Ở phòng ăn gặp được người quen là lần đầu tiên, ngay từ lúc bắt đầu Tô Tầm đã không muốn giấu giếm chuyện mình đã có con nhưng bây giờ cô lại thấy sợ sự việc này sẽ đồn đại trong công ty, cô sợ sẽ truyền tới tai của Lục Trình Dương.

Sau khi về đến nhà, Tô Tầm có chút bối rối gọi cho Triệu Cần Cần.

Triệu Cần Cần im lặng một lúc, giọng nói của cô hiếm khi lại nghiêm túc như vậy: “Tầm Tầm, chị cảm thấy chuyện này nên để cho Lục Trình Dương biết, cho anh ta biết được rốt cuộc mình khốn kiếp cỡ nào, mấy năm nay chẳng hề quan tâm gì đến em cả, ngay cả việc em sinh cho anh ta một đứa con trai mà anh ta cũng không biết.”

“Em không muốn bởi vì đứa nhỏ mà dây dưa với anh ta nữa.” Tô Tầm nhỏ giọng nói, lúc cô vừa biết mình mang thai thì thiếu chút nữa đã sinh non, sau khi giữ được đứa bé thì cô đã từng đi tìm anh nhưng kết quả thì sao? Kết quả chỉ làm cho cô càng nhận ra một sự thật đau lòng.

Lúc cô cần anh nhất thì anh lại đẩy cô ra xa, bây giờ cô không còn là một cô gái nhỏ ngoài mặt thì kiên cường nhưng nội tâm lại khao khát anh có thể trở về bên cạnh nữa …

“Nhưng … chúng ta không thể ngăn miệng của người khác lại được …” Triệu Cần Cần nói một câu.

“Vâng.” Tô Tầm cúi đầu nói: “Em biết mà, đành vậy thôi.”

Thật ra cô cũng biết, trên thế giới này không có bức tường nào có thể ngăn được gió, nếu như Lục Trình Dương vẫn còn ở lại thành phố này thì muốn gạt được anh cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Triệu Cần Cần vốn còn muốn khuyên thêm vài câu nữa nhưng suy nghĩ một chút liền không nói gì nữa, cô ước gì Lục Trình Dương có thể biết rõ chuyện này, dựa vào cái gì mà một người con gái phải chịu nhiều điều như vậy chứ!

Chiều hôm sau Tô Tầm dẫn Tô Tiểu Tông đến trung tâm thương mại, mua cho bố cô quần áo giầy dép, còn có rất nhiều thuốc bổ nữa.

Vừa cầm theo đống đồ chuẩn bị đi bắt xe vừa dặn dò Tô Tiểu Tông đang đi theo bên cạnh: “Đi theo phía sau mẹ, không được chạy lung tung.”

Tô Tiểu Tông xách một cái túi mua hàng ra sức đi theo phía sau, thở phì phò trả lời: “Vâng ạ.”

Còn chưa đi ra đến cửa chính thì nghe thấy phía sau có người gọi cô: “Tầm Tầm.”

“Chú Mục Viễn!”

Tô Tiểu Tông vui mừng kêu lên, chỉ thiếu mỗi việc ném đồ trong tay đi đi đến ôm chân Mục Viễn. Mục Viễn mặc áo sơ mi trắng quần đen, tuấn tú nho nhã đi tới, vươn tay vuốt tóc Tô Tiểu Tông, tay kia thì cầm lấy túi mua hàng trong tay bé, mỉm cười khen: “Tiểu Tông càng ngày càng giống nam tử hán.”

“Cháu vốn chính là nam tử hán mà.” Tiểu tử giương cao cái cổ lên.

Tô Tầm thấy trong tay anh còn xách một cái túi mua hàng thì cười với anh: “Thật là khéo, anh cũng tới mua đồ sao?”

Mục Viễn nhìn cô, ánh mắt rất sâu: “Ừ, sắp đến sinh nhật bà nội anh rồi, hôm nay có thời gian nên đi mua quà cho bà.”

“Vâng.” Tô Tầm nhàn nhạt đáp lời, đồ trên tay rất nặng, cô chỉ muốn nhanh chóng bắt xe về nhà thôi: “Vậy em đưa Tiểu Tông về trước đây.”

Đột nhiên trên tay nhẹ hẳn, Mục Viễn đã cầm lấy những túi mua hàng kia, mỉm cười với cô: “Đúng lúc anh cũng phải đi, để anh đưa hai mẹ con về, nhiều đồ như vậy bắt xe không tiện.”

Sau ngày một tháng sáu lần trước, Mục Viễn không có liên lạc với cô, Tô Tầm cảm thấy anh đã nghĩ thông suốt rồi nên nếu cô còn cố kỵ như vậy thì sẽ không được tự nhiên, suy nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng.

Sau khi lên xe, Mục Viễn mở điều hòa, đưa khăn giấy cho cô: “Lau mồ hôi đi.”

“Cảm ơn.” Tô Tầm nhận lấy lau mồ hôi trên trán.

Mục Viễn cười không nói gì, lái xe ra khỏi bãi đậu xe ngầm.

Đi được một lúc thì Tô Tầm mới phát hiện ra đó không phải là đường về nhà cô, nghiêng đầu nhìn Mục Viễn thì ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng, chuyên chú lái xe; dường như hiểu được nghi vấn của cô thì anh quay người nhìn cô một cái: “Sắp đến giờ cơm rồi, ăn cơm tối xong anh sẽ chở hai mẹ con về.”

Tô Tầm nhìn thoáng qua thời gian trên xe, đã năm giờ rưỡi rồi nên nhỏ giọng trả lời: “Vâng.”

Mục Viễn dừng xe ở một quán ăn gia đình, anh bế Tô Tiểu Tông ra nhưng không đặt bé xuống mà trực tiếp bế lên lầu hai, Tô Tiểu Tông thân mật ôm cổ anh, có chút thẹn thùng nói: “Chú Mục Viễn để tự cháu đi thôi.”

“Không sao, cháu nhỏ như thế này nên chú Mục Viễn không thấy mệt đâu.” Mục Viễn chỉ dùng một tay bế Tô Tiểu Tông, không tốn một chút sức nào, ở khúc quanh thì mở cửa một gian phòng đi vào.

Tô Tầm có chút bối rối, cô đoán không ra tâm tư của Mục Viễn.

“Tại sao hôm nay lại mua nhiều đồ như vậy?” Gọi đồ ăn xong, Mục Viễn rót nước đẩy tới trước mặt Tô Tầm, không nhanh không chậm hỏi, thuận tiện đưa một ly nước khác tới miệng Tô Tiểu Tông, cu cậu từ cái ly trên tay Mục Viễn uống hơn phân nửa.

“Mua cho bố em, ngày mai em và anh trai về nhà thăm ông ấy.” Tô Tầm bưng ly nước lên uống vài ngụm.

Mục Viễn nhìn cô một cái, cũng không nói gì về đề tài này nữa, một lát sau đột nhiên nói: “Đúng rồi, anh quên nói với em, lúc trước anh đã gặp qua Lục Trình Dương.”

Tô Tầm đang uống nước, không ngờ Mục Viễn lại đột nhiên nhắc tới Lục Trình Dương nên bị nghẹn, ho khan vài cái, Mục Viễn đưa tay ra vỗ lưng cô một cách tự nhiên, lông mày chau lại: “Anh nhắc tới anh ta làm em ngạc nhiên đến vậy cơ à?”

“Em không sao.” Tô Tầm thuận khí, “Em biết rõ hai người đã gặp mặt nhưng không nghĩ tới anh lại đột nhiên nhắc đến anh ấy.”

Mục Viễn nhàn nhạt cười, hỏi cô: “Thủ tục nghỉ việc làm đến đâu rồi?”

“Sao anh biết em muốn nghỉ việc?” Tô Tầm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mục Viễn.

“Anh đoán, anh ta làm việc ở Khải Sâm nên chắc chắn em sẽ không tiếp tục ở lại đó.” Thần sắc Mục Viễn tự nhiên, nghiêng đầu, đôi mắt rủ xuống chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, giọng nói nhu hòa hơn vài phần: “Anh có người bạn mới mở công ty, đang thiếu người, em có muốn đến đó làm hay không?”

Tô Tầm theo bản năng liền từ chối: “Không cần, sau khi nghỉ việc em muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

Mục Viễn dời mắt khỏi khuôn mặt cô: “Như vậy cũng tốt.”

Món ăn rất nhanh được đem lên đầy đủ, Mục Viễn ngồi giữa Tô Tầm và Tô Tiểu Tông, múc canh cho từng người, chăm sóc rất chu đáo.

Tô Tầm không hiểu đây là biểu hiện thân sĩ của anh hay là …

Cô lại có chút không rõ thái độ của anh.

“Đúng rồi, chủ nhật tuần sau em có thời gian không?” Mục Viễn bỏ một con tôm đã bóc vỏ vào trong chén của Tô Tầm, đột nhiên hỏi.

“Có chuyện gì sao?” Tô Tầm ngẩng đầu nhìn anh.

Cô cẩn thận như vậy khiến Mục Viễn nhịn không được bật cười: “Sinh nhật của bà nội anh, hàng năm đều mở tiệc, bạn bè của anh đều tới, em cũng tới cho vui.”

Tô Tầm vừa muốn từ chối thì lại nghe thấy anh nói tiếp: “Em có thể mang theo Tiểu Tông.”

“Mẹ, con có thể đi không?” Tô Tiểu Tông lập tức nhìn về phía Tô Tầm, cu cậu chưa bao giờ tham dự yến tiệc cả nên rất muốn đi.

Mục Viễn bế Tô Tiểu Tông ngồi lên trên đùi mình, không đợi Tô Tầm đáp ứng liền trực tiếp nhận lời với Tô Tiểu Tông: “Đước, đến lúc đó chú sẽ đến đón hai mẹ con cháu.”

Tô Tiểu Tông vui vẻ ôm cổ Mục Viễn, cười hì hì nói: “Mẹ ơi, chúng ta sẽ đi. Đó là sinh nhật của bà nội chú Mục Viễn, chúng ta đến hát mừng sinh nhật của bà.”

Tô Tầm nhìn Mục Viễn đang nở nụ cười và ánh mắt dịu dàng, lại nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Tô Tiểu Tông thì gật đầu: “Được.”

Mục Viễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự lo là cô sẽ không đồng ý.

Ăn tối xong đã là tám giờ, bên ngoài trời đã tối đen, mùa hè mưa muốn đến lúc nào là đến lúc ấy, khiến cho người ta không trở tay kịp.

Mục Viễn để Tô Tầm và Tô Tiểu Tông chờ ở cửa, còn anh đi lấy dù trong xe. Thân ảnh cao lớn nhanh chóng xông vào trong màn mưa, áo sơ mi trắng đã bị mưa làm ướt đẫm, Tô Tầm nhìn thấy có chút sững sờ, anh cứ xông vào mưa như vậy, khẳng định là toàn thân đều ướt hết …

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, kèm theo đó là tiếng nói chuyện. Tô Tầm kéo Tô Tiểu Tông sát vào người mình, chợt cô nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc, mang theo chút chần chừ: “Tầm Tầm.”

Trong lòng Tô Tầm “lộp bộp” một cái, khẩn trương nắm chặt tay Tô Tiểu Tông, lại một lần nữa gặp lại anh trong đêm mưa, giống như cơn mưa mùa hè khiến cho mọi người không kịp trở tay vậy.

Quay đầu qua đã thấy người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh cô, giọng nói cô lãnh đạm xa cách: “Giám đốc Lục.”

Vừa muốn thu ánh mắt lại thì thấy Tần Sâm ở bên cạnh, giọng nói Tô Tầm trở nên hòa hoãn hơn: “Tổng giám đốc Tần.”

Tần Sâm hơi gật đầu, vỗ vai Lục Trình Dương, xoay người nói vài câu với mấy người bên cạnh rồi cùng mấy người đó rời đi.

Nơi này cách chỗ ở của Tô Tầm rất xa nên đương nhiên Lục Trình Dương sẽ không cho rằng một mình cô đưa con trai đến đây ăn cơm, anh cúi đầu nhìn bé trai kia một chút, tóc xoăn đã bắt đầu xuất hiện rồi, thật là đáng yêu, anh đang muốn vươn tay sờ đầu nhỏ của cậu nhóc thì Tô Tầm đột nhiên ôm lấy Tô Tiểu Tông bỏ chạy vào trong màn mưa.

Lục Trình Dương sững người nhưng rất nhanh liền đuổi theo, chạy được hai bước mới phát hiện ra không phải Tô Tầm xông vào trong mưa mà là chạy về phía Mục Viễn đang cầm dù tới đón cô.

Mục Viễn cũng nhìn thấy Lục Trình Dương, ánh mắt hai người lạnh lùng nhìn nhau; trong mắt Lục Trình Dương là nước mưa nhưng anh mặc kệ, chỉ híp mắt lại, con ngươi đen càng toát ra vẻ thâm trầm nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Mục Viễn thu hồi ánh mắt, đón lấy Tô Tiểu Tông từ trong lòng Tô Tầm đặt lên vai mình, cậu nhóc rất phối hợp ôm lấy cổ của anh, cái đầu nhỏ của bé dựa vào đầu anh, có chút mê man nhìn Lục Trình Dương đang đứng trong mưa, không hiểu tại sao người đó lại đứng trong mưa nhìn chằm chằm vào bọn họ, bé cảm thấy ánh mắt của “chú kia” có chút khiến người ta sợ hãi.

“Đi thôi.” Tô Tầm nhỏ giọng nói.

“Được.” Mục Viễn đi sát lại gần Tô Tầm, hai người sóng vai đi về chiếc xe.

Lục Trình Dương nhìn Tô Tầm và Mục Viễn thân mật che chung một cái dù, đứa bé kia thì ôm chặt lấy cổ Mục Viễn, ánh mắt nhìn anh vừa có chút sợ hãi lại mờ mịt.

Bức tranh trước mặt đâm thật sâu vào trong lòng Lục Trình Dương, giống như bọn họ mới là người một nhà, còn anh chỉ là người ngoài mà thôi. Nhìn bọn họ đang đi xa dần, đột nhiên anh xông lên giữ chặt lấy Tô Tầm.

Tô Tầm nhíu mày xoay người liếc anh một cái, cổ tay cô bị bàn tay ướt mưa dùng sức nắm lấy; lòng bàn tay của anh ấm áp nhưng nước mưa hơi lạnh nên cảm giác không thoải mái.

Ánh mắt Lục Trình Dương chăm chú nhìn trên khuôn mặt Tô Tầm, giọng nói khàn khàn gằn từng chữ: “Anh đưa hai người về.”

Nước mưa từ trên tóc anh chảy xuống mặt, có chút ít chảy vào trong mắt nhưng anh lại không hề chớp lấy một cái, rõ ràng là anh không bị ảnh hưởng chút nào cả, vẻ mặt không thay đổi vẫn nhìn chằm chằm vào cô, lặp lại một lần nữa: “Anh đưa hai người về.”

Tô Tầm dùng sức rút tay về: “Không cần, Mục Viễn sẽ đưa tôi về.”

Nói xong thì xoay người tiếp tục đi về phía trước, Mục Viễn che dù đuổi kịp bước chân của cô, Tô Tiểu Tông vẫn ôm cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào má anh, nhỏ giọng nói: “Chú Mục Viễn, chú cũng biết chú kia sao?”

Bước chân của Mục Viễn hơi dừng một chút: “Ừ, chú biết.”

“Mẹ cháu không thích chú ấy.” Tô Tiểu Tông đột nhiên nói một câu.