Nơi Đây Anh Chờ Em

Chương 72: Ai mà không mong muốn mình được hạnh phúc chứ?

Sở Tâm Nhi nằm trong bồn tắm hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi được Hạ Minh mát xa đầu, anh ngồi sau lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc mềm mại khẽ hỏi "Thoải mái không?"

"Thoải mái". Sở Tâm Nhi gật đầu.

Anh vặn nước xả lên tóc cô rồi cho một ít dầu gội đầu ra lòng bàn tay gội đầu cho cô. Mùi thơm của dầu gội đầu thoang thoảng quanh mũi làm anh cảm giác thật thoải mái. Cô nằm trong bồn tắm như nàng tiên cá vậy làn da trắng mịn hòa vào dòng nước anh muốn thời gian dừng lại để khoảnh khắc tươi đẹp này còn mãi.

"Tiểu Minh Minh, Lý Tịnh sắp lấy chồng rồi. Anh nghĩ xem em nên tặng gì cho cậu ấy bây giờ?" Sở Tâm Nhi lên tiếng hỏi.

"Anh nghĩ chỉ cần có lòng là được rồi. Lý Tịnh không phải là người ham tiền bạc".

Anh xả nước rồi lau khô tóc cho cô. Vì sợ cô ngâm mình lâu trong nước bị cảm lạnh anh nhanh chóng thêm nước ấm rồi lấy quần áo cho cô, nhìn thân hình xinh đẹp không mảnh vải trước mặt anh cảm giác cả người khô nóng, cảm giác ham muốn như nhấn chìm anh.

"Biết là thế. Nhưng em muốn chuẩn bị cho cậu ấy một món quà tân hôn thật ý nghĩa". Cô quay lại nhìn anh nói.

Giờ này anh còn tâm trí đâu mà đi quan tâm đến mấy món quà cáp vớ vẩn kia nữa chứ. Anh chỉ biết là anh muốn cô, muốn đến phát điên.

Sở Tâm Nhi nhìn thấy ánh mắt anh nhìn mình khác thường liếc mắt xuống lại thấy người anh em của anh đang trong tình trạng ngẩng cao đầu liền đỏ mặt lắp bắp nói "Anh...anh biến thái".

"Anh chỉ biến thái với mình em thôi".

Hạ Minh ôm cô vào lòng bàn tay chu du khắp cơ thể cô cuối cùng dừng lại ở cặp mông tròn trĩnh trầm giọng nói "Hình như mông em lại to hơn rồi".

"Đáng ghét". Cô giấu gương mặt đỏ ửng vào ngực anh thấp giọng mắng.

Anh hôn lên môi cô nụ hôn dần dần di chuyển xuống dưới đến ngực cô thì anh dừng lại. Nhìn bầu ngực tròn mịn trước mắt ánh mắt anh liền tối lại anh há miệng ngậm lấy khiến Sở Tâm Nhi bật ra tiếng rên rỉ kiều mị "A..."

Bàn tay nhỏ nhắn của cô ôm lấy cổ anh chống cằm lên vai anh cố gắng kìm nén tiếng kêu của mình phát ra. Cả gương mặt cô đỏ bừng cắn chặt môi cảm giác mà anh mang lại cho cô khó nói thành lời.

"Ngoan, để anh yêu em".

Hạ Minh hôn lên môi cô lần nữa giọng nói đầy chân thành. Sở Tâm Nhi gật đầu kiễng chân đáp lại nụ hôn của anh. Hai người triền miên dây dưa từ nhà tắm đến phòng khách, lại từ phòng khách đến phòng ngủ cả căn nhà tràn ngập trong không khí ái muội.

--------

Diệu Thiên lái xe về quê thăm mẹ của Hạ Minh. Bà Hạ nhận được điện thoại của cô liền tất bật đi chợ nấu một bữa cơm thịnh soạn cho Diệu Thiên.

"Nào, ngồi xuống đây với bác. Đi đường xa có mệt không con" Bà Hạ giúp cô rót nước ân cần hỏi han.

"Không mệt ạ, bác đừng đứng nữa ngồi xuống đây với con". Diệu Thiên cầm lấy cốc nước kéo tay bà Hạ ngồi xuống cạnh mình.

"Uống nước xong thì vào ăn cơm, hôm nay bác nấu toàn món con thích không đó".

"Con đã nói bác rồi, không cần phải quan trọng quá đâu ạ" Cô cười đáp lại.

Cả một bàn bao nhiêu món lại chỉ có hai người ăn bà Hạ gắp miếng cá vào bát cho cô thở dài "Cái thằng nhóc xấu xa kia, lâu lâu mới chịu về nhà một lần. Đúng là vô lương tâm".

"Không phải con về thăm bác rồi sao, anh ấy bận lắm đến cháu còn không gặp được anh ấy nữa mà". Cô cười an ủi bà.

"Đúng vậy. Chỉ có con mới tốt với bác".

"Nhưng...có lẽ thời gian tới...cháu sẽ không được tới thăm bác nữa rồi..." Cô đặt đũa xuống ra vẻ tiếc nuối.

"Sao vậy con? Con bận sao" Bà Hạ cũng buông đũa lo lắng hỏi.

"Không phải...tại vì...vì...anh ấy đã yêu người khác rồi. Cháu...cháu không muốn anh ấy khó xử". Nước mắt cô rơi xuống, cô đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi như không muốn bà Hạ nhìn thấy.

Bà Hạ thấy cô khóc cũng cảm thấy đau lòng tức giận mắng "Cái thằng chết tiệt kia, con nói cho bác biết người con gái đang qua lại với nó là ai?"

"Bác cũng quen đó ạ. Là...là Sở Tâm Nhi..." Nói đến đây nước mắt cô lại tuôn rơi bộ dạng vô cùng đáng thương.

"Lại là con bé đó. Thật không hiểu nổi nó đã cho con trai bác ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà Tiểu Minh cứ phải sống chết bên nó. Nó thật sự quên bài học 7 năm trước rồi sao?"

Bà Hạ nghe đến Sở Tâm Nhi liền tức giận, gương mặt nghiêm nghị nói.

"Bác gái, đừng tức giận. Có khi...là con với anh ấy không có duyên với nhau..." Diệu Thiên nhỏ giọng an ủi, khẽ thở dài than trách mình không có duyên phận với Hạ Minh.

"Con nói năng linh tinh gì đó, trên đời này bác chỉ nhận mình con là con dâu thôi" Bà Hạ khẽ mắng Diệu Thiên, bà là thật lòng yêu thích đứa trẻ này.

Nghe bà nói vậy cô khẽ mỉm cười

"Bác gái, dù không được làm con dâu bác nhưng bác luôn là người con kính trọng nhất nhưng con chỉ lo lắng cho anh ấy...Sở Tâm Nhi kia không biết à ở bên anh ấy với mục đích gì nữa...Con chỉ sợ cô ta thấy Hạ Minh bây giờ thành đạt được nhiều người kính nể nên cố ý tiếp cận...Dù gì bây giờ cô ta đã không còn là đại tiểu thư nữa..."

"Con nói vậy bác cũng cảm thấy lo lắng. Con yên tâm, mấy hôm nữa bác sẽ lên trên đó nói chuyện với cô ta". Bà Hạ gật đầu lo lắng nói.

"Con...con còn biết được là cô ta không thể mang thai. Nếu như Hạ Minh chấp nhất ở bên cạnh cô ấy thì...thì..." Nói đến đây cô liền im lặng, khẽ đưa tay lên che miệng làm như mình vừa lỡ lời.

"Cái gì? Không được rồi, bác phải ngăn cản ngay chuyện này"

Bà Hạ đứng dậy khỏi ghế lớn tiếng nói. Gia đình này chỉ có một mình Hạ Minh là con trai duy nhất nếu như nó nhất quyết yêu và cưới cô ta không phải là nhà này sẽ tuyệt tử tuyệt tôn sao? Bà không cho phép chuyện này xảy ra.

Diệu Thiên thấy thái độ phản đối gay gắt của bà Hạ liền cười thầm. Cô tự nói với bản thân mình

"Sở Tâm Nhi, để tôi xem cô có thể cùng anh ấy đi được bao xa. Đừng trách tôi, trong tình yêu có ai mà không mong muốn mình được hạnh phúc chứ?"

-----

"Bỏ bê tr hơi lâu, các chế cho em xin lỗi nha. Mn cảm thấy Diêu Thiên là một nhân vật ntn?