Tô Thố mơ một giấc mơ, ở trong trong giấc mơ đó cô quay trở về năm ba cao trung ấy, cô và Giang Vi Chỉ hai người ngồi đối diện trong căn phòng vắng vẻ không người, bày trước mặt là một bàn cờ màu lá cọ,; bên tai có có tiếng gió lướt qua, bên ngoài phòng có vài cây đa xanh tốt, che khuất đi ánh sáng mặt trời. Giang Vi Chỉ dùng ngón trỏ và ngón giữa đang nắm chặt một quân cờ trắng, lại chậm chạp không chịu hạ xuống. Cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, chỉ thấy được anh khẽ mỉm cười, ánh mắt gần như giảo hoạt: “ A Thố, chỉ tính thắng thua đâu được coi là thú vị, không bằng chúng ta lấy việc hứa hẹn để cá cước thắng thua trận này, thế nào?”

Theo âm cuối câu “ thế nào” được kéo dài, gương mặt cậu ấy như mờ theo đoạn âm ngân vang ấy, Tô Thố cực kỳ hoảng sợ, theo bản năng giơ tay với theo– cô tỉnh lại trong cơn đổ mồ hôi đầm đìa.

Mở mắt ra, trước hết đập vào mắt cô chính là khuôn mặt của Trần Tử Gia gần trong gang tấc, ánh sáng rạng rỡ vui mừng khôn xiết trong con mắt anh, Tô Thố nhìn thấy hình dáng mình trong ấy. Một ngày này cô cũng không phải hoàn toàn vô tri vô giác, cô tự biết mình mất máu rất nhiều, xuất hiện tình trạng bị sốc một thời gian, cô cũng biết Trần Tử Gia bên cạnh cô.

“ Em rốt cục đã tỉnh lại,” Trần Tử Gia cong lưng, nhìn xuống mắt cô, giọng nói khàn đặc, lặp lại hết lần này đến lần khác, “ Em tỉnh lại rồi.”

Tô Thố muốn cười, nhưng ngực vô cùng đau đớn; dư quang trong mắt cô nhìn tay trái của mình đang nằm gọn lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng điều tiết hô hấp, dùng loại thanh âm cực suy yếu nói: “ Em ngủ đã bao lâu rồi?”

“ Suốt một ngày.” Trần Tử Gia gian nan mở miệng, trong một ngày này, anh rốt cục đã lĩnh giáo được cái gì mới chân chính được coi là một ngày dài như một năm.

Anh ngồi xuống, bắt lấy tay cô áp lên gò má mình. Người thanh niên luôn quần áo phẳng phiu đầu tóc gọn gàng giờ lại hoàn toàn biến dạng, tóc tai quần áo xộc xệch lộn xộn, xung quanh viền mắt nửa xanh nửa trắng, người mấy ngày không ngủ ngê gì cũng không đến nỗi giống anh hiện tại. Khuôn mặt anh tuấn kia một khi tiều tụy hốc hác lên, chỉ làm cho người ta xót xa không nỡ. Tay Tô Thố bị anh giữ lấy, cô có thể cảm giác được khắp nơi trong cơ thể anh bất kì chỗ nào cũng đều đang phát run.

“Đừng nói cho ai hết.” Tô Thố nghiêng đầu sang một bên để đối diện với anh. Cô không chút khí lực, ngay cả một động tác nhỏ như vậy cũng khiến lồng ngực không khác gì bị đốt cháy, đau đớn vì rạn nứt, lại càng không nói là phải mở miệng nói chuyện, cơ hồ mỗi một từ cô nói ra đều phải dùng nửa đời còn lại để nói, “ Ai cũng đừng nói, Tô Trí, bác trai bác gái của em, đám người Dương Tuyết –”

Trần Tử Gia căng thẳng nắm sít xao tay cô, chăm chú nhìn gương mặt cô, phải đem tất cả những chi tiết trên gương mặt ấy ghi nhớ thật sâu. Làn da cô trắng nõn, hiện tại vì mất máu quá nhiều khiến nó càng trắng bệch trong suốt hơn, bao gồm cả bờ môi, chóp mũi, càng là nửa tia huyết sắc cũng không có nữa. Lúc anh ôm lấy cô máu huyết trong người cô như bị rút sạch, nhẹ như vậy, thật sự là một chút sức nặng đều không có. Anh cúi người bên vành tai cô, nhẹ nhàng nói: “A Thố, đừng nói nữa được không. Có bất cứ chuyện gì xảy ra đều có anh xử lý, em đừng lo lắng nữa.”

Ngữ khí anh ôn nhu, nhưng trong sự mơ mơ màng màng Tô Thố lại luôn cảm thấy được anh có điều gì đó không giống với trước đây, đầu cô đau như búa bổ không cách nào suy tư nổi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Trần Tử Gia bình tĩnh nhấn nút gọi bác sĩ y tá vào. Khi y tá giúp Tô Thố thay thuốc, thay quần áo; Trần Tử Gia và bác sĩ đi ra ngoài hành lang.

Vị bác sĩ trong bệnh viện trường lật hồ sơ bệnh lý, gật đầu vài cái rồi nói: “ Còn đỡ, vết thương trên tim không lớn, không tính là rất nghiêm trọng, đã hơn mười tiếng không xuất huyết nữa, chứng mình phẫu thuật đã rất thành công, không cần làm lại lần nữa.”

“ Có thể có di chứng hay biến chứng không?” Trần Tử Gia cực bình tĩnh hỏi.

Bác sĩ kinh ngạc nhìn anh một cái. Ngày hôm qua lúc cậu thanh niên này đến đây, cậu ta cơ hồ như hồn bay phách lạc, ngồi trên ghế ở một góc trong đại sảnh ngẩn ngơ mất mấy giờ đồng hồ, ôm đầu giấu trong bóng tối, bất kể ai cũng không nhìn thấy biểu cảm của cậu ta. Nhưng cũng chỉ có mấy giờ đồng hồ đó thôi, sau đó cậu ta liền khôi phục lại thành tư thái bình tĩnh như hiện tại.

“ Sẽ không. Rất nhiều người bị nghiêm trọng hơn cô ấy nhiều, sau phẫu thuật cũng không có vấn đề gì.” Bác sĩ nói, “Hiện tại bệnh nhân ăn cơm sẽ có chút khó khăn, mấy ngày nay hầm canh mang tới là tốt nhất.”

Bác sĩ đi rồi, cô ý tá trẻ tuổi bưng theo đống băng gạc nhuốm đầy vết máu loang lổ ra khỏi phòng bệnh; cô nhìn thấy Trần Tử Gia đang nắm chặt di động, lặng lẽ nhìn thẳng phía trước, có thể thấy được rõ mồn một gân xanh trên cổ tay; cô vô thức đi lên phía trước, nói: “Anh đi vào đi–” Nói xong cẩn thận dò xét ánh mắt anh chuyển qua, không khỏi đỏ mặt, sau một lúc mới lên tiếng tiếp: “Anh một ngày rồi hình như cũng không ăn gì hết, anh cũng vừa mới hiến máu, nên ăn chút gì đó đi. Cô ấy vừa mới ngủ rồi.”

Trần Tử Gia lễ phép nói cảm ơn, cầm lấy di động đến đầu hành lang gọi mấy cuộc điện thoại; sau đó trở lại phòng bệnh chỉ có một mình Tô Thố nằm đó, ngồi lên ghế sofa không mấy thoải mái nhưng anh đã quen thuộc rồi, khép lại ánh mắt ngủ gật.

Sáng sớm tinh mơ của mùa hè luôn là đến sớm, lúc anh tỉnh lại thì sắc trời đã sáng rồi, hình như là vô thức đi qua giường bệnh nhìn, phát hiện Tô Thố đã tỉnh lại, đang gian nan giơ tay ra với chiếc di động cô đặt trên đầu giường, động tác thực bình thường cũng khiến cô cực kỳ vất vả, đồng phục bệnh viện rộng thùng thình cũng bị xô lệch, lộ ra bờ vai phải gầy gò, bại lộ trong ánh nắng sớm, màu da kia trắng xóa như tuyết, làm cho người ta có lòng nghi ngờ có phải là phản xạ ánh sáng hay không.

“ Tỉnh rồi sao không gọi anh,” Tâm Trần Tử Gia như thót lại, anh giúp cô tựa vai vào đầu giường: “Em muốn tìm ai? Anh bấm số cho.”

Nhiều ngày nay chưa ngủ đủ giấc như vậy rồi, Tô Thố ngoại trừ đau, đã khôi phục lại một chút tinh thần, mỉm cười nói với anh: “Gọi về kí túc xá đi. Em sẽ nhờ Dương Tuyết đem giúp máy tính và sách đến đây, nếu không tháng ngày này sẽ nhàm chán chết mất thôi.”

Trần Tử Gia bấm số điện thoại, đưa di động cho cô.

Trong dự kiến đã nghe được tiếng Dương Tuyết rít gào, Tô Thố vất vả nói xong điện thoại, cúp máy xong cười một cái với anh, nói một cách rất thoải mái: “Phỏng chừng mười phút sau các cô ấy sẽ đánh giết tới bệnh viện trường, sư huynh anh đi đi, các bạn ấy sẽ chăm sóc em.”

Trần Tử Gia ngồi ở mép giường, đem bàn tay trái của cô nãy giờ để bên ngoài liền đút vào trong chăn, còn lại bàn tay phải được anh bọc kín trong lòng bàn tay mình, ánh mắt kiên trì: “Sao anh có thể rời đi. A Thố, em cho rằng đến bây giờ anh vẫn sẽ nghe lời em sao?”

Tô Thố há hốc miệng muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy thần sắc kiên nghị của Trần Tử Gia, thức thời lập tức im miệng.

Trần Tử Gia thở dài thật mạnh: “ A Thố, rất xin lỗi em.”

“ Nói xin lỗi gì chứ?” Tô Thố cười ảm đạm, “ Em không có trách anh.”

Trần Tử Gia nhìn cô thật sâu, tiếp tục nói: “ Trong cả thế giới này, ngoại trừ ba mẹ ra, người anh để tâm nhất chính là em. Nhưng anh hiện tại mới phát hiện ra, kẻ đầu sỏ hại em bị tổn thương cư nhiên lại chính là anh. Nếu không phải bởi vì anh, em cũng sẽ không gặp phải tai ương đổ máu này, tánh mạng suýt đã không giữ được. Em bị thương lần này tất cả đều là trách nhiệm của anh.”

Khí trong dạ dày của Tô Thố không đủ, nói lên tiếng rất nhẹ: “ Anh không cần tự gánh hết trách nhiệm lên mình, trước khi xảy ra chuyện, không ai có thể dự đoán được. Vốn là kế hoạch không nhanh bằng biến hóa, không sao đâu.”

Ánh mắt Trần Tử Gia đột nhiên sắc bén lên: “ Về sau sẽ không nữa, anh cam đoan sẽ không có lần sau.”

Tô Thố mỉm cười: “Sư huynh, em cũng không trách Mễ Thi, anh yên tâm, chuyện này sẽ không ai nghi ngờ đến Mễ Thi đâu. Chỉ là, em không muốn gặp lại cô ấy nữa.”

“ Sẽ không, em sẽ không gặp lại cô ấy đâu,” Trần Tử Gia sửa lại mái tóc rối loạn của cô, “Bởi vì anh, em đã đáp ứng với Mễ Thi điều kiện gì, đúng không? Nhưng khi em nhận lời với cô ấy, có phút nào nghĩ cho anh chưa? Không có ai có thể đem anh nhường qua nhường lại. Em rốt cuộc có hiểu được không đây, luôn là anh dây dưa đeo đuổi em mà thôi, nhưng em luôn không để tâm đến anh. Tô Trí lại nói với anh, cho em thời gian–”

Tô Thố tránh đi ánh mắt cười khổ.

Anh lắc đầu, nói: “ Thật ra, tính cách của Mễ Thi anh rõ ràng nhất, có thể nói toàn bộ là do anh nuông chiều mà thành. Anh đã nói với em rồi, trước đây anh thiếu chút nữa đã hại chết cô ấy. Hồi nhỏ tính cách của anh ngỗ nghịch, khi ngỗ nghịch lên thì không biết sợ ai, thời điểm Mễ Thi sắp chết anh mới ngộ ra rằng con người sống trên đời này là có trách nhiệm, từ đó về sau những tính cách ngỗ nghịch được sửa lại hết. Về sau cũng luôn cảm thấy có lỗi với cô ấy, nên việc gì cũng thuận theo cô ấy, cuối cùng lại tạo cho cô ấy làm xằng bậy tùy hứng như bây giờ. Em thiện lương như vậy, không truy cứu trách nhiệm của Mễ Thi, thật sự là quá mức khoan hồng độ lượng, anh thay ba mẹ cô ấy cảm ơn em.”

Tô Thố trầm mặc: “ Cô ấy hiện tại thế nào?”

“ Cô ấy khi đó cũng bị sợ hãi quá độ, sau khi nhìn thấy em chảy máu cũng sợ đến mức run rẩy, anh nghĩ cô ta cũng không tin nổi cô ta có thể làm ra loại chuyện này,” Trần Tử Gia nói: “Ba mẹ cô ta chuẩn bị đưa cô ta về Mỹ lập tức, hiện tại đang điều trị tâm lý.”

Tô Thố “ Uhm” một tiếng, nâng lên ánh mắt nhìn cửa: “ Các bạn ấy sắp đến rồi, không nói nữa.”

Dương Tuyết bọn họ quả như cơn lốc xông tới. Vốn là tích lũy một bụng cơn tức chuẩn bị đại phát, chỉ là không nghĩ tới bệnh tình Tô Thố nghiêm trọng đến mức phải nằm trong phòng trọng bệnh có giám sát, cơn tức đầy bụng của Dương Tuyết toàn bộ tan mất.

Trước khi các cô mở miệng, Trần Tử Gia đã giành nói trước: “Các em nói nhỏ một chút, đừng hỏi quá nhiều, thân thể cô ấy rất tệ”, biểu tình bình tĩnh cùng lời nói không lạnh không nóng của anh có hiệu quả cực mạnh, trong lúc nhất thời mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng chưa mở miệng.

Tô Thố bảo các bạn ngồi xuống: “ Ngày đó buổi tối lúc đi về phòng kí túc xá, ta có đi vườn hoa nhỏ một lúc, sau đó có người cướp di động của ta, ta không cho, người nọ liền đâm ta một dao.”

Nước mắt Lô Lâm Lâm đều sắp rơi xuống, nói một cách đau xót: “Hai tối đều không nhìn thấy mi quay về, chúng ta đều sợ muốn chết, sợ mi gặp phải người xấu. Không thể tưởng tưởng nổi là mi đã gặp thật a.”

Dương Tuyết vô cùng phẫn nộ, đấm một cái xuống bàn: “ Trường học quái quỷ gì chứ! Trị an tồi tệ đến mức này! Có người cướp của giết người cũng không ai quản, thế giới này còn có vương pháp thiên lí không hả. Mi có nhìn rõ hình dáng của tên khốn đó không hả?”

“ Không có, đèn đường bị hư rồi, ta không nhìn rõ diện mạo.”

Đặng Ca ra chủ ý: “Chúng ta hẳn là nên viết thư tố cáo với hiệu trưởng.”

Mí mắt Tô Thố giật giật, lập tức nói: “ Ngàn vạn lần không thể.”

“ Vì sao?” Lô Lâm Lâm hỏi một cách ngây ngốc.

Dương Tuyết trừng mắt liếc Lô Lâm Lâm và Đặng Ca, giải hòa: “ Sẽ không đâu, nhưng chuyện nầy phải có lời giải thích đúng chứ? Đổ nhiều máu như vậy a?”

Tô Thố nhắm mắt lại: “Thay vì nghĩ mấy thứ này, các mi không bằng nghĩ cách kiếm đồ ăn cho ta đi, Căn tin hẳn là mở cửa rồi đúng chứ.”

Nói chuyện một lúc lâu khiến cho cô mỏi mệt không chịu nổi, lên cơn ho không ngừng, cứ ho lên ngực lại đau bỏng rát, giống như lại có người lấy một chiếc kim nhỏ đâm lên chỗ miệng vết thương. Cô cắn răng nhẫn nhịn, nhưng trên trán vẫn lấm thấm mồ hôi.

Trần Tử Gia nhìn sắc mặt cô căng thẳng. Lúc này bác sĩ đến tuần tra phòng bệnh, nhìn thấy trong phòng có nhiều người như vậy, giật mình, đuổi hết ra ngoài.

Ở hành lang thương lượng đem đồ cho Tô Thố ăn, Trần Tử Gia khép cửa phòng đi ra ngoài, cười nói: “ Các em không cần mang đồ ăn cho cô ấy đâu, anh sẽ chuẩn bị. Có rảnh thì đên đây cho cô ấy đỡ buồn, bây giờ anh đi ra ngoài một chút.”

Anh nói xong đã đi xuống lầu. Các cô châu đầu nhìn xuống dưới lầu, phát hiện Trần Tử Gia bước vào trong một chiếc xe hơi màu đen lúc đến đây các cô đã nhìn thấy, mấy người họ bởi vì khiếp sợ mà lộ ra thần sắc không thể tin nổi.

Lô Lâm Lâm thọc Dương Tuyết vài cái: “ Thì ra gia thế của Trần sư huynh lại lợi hại như vậy ư, rất ngoài ý muốn nha. Còn đối tốt vô cùng với Tô Thố, thật khiến người ta ghen tị mà, cậu ấy thật hạnh phúc. Nếu là ta, khẳng định sẽ không đời nào đi đến nơi khỉ ho cò gáy kia học nghiên cứu sinh đâu.”

Dương Tuyết đem ngón tay để bên môi “Xuỵt” một tiếng: “ Chúng ta nói với nhau thôi nha, ngàn vạn lần đừng để Tô Thố nghe được.”

Mấy người họ liên tục gật đầu. Ngày đó thời điểm khá khuya, Lô Lâm Lâm và Đặng Ca vì lí do đi liên hoan chia tay nên đều đã đi ra ngoài; Dương Tuyết ở bên cô suốt buổi chiều, nhìn thấy gò má tái nhợt của Tô Thố, Dương Tuyết không thể nhịn được nữa, sau đó khi về phòng ngủ đã lên diễn đàn BBS của trường post một bài về trị an của trường tồi tệ ra sao, đem chuyện đó rất sinh động miêu tả lại một lần nữa; kết quả bài post đó gây ra một lượng theo dõi rất lớn, hai giờ sau liền vinh quang thăng vọt lên top đầu được theo dõi.

Tô Thố biết được chuyện này đã là ngày hôm sau rồi, trước một ngày cô cảm thấy có gì đó không đúng, sao người đến thăm cô càng ngày càng nhiều, các bạn học trong hệ vật lý đều đến thăm bệnh; bất thường là, ngày hôm sau, cư nhiên cảnh sát cũng đến tìm cô hỏi chuyện.

Chân trước mới tiễn hai vị cảnh sát, chân sau Dương Tuyết mặt tươi như hoa tiến vào phòng bệnh. Tô Thố hỏi cô: “ Mi làm gì rồi hử?”

Dương Tuyết kéo laptop của Tô Thố qua, mở web ra, chỉ cho cô bài post: “Trị an trường học quá tệ, nhưng cơn uất ức của mi ta nhịn không nổi, nhất định phải đòi lại công lý cho mi.”

Tô Thố trợn mắt há hốc miệng.

Trần Tử Gia nhìn thấy Tô Thố mang vẻ mặt không thể tin như kiểu nhìn thấy ma quỷ vậy đang trừng mắt với máy tính, cũng vội vàng bước qua nhìn, trên màn hình có viết một sinh viên năm tư bị đâm suýt mất mạng, bên cạnh ghi chú rõ thông tin học viện. Tiếp sau đó là một loạt phản hồi, nội dung không ngoài hai loại, một loại là lòng đầy căm tức chửi ầm lên thói đời bạc bẽo lòng người đổi thay, một loại còn lại thì có nhiều hứng thú thảo luận nói cô sinh viên này có phải là cô gái xinh đẹp nhất của học viện hệ vật lý sao, mỹ nhân bạc mệnh quá.

Tô Thố vốn đang có chút tinh thần, hiện tại hoàn toàn mất sạch, nói một cách yếu ớt: “ Dương Tuyết, tánh mạng ta khi nào thì bị đe dọa? Ta khi nào thì trở thành hoa khôi của học viện vật lí chứ?”

Dương Tuyết nhìn cô “ Mi vừa bước vào cổng trường đại học đã là như vậy rồi, mọi người đều công nhận, chẳng lẽ mi không biết? Tính mạng mi cũng thật sự bị đe dọa à, không phải lúc ấy nếu Trần sư huynh đến đúng lúc, mi thực sự nghĩ tới bây giờ còn có thể nói chuyện với ta sao?”

Tô Thố vô lực tranh cãi với cô, nói: “Mi nhanh chóng nghĩ biện pháp xóa mấy bài post này đi.”

Dương Tuyết nói năng hùng hồn: “ Như vậy sao được? Ta cảm thấy độ ảnh hưởng còn chưa đủ đâu.”

“ Mi nghĩ cách xóa ngay đi.” Tô Thố nhịn đau ở lồng ngực, cố sức đẩy máy tính qua, tiếp tục nói.

Người đang cúi người xem bài post là Trần Tử Gia lúc này đã đứng lên, rốt cục cũng lên tiếng: “Dương Tuyết, cám ơn em đã vì Tô Thố làm chuyện này, nhưng em cũng thấy đấy, không ngừng có người ra vào sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của cô ấy, hơn nữa loại chuyện này, cũng không phải post một bài là có thể giải quyết được.” Dương Tuyết tiếp xúc không nhiều lắm với Trần Tử Gia, chỉ nhìn thấy nụ cười tựa như ánh mặt trời xán lạn của anh, nói chuyện có đạo lý mê hoặc lòng người, cô giống như bị bỏ mê tâm dược, liên tục gật đầu.

Một lát sau Dương Tuyết trở về túc xá giặt rửa đồ dùng; Tô Thố nhìn bóng dáng cô bạn, không khỏi thở dài, nhưng lại rất vừa lòng: “ Em thật may mắn trong những năm tháng đại học có thể có người bạn này. Em nhớ rõ ràng hồi năm nhất đại học em cũng đã từng hâm mộ tình bạn giữa anh và Tô Trí, hiện tại rốt cuộc em cũng có.”

Trần Tử Gia cười nói: “ Hai anh em em cũng thú vị quá đi chứ, cứ gặp là đụng nhau, hơn nữa lần nào cũng là em khiến cậu ta tức phát điên lên, chưa từng thấy cậu ta tức vì người khác như vậy đâu.”

“Đó cũng là anh ấy tự tìm thôi,” Tô Thố nhớ tới Tô Trí, bất giác cười, “ Hồi học trung học anh ấy rất được hoan nghênh ở trường, thầy cô cũng thích, suốt ngày diễu võ dương oai, đi nghênh ngang trên đường sắp thành con cua rồi ấy chứ. Em thường xuyên giúp bạn học chuyển thư tình cho anh ấy, anh ấy còn không cảm kích, mỗi lần đều lộ ra vẻ mặt thâm thù đại hận mắng em, sau đó anh ấy nói em một câu, em liền đáp trả mười câu. Dần dần cũng được luyện mà thành.”

Trần Tử Gia lắc đầu vài cái, ý cười hơi có chút không rõ: “ Cậu ta đều nói em cái gì?”

“ Chó cắn chuột xen vào việc của người khác, ăn no dửng mỡ…linh tinh mấy thứ đó,” Tô Thố vừa nhớ lại vừa nói.

Đang nói, di động bỗng vang lên, Trần Tử Gia liếc nhìn dãy số trên điện thoại: “ Mới nói tới cậu ta là cậu ta gọi tới này.”

Thanh âm Tô Trí cơ hồ là ở rống lên: “Trần Tử Gia, tớ thấy trên mạng nói tánh mạng Tô Thố bị đe dọa, đây rốt cuộc là sao thế hả? Cậu giúp tớ đi qua trường học thăm con bé đi!”

“ Đừng nóng, tớ đang ở trường học đây.” Trần Tử Gia nói ra những lời này thành công làm cho thanh âm Tô Trí thấp xuống mấy âm.

Tô Thố nhíu mày, muốn nghe điện thoại; Trần Tử Gia không cho, trực tiếp đi ra ngoài hành lang. Sau một lúc lâu sau mới trở về, đem điện thoại chuyển cho cô.

“ Vết thương có chút xíu, bị người ta đánh cướp thôi.” Tô Thố thờ ơ nói.

“ Em còn gạt anh?” Tô Trí bắt đầu rống lên: “ Trần Tử Gia nói hết cho anh rồi, Mễ Thi đúng không, anh lập tức trở về.”

Lời này vừa quăng xuống anh liền cúp máy, gọi lại thì không ai nghe máy. Tô Thố cực bất mãn nhìn chằm chằm Trần Tử Gia: “Anh vì sao phải nói rõ chân tướng, anh không biết là sau khi anh ấy biết khẳng định sẽ phát điên lên sao?”

“ Em vừa nãy không phải nói hâm mộ tình bạn giữa bọn anh sao, là bạn bè của nhau điều đầu tiên là phải chân thành, anh quen cậu ấy so với em, ước chừng cũng sớm hơn một năm,” Ánh mắt Trần Tử Gia sáng rực, “Mà hiện tại, chính vì nguyên nhân của anh hại em gái của cậu ấy phải nằm viện, loại chuyện này sao có thể che giấu chứ?”

Một câu nói đó khiến Tô Thố á khẩu, lẳng lặng nhìn anh.

Sau khi suy nghĩ một chút, cô mở máy tính ra bắt đầu gửi tin nhắn cho Ưng Thần.

Ngay chiều hôm đó Ưng Thần gọi điện tới, giọng nói vô cùng lo lắng: “ A Thố, em mau khuyên Tô Trí đi, anh ấy sáng sớm đã lao ra ngoài, ngày mai anh chị phải tham gia cuộc thi cuối kỳ rồi.”

Khi đó phòng bệnh không có ai, Tô Thố rút kim truyền dịch trên tay ra, dựa người vào tường đi qua khóa ngược cửa lại, thuận theo tường trượt người xuống ngồi trên đất: “ Sư tỷ, em biết. Chị kêu anh trai em nghe điện thoại đi.”