúc khi con cái quây quần anh có mong ước rằng mình cũng có con cũng muốn được làm bố? Anh sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay sao?"
Lời nói của bà Hạ như con dao rạch nát vết thương khó khăn lắm mới đóng vẩy của Sở Tâm Nhi. Cơ thể cô run lên sống lưng lạnh toát gương mặt trắng bệch nhìn về phía bà run rẩy nói
"Đừng nói nữa...Con xin bác..."
Bà Hạ nhìn bộ dạng suy sụp này của cô mới nhận ra rằng trong lời nói của mình có bao nhiêu tàn nhẫn. Bà muốn mở miệng nói lời xin lỗi nhưng không biết phải nói thế nào liền chọn cách im lặng, bà cũng là phụ nữ cũng có thể hiểu được nỗi đau này của cô.
"Tâm Nhi. Không sao, có anh đây. Em đừng nghe bất kì ai khác em chỉ cần nghe anh thôi, chỉ cần tin anh thôi là được. Đúng không em?"
Hạ Minh thấy cô như vậy trong lòng liền hoảng sợ anh vội đi tới đưa hai tay bịt tai cô lại nhỏ giọng vỗ về. Người con gái trước mặt vẫn còn run rẩy nhìn thấy anh liền yếu đuối chảy nước mắt.
"Mẹ, nếu mẹ không sinh được con thì liệu bố sẽ vất bỏ mẹ sao? Tại sao mẹ lại có thể nhẫn tâm rắc muối vào vết thương của cô ấy chứ? Mẹ đã nhìn thấy bộ dạng cô ấy khi nằm trong bồn tắm đầy máu không mẹ có hiểu được cảm giác sợ hãi của con lúc đó không? Tại sao mẹ không thể hiểu cho chúng con chứ?"
Hạ Minh tức giận rống to. Hai mắt anh đỏ ngầu nhìn mẹ mình, nhưng cử chỉ dịu dàng dỗ dành cho người con gái trong lòng vẫn không dừng lại.
Bà Hạ cũng cảm thấy kinh hoàng trước cảm xúc của con trai. Câu hỏi kia vẫn xoay quanh đầu bà, nếu bà không sinh được Hạ Minh liệu ông Hạ có vất bỏ bà không?
Không!!!
Bà biết rất rõ câu trả lời của ông ấy rồi bà nhìn dáng vẻ đứa con trước mặt quả thật giống ông ấy y đúc. Bà biết nếu lúc này mà làm quá sẽ đánh mất đứa con trai này nên bà phải biết buông tay nhân nhượng
"Được rồi. Hai đứa đi đi, sau này đừng bao giờ hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình. Tôi cũng mệt rồi, muốn đi nghỉ".
Hạ Minh nghe những lời này liền biết cuối cùng mẹ cũng chịu chấp nhận chuyện này. Anh cảm thấy vừa vui cũng vừa buồn sao anh không hiểu nỗi lòng của bà chứ nhưng anh sẽ không vì lí do này mà vất bỏ cô.
"Cảm ơn mẹ". Anh cúi người nói lời cảm ơn rồi ôm Sở Tâm Nhi vào xe.
"Anh thật sự không hối hận sao? Dù sao...dù sao những lời bác gái nói cũng đúng..."
Ngồi trên xe Sở Tâm Nhi cúi mặt khẽ nói.
Hạ Minh thấy cô buồn bã liền ôm cô vào lòng khẽ nói
"Không phải y học bây giờ rất phát triển sao? Với cả bác sĩ chỉ nói là em "có thể" chứ không phải "tuyệt đối" cho nên chúng ta vẫn còn hi vọng, vẫn còn cơ hội đúng không?"
Sở Tâm Nhi biết câu nói của anh chỉ để an ủi cô nhưng cô lại cảm thấy đúng. Cô không tin ông trời lại bất công với mình như vậy cho nên tâm tình nhất thời liền cảm thấy thoải mái cô khẽ gật đầu
"Đúng vậy, bệnh viện này không được thì sẽ đến bệnh viện khác. Chúng ta vẫn còn cơ hội"
-----------
Góc tiết lộ. Nếu các bạn đọc kĩ thì sẽ biết được sau này chị Nhi có thể sinh được con không? Chúc các bạn đọc tr vui vẻ nhé, tôi đi ngủ đây