Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

“Hòa Thi Nhụy không nói với chúng ta chuyện đứa bé.” Giả Á Liệt nhíu mày.

Nhiếp Vũ Tranh thoải mái, “Nếu như cô ta từng có con thật thì sẽ không dễ dàng khai ra đâu, đây là điểm yếu của cô ta.”

“Để con tin đột nhiên thức tỉnh từ hội chứng Stockholm cần một kích thích rất lớn về tâm lý. Ở nước ngoài từng có một vụ án, vài người phụ nữ bị cầm tù đều mắc hội chứng Stockholm, không nói đến việc tranh giành tình nhân của nhau mà thậm chí còn giúp tội phạm ngược đãi những người phụ nữ khác, cho dù mấy người phụ nữ đó bị giết thì vẫn không thể thức tỉnh. Như vậy thì sau khi bị kích thích lớn, ý thức của Hòa Thi Nhụy mới trở lại quỹ đạo. Suy đoán của tôi là đã sinh đứa bé, nhưng Tằng Đại Cường sợ tiếng trẻ con khóc quá to sẽ bị người khác nghe thấy nên lựa chọn vứt bỏ hoặc… giết hại.”

“Tổn thương thân thể và tinh thần mà Hòa Thi Nhụy phải chịu đựng lớn hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng...” Nhiêu Tích thở dài, có phần không đành lòng.

Thẩm Tử Bình ép tất cả nỗi thương cảm và đồng tình xuống, cắn răng nói: “Sống phải thấy người chết phải thấy xác. Chúng ta nên tìm đứa bé này, nếu đây là điểm yếu của Hòa Thi Nhụy thì tin chắc có thể khiến cô ấy nói thật!”

Một cảnh sát hình sự trẻ tuổi vội vàng vào phòng họp, “Quấy rầy một chút ạ, cái đó… bên ngoài xảy ra chút chuyện, tổ phó Thẩm, anh xuống xem sao ạ?”

***

Khoảng bảy giờ, chị Hồng ở công ty giúp việc gia đình mới dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ xong thì nghe thấy tiếng mở cửa, chị ấy đi ra chào hỏi, “Tiểu Chúc về rồi à? Cậu Nhiếp vẫn chưa về đâu.”

Chúc Cẩn Niên cười. Lúc cô vừa chuyển tới đây, chị Hồng gọi cô là “cô Nhiếp”, cô rất ngại nên bảo chị ấy đổi thành Tiểu Chúc.

Chị Hồng cho mèo ăn, dọn dẹp một lúc rồi dặn dò vài câu thì ra về. Chúc Cẩn Niên vào phòng bếp nhìn nồi canh, hôm nay chị Hồng nấu canh gà nấm thông, bây giờ đang đun bằng lửa nhỏ, mùi hương bay khắp nơi. Trên TV chiếu bức ảnh giới thiệu bộ phim nhiều tập về đề tài mỹ thực, văn án “Một bát canh, một bát cơm, một người, một mái nhà” đánh trúng vào cảm nhận giờ phút này của Chúc Cẩn Niên.

Sau khi tốt nghiệp, cô ở lại thành phố Bằng, một lòng phấn đấu thành chuyên gia tư vấn cấp hai, mỗi ngày đều rất phong phú nhưng vẫn cứ thiếu gì đó. Bạn bè đều nói thành phố Bằng là đặc khu kinh tế phát triển nhất cả nước, có thể khiến con người dốc sức liều mạng nhưng lại không thấy bản thân thuộc về nó, trước kia cô cũng thường cảm thấy như vậy. Nhưng sau khi chuyển tới đây, cảm giác thân thuộc ngày càng khắc sâu.

Cô từng nói với Nhiếp Vũ Tranh, ở nơi mình sống lúc còn nhỏ có một cây dâu tằm rất cao, tháng tư và tháng năm hàng năm, trên cây sẽ treo đầy quả dâu tằm nhỏ, một vài cậu nhóc trèo lên cây hái, còn bảo quả ngọt lắm, cô và mấy cô bé khác chỉ có thể nhặt mấy quả rơi ở dưới để ăn, vậy mà vẫn rất vui vẻ. Sau này lớn lên, mặc dù mua được dâu tằm khá đắt được nhập khẩu trong siêu thị cũng thấy không ngon bằng những quả mình ăn lúc còn bé. Không ngờ ngày hôm sau Nhiếp Vũ Tranh lập tức chuyển một cây dâu tằm về trồng, anh nói là đặc biệt nhờ người tìm một gốc cây giống tốt, đợi năm sau là ra quả rồi.

Có lẽ vì gần sông nên buổi tối ở đây rất mát mẻ. Hai người bọn họ ăn tối xong thì ngồi hóng gió trên chiếc ghế mây ở góc sân nhỏ, vừa ngắm trăng vừa vuốt lông cho Nãi Bao, còn kể một vài chuyện không đâu vào đâu.

Lúc học cấp hai, khi cùng nhau tưởng tượng cuộc sống lý tưởng sau khi trưởng thành, bạn cùng bàn của cô nói rằng: “Sau bữa tối được tản bộ và nói chuyện phiếm với người mình thích”, còn bản thân cô thì toàn lên mạng, xem phim, du lịch linh tinh gì đấy, chưa từng có sự tham gia của người yêu. Cô chia sẻ chuyện thú vị này cho Nhiếp Vũ Tranh, anh hỏi: “Hiện tại thì sao? Sau khi có anh tham gia, em có cảm giác thế nào?"

“Cũng không tệ.” Cô cắn một miếng dưa hấu mát lạnh, nở nụ cười.

Lúc hóng gió, cô còn tra hỏi lịch sử tình trường của anh, anh thì hay lắm, nhất định phải kể từ lúc mẫu giáo, đến giờ vẫn chưa kể xong năm lớp hai tiểu học, cô càng nghe càng thấy không giống lịch sử tình trường mà trái lại như nghe tiểu sử cá nhân.

Đang nghĩ ngợi thì Nhiếp Vũ Tranh cũng đã về.

“Bảy giờ rưỡi.” Chúc Cẩn Niên nhìn đồng hồ, “Không phải buổi chiều anh tham gia cuộc họp ngắn của chi đội hả? Sao thế, bắt đầu từ một giờ đến hơn sáu rưỡi cơ à?”

“Bốn giờ đã kết thúc rồi, gặp chút việc nhỏ xen giữa nên muộn hơn hai tiếng.” Nhiếp Vũ Tranh đi vào phòng bếp, ôm cô từ phía sau, “Em đoán xem đã xảy ra chuyện gì?”

“Không phải Hòa Thi Nhụy nghĩ quẩn đấy chứ?”

“Chương Tĩnh Minh đến.”

Cái tên này đã lâu không xuất hiện trong cuộc sống của Chúc Cẩn Niên, cô cũng sắp quên hắn luôn rồi, “Hắn tới làm gì? Đã không thể đi được nữa, hắn còn làm được chuyện xấu gì nữa vậy?”

“Truyền thông đưa tin Hòa Thi Nhụy xuất hiện, Chương Tĩnh Minh làm loạn ở chi đội, nói anh ta là luật sư của Hòa Thi Nhụy, yêu cầu Thẩm Tử Bình dẫn mình đi gặp cô ta.” Nhiếp Vũ Tranh nói xong, đeo găng tay nhà bếp rồi mở nắp nồi, hơi nước nóng hổi bay ra, mang theo mùi hương đặc biệt của nấm thông.

Chúc Cẩn Niên ngẩn ra, truy hỏi: “Vậy đã gặp chưa?”

“Có thể để anh ta gặp chắc?” Nhiếp Vũ Tranh hỏi lại, mỉm cười nhìn cô.

“Hắn cũng chẳng phải người dễ dàng bị tống cổ đi như vậy đâu.”

“Lấy cái chết ra đe dọa, nào là dao găm nào là thuốc sâu, như một người đàn bà chanh chua vậy.” Nhiếp Vũ Tranh lắc đầu, bình luận: “Buồn cười mà lại… đau thương.”

“Hắn bị điên à? Hòa Thi Nhụy thấy hắn, không liều mạng với hắn mới là lạ ấy.” Chúc Cẩn Niên hoàn toàn không có chút đồng cảm và khách sáo nào: “Dù sao thì bởi vì lúc trước cô ta không chịu được việc Chương Tĩnh Minh quấy rối nên mới đi tìm Tào Nghĩa Lê, không có hắn thì sẽ không phải gặp những chuyện sau đó. Mặc dù tạm thời anh không thể nói chi tiết với em, nhưng chỉ cần là người có chỉ số thông minh, không có vấn đề đầu óc thì đều tưởng tượng được cô ta bị đối xử như thế nào trong mấy năm này, đổi lại là em, chỉ cần có thể còn sống quay về thì em sẽ giết hắn.”

“Xem ra không thể tùy tiện đắc tội với em.”

“Đương nhiên, nếu không anh cứ chờ mà xem.” Chúc Cẩn Niên trợn mắt, đe dọa anh.

“Không đẹp bằng em (1).” Anh trêu cô.

(1) Trong câu nếu không anh chứ chờ mà xem có ba chữ “你好看”, không đặt trong ngữ cảnh câu này thì nó có nghĩa là anh đẹp nên Nhiếp Vũ Tranh mới đáp như vậy.

“Được rồi được rồi, em đói meo rồi.” Chúc Cẩn Niên đặt thức ăn lên bàn, gọi anh đến ăn cơm.

“Lâu lắm rồi anh không tới Sa Mạc Cam Tuyền, vẫn thuận lợi chứ?” Cuối cùng sếp lớn cũng quan tâm đến tình hình phát triển và mở rộng nghiệp vụ.

“Rất tốt. Nhiệm vụ tư vấn dài hạn ở trường học của chúng ta đã có hiệu quả, nhân dịp nghỉ hè, có rất nhiều phụ huynh dẫn theo con cái sắp lên lớp mười hai tới để học tập phương pháp giảm sức ép và điều chỉnh tâm lý, đồng thời ký thỏa thuận trọn gói.”

“Em thì sao, có gặp trường hợp nào khó giải quyết không?” Sếp lớn lại quan tâm đến tình hình công việc của trợ lý.

Chúc Cẩn Niên nghĩ đến vị khách nam mà hôm nay mình tiếp đón thì không khỏi xấu hổ. Anh ta nói mình thích chó cưng, cũng đã nhiều lần xảy ra quan hệ, bây giờ vừa cảm thấy tội lỗi vừa không khống chế được bản thân. Cô cười, trả lời đơn giản: “Có thể đối phó được.”

“Tốt lắm.” Sếp lớn tỏ vẻ hài lòng.

***

Thành viên tổ chuyên án thẩm vấn Hòa Thi Nhụy lần nữa, cô ta luôn chắc chắn mình chưa từng có con. Không tìm được bước đột phá từ cô ta, cảnh sát căn cứ vào nhật ký của Trịnh Văn Tú và lời khai của đồng nghiệp Tằng Đại Cường để xác định một khoảng thời gian chung chung, sau đó gửi thông báo cho các tổ chức thu nhận và bệnh viện trong toàn bộ thành phố để tìm kiếm những đứa trẻ mới sinh bị vứt bỏ lẫn được cứu trong khoảng thời gian đó, tuy tìm được mấy đứa, nhưng không ai có quan hệ huyết thống với Hòa Thi Nhụy.

“Tạm thời không có chứng cứ mới chứng minh Hòa Thi Nhụy cố ý giết người phóng hỏa.” Nhiêu Tích giơ hai tay, buồn bực nói, “Nhật ký của Trịnh Văn Tú và một vài lời khai từ đồng nghiệp của Tằng Đại Cường chỉ chứng minh được Tằng Đại Cường và Tào Nghĩa Lê cãi nhau ầm ĩ, vốn dĩ hai người họ cũng đã có mâu thuẫn về tiền bạc nên không tính là tình huống gì mới, cho dù Hòa Thi Nhụy từng sinh con thì cũng không thể được tính là một dây xích trong chuỗi bằng chứng. Tôi phải cảm ơn trời đất vì cô ta đã không nộp giám định pháp y tâm thần (2), bị nhốt bảy năm, là tôi thì tôi cũng phát điên mất!”

(2) Pháp y tâm thần là một bộ phận của Tâm thần học, phát triển cùng với sự phát triển chung của ngành Tâm thần học, chủ yếu nghiên cứu mối liên hệ đặc biệt của các trạng thái rối loạn tâm thần đối với những vấn đề dân sự và hình sự. Công tác giám định PYTT có mối liên quan mật thiết giữa các ngành Y tế, Công an, Viện kiểm sát, Tòa án.

So với việc hết đường xoay xở của các thành viên khác trong tổ chuyên án, Nhiếp Vũ Tranh lại có vẻ thảnh thơi: “Lần trước, mỗi khi vụ án trong tay tôi rơi vào ngõ cụt thì đều có người thần bí gửi thư gợi ý, lần này người đó chậm chạp mãi không ra tay, không biết bởi vì nội dung điều tra của chúng ta được giữ bí mật quá hay do người đó cũng không có manh mối nhỉ?”

Thẩm Tử Bình dở khóc dở cười, “Cậu nói thế làm tôi lại nghĩ… không phải cậu đang đợi ai gợi ý đấy chứ? Không đáng tin cậy chút nào hết. Tôi đã bảo người nọ có lẽ là một người dân nhiệt tình nào đó trong thành phố, đọc tiểu thuyết trinh thám nhiều quá nên muốn ra vẻ thần bí thôi.”

“Cậu nói đúng, vẫn phải dựa vào bản thân thôi.” Anh mỉm cười, “Kiểm tra những đồ mà Tào Nghĩa Lê sưu tầm nhé… còn nhớ dây chuyền bạch kim chứ? Ngày sưu tầm của nó trùng khớp với khoảng thời gian nghi vấn Hòa Thi Nhụy sinh con. Tôi nghĩ điều này không phải chỉ là trùng hợp đâu.”

Giả Á Liệt đập bàn, “Chính là sợi dây chuyền mà cậu nói cậu nghĩ mãi không ra à? Sợi dây chuyền cực kỳ bẩn ấy!”

“Nó rất quan trọng với Hòa Thi Nhụy, nhưng lần trước tôi hỏi thì cô ta lại có vẻ chẳng hề để ý. Sau khi thoát ra khỏi nhà Tằng Đại Cường, cô ta vẫn nghĩ cách quay về nhà, chứng minh sức nặng của tình thân trong lòng cô ta rất lớn, vậy sao có thể lạnh lùng với đồ vật có thể nói là di vật của bà nội như thế? Cô ta nói vô ý làm mất, nhưng nó lại xuất hiện trong bộ sưu tập của Tào Nghĩa Lê, vì sao? Ngày sưu tầm sợi dây chuyền từ tận sáu năm trước, nói cách khác, Hòa Thi Nhụy bị nhốt bốn năm thì dây chuyền mới rơi vào tay Tào Nghĩa Lê.”

“Ngày sưu tầm của nó trùng khớp với khoảng thời gian nghi ngờ Hòa Thi Nhụy sinh con. Tôi nghĩ điều này không đơn giản là trùng hợp.” Nhiếp Vũ Tranh suy đoán, “Có khả năng nào cô ta đeo sợi dây chuyền vào người đứa con xem như vật kỷ niệm, nhưng Tằng Đại Cường lại bán nó cho Tào Nghĩa Lê, để nhận được một khoản tiền không?”

“Nhưng vì sao nó dính đầy bùn đất vậy?” Thẩm Tử Bình khó hiểu lên tiếng, “Như mới được đào ra từ trong đất ấy!” Nói xong, chính anh ta cũng ý thức được điều gì, hoảng hốt thốt lên: “… Không thể nào?!”

Nhiếp Vũ Tranh gật đầu, khẳng định suy nghĩ trong lòng anh ta: “Từ góc độ tâm lý tội phạm, tội phạm có kế hoạch từ trước thường chọn thủ đoạn xử lý thi thể mà mình quen thuộc nhất và nắm chắc nhất. Sở trường của Tằng Đại Cường chính là đào hố và chôn vùi, hắn đã làm vậy với Tào Nghĩa Lê, và với một đứa trẻ tuyệt đối không thể phát ra âm thanh, không thể để cho người ngoài phát hiện, có phải cũng thế không?”

Mọi người ầm ĩ, cực kỳ phẫn nộ: “Ra tay tàn nhẫn với con của mình vậy ư?”, “Có phải người nữa không! Vô tình quá mức!”

“Chưa chắc đã là của hắn, cũng có thể là của Tào Nghĩa Lê.” Thẩm Tử Bình nói, “Xác suất 50%, Tằng Đại Cường lựa chọn tự bảo vệ mình.”

“Lập tức tiến hành phân tích thành phần vi lượng của dây chuyền, nhất là bùn đất bám trên đó, nhận được kết quả thì tìm chuyên gia địa chất, thổ nhưỡng nhờ họ đánh giá giúp.” Nhiêu Tích lên tiếng.

Thẩm Tử Bình giận dữ đốt một điếu thuốc, bước ra hành lang hút vài cái, tâm trạng vẫn chưa ổn định được.

Nhiếp Vũ Tranh cầm cặp công văn, anh là người cuối cùng đi ra khỏi phòng họp.

“Tôi chấp nhận đề nghị tới Sa Mạc Cam Tuyền của cậu, nếu không thì tôi phát điên mất.” Thẩm Tử Bình gọi anh lại.

Nhiếp Vũ Tranh vỗ vai anh ta, xem như ngầm đồng ý.

“Có thể giảm giá 50% cho tôi không?”

“Đánh cho gãy xương (3).” Nhiếp Vũ Tranh vươn tay rút điếu thuốc anh ta đang hút, thuận tiện dụi tắt nó.

(3) Từ giảm giá và đánh đồng âm khác nghĩa.

“Cậu… ôi!”