Cả căn phòng bỗng im lặng một cách lạ thường bầu không khí giữa hai người ngượng ngùng khó tả. Hạ Minh cầm tay cô ánh mắt của anh đầy kiên nhẫn chờ đợi, một lúc lâu sau vẫn không hề có câu trả lời từ cô anh liền ôm cô chặt hơn nhẹ giọng
"Tâm Nhi, xin lỗi em là anh quá nóng vội..."
Sở Tâm Nhi cũng vòng tay ra sau lưng anh ôm đáp trả giọng nói lúng túng: "Hạ Minh, em...em đồng ý..."
Có trời mới biết biết để nói được câu này cô đã có bao nhiêu sự dũng cảm, từ khi yêu anh đến nay cô dần phát hiện ra một con người khác trong mình hóa ra cô cũng chỉ là một người con gái bình thường muốn được yêu thương và trân trọng. Cô tin tưởng Hạ Minh là người mà cô cần tìm.
Nghe thấy câu nói đó của cô Hạ Minh sững sờ giây lát anh buông cô ra nhìn thẳng vào mắt Sở Tâm Nhi, đôi mắt trong veo của cô làm anh như bị cuốn sâu vào đó vậy. Bị anh nhìn chằm chằm Sở Tâm Nhi càng thêm xấu hổ không thôi hai tay nắm chặt nhau một cách vô thức.
Nhìn cô gái trước mặt đang ngượng ngùng cúi đầu Hạ Minh mỉm cười đưa tay nâng cằm cô lên đặt nên đôi môi đỏ hồng của cô một nụ hôn thật sâu. Nụ hôn này mang theo dục vọng mà hai người đã kìm nén bao lâu nay. Sở Tâm Nhi hoàn toàn dựa vào anh để anh dẫn dắt cô trên con đường mới lạ này.
"Em...em sợ...". Cô níu giữ tay áo anh gương mặt đỏ ửng lên khiến Hạ Minh mềm lòng.
"Đừng sợ, tin tưởng anh!"
Hạ Minh lại hôn cô lần nữa, Sở Tâm Nhi giờ đây như đoá hoa lan đang chớm nở toả ra hương thơm mật ngọt thu hút anh còn anh như chú ong bị hoa lan mê hoặc đắm chìm trong đó. Nụ hôn dần di chuyển xuống xương quai xanh của cô anh nhẹ nhàng cắn lên đó làm Sở Tâm Nhi bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tiếng rên của cô làm cơ thể anh như núi lửa phun trào mọi tế bào trong người đang gào thét muốn được giải phóng.
Bàn tay to lớn của anh đặt lên ngực cô nhẹ nhàng xoa bóp cả gương mặt Sở Tâm Nhi giờ đây tràn đầy vẻ mị hoặc. Hạ Minh đưa tay giúp cô cởi áo len ngay lập tức trước mắt anh hiện ra một bầu ngực to tròn làn da trắng nõn của cô đối lập hoàn toàn với áo lót màu đen, anh trầm giọng nói: "Đẹp quá!"
"Đừng...đừng nhìn mà..." Sở Tâm Nhi ngượng ngùng xấu hổ đưa tay lên muốn che đi cảnh xuân trước ngực.
Hạ Minh vươn tay ngăn lại hành động của cô, anh đứng dậy cúi người bế cô vào trong phòng ngủ. Một lúc sau liền truyền đến tiếng rên rỉ nũng nịu của người con gái và tiếng thở trầm đục của người đàn ông, thật khiến người khác nghe mà mặt đỏ tim đập!
***
Giờ này kí túc xá đã đóng cửa Lưu Hà đứng trước giường đi lại lẩm bẩm.
"Con nhỏ này, sao giờ này vẫn chưa về?"
"Cậu không cần lo lắng biết đâu giờ này Tâm Nhi đang "này nọ" với học trưởng Hạ thì sao?"
Lý Tịnh nằm trên giường đắp mặt thấy Lưu Hà lo lắng liền nói.
"Cái gì mà này nọ? Cậu đúng là đồ dâm dê!"
Lưu Hà nghe vậy liền vơ lấy quyển sách trên bàn ném tới cô. Lý Tịnh nhanh chóng né sang một bên nhìn cô cười hì hì.
"Đúng là cuộc sống đầy tính dục của đại tiểu thư a!"
Lộ Lộ từ phòng tắm đi ra buông lời châm chọc.
"Im đi!" Cả Lý Tịnh và Lưu Hà đều hướng về phía Lộ Lộ lớn tiếng. Thật đáng thương cho Lộ Lộ nhìn thấy hoả khí của hai người liền biết điều im lặng.
Cuối tuần người ở ga tàu điện ngầm càng đông hơn Hạ Minh và Sở Tâm Nhi chen chúc nhau trong đám người đông đúc. Nhìn thấy hai tay Hạ Minh xách túi lớn túi nhỏ Sở Tâm Nhi liền đi tới muốn giúp một tay.
"Để em giúp!"
"Không cần, anh cầm được." Anh lên tiếng ngăn cản cô.
Tiếng loa thông báo mọi người nhanh chóng cất hành lý và ngồi vào chỗ của mình vang lên bước chân những người xung quanh như tăng thêm phần vội vã Sở Tâm Nhi và Hạ Minh cũng không ngoại lệ. Sau khi gửi hành lý xong anh dẫn cô đi tìm chỗ rồi ngồi xuống.
"Lần đầu đi tàu sao?" Nhìn dáng vẻ lạ lẫm của cô Hạ Minh cúi đầu hỏi.
"Vâng, bình thường đi đâu thì đã có xe đưa đón còn xa hơn thì bố em thường đặt vé máy bay cho em..."
Đang nói giữa chừng thì cô im bặt rồi quay sang nhìn anh, cô không có nói gì làm anh khó chịu chứ?
"Hạ Minh, em..."
"Không sao, hay là em ngủ chút đi. Hôm qua ngủ muộn sáng nay lại dậy sớm chắc sẽ mệt mỏi lắm."
Anh xoa đầu cô cười nói.
Sở Tâm Nhi xấu hổ cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh, cô ngủ muộn không phải là tại anh hành hạ cả đêm sao? Đáng ghét!.
Nghe lời anh cô dựa vào vai anh từ từ chìm vào giấc ngủ. Hạ Minh nghe thấy tiếng thở đều đều của cô liền cúi xuống nhìn, cô gái nhỏ này chắc là mệt mỏi lắm rồi. Dáng vẻ khi ngủ của cô như nàng công chúa nhỏ làm anh có cảm giác muốn bảo vệ cô nhưng với hoàn cảnh của mình bây giờ thì thật khó. Anh nhủ thầm nhất định sẽ phải trở thành một người đàn ông thành đạt để giúp bố mẹ thoát khỏi cuộc sống nghèo nàn và là người phù hợp với cô.