Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Đã tìm được Hòa Thi Nhụy rồi, cô ta còn sống…

Trong vòng một đêm, tin tức này truyền khắp giới cảnh sát của thành phố Bằng, thậm chí kinh động đến cục cảnh sát của tỉnh. Cục trưởng Cung của cục cảnh sát tỉnh vốn là một thành viên nổi bật được thăng cấp từ vị trí cảnh sát hình sự tuyến đầu, dù chưa phụ trách vụ án này nhưng ông ấy đã nghe đến rất nhiều lần. Cục trưởng Cung phê duyệt chỉ thị suốt đêm, yêu cầu cục cảnh sát thành phố Bằng chú trọng vào vụ án, thẩm vấn cẩn thận, tìm ra sự thật.

Thẩm Tử Bình và Lâm Duệ phụ trách áp giải Hòa Thi Nhụy về thành phố Bằng, Trần Dục ở lại Xương Đóa tiếp tục điều tra. Trên đường, Thẩm Tử Bình biết được ngày thường cô ta làm giáo viên tình nguyện môn Văn tại trường tiểu học Ô Lai, một nửa nguồn sinh hoạt dựa vào sự giúp đỡ của gia đình, nửa còn lại dựa vào việc dẫn đường cho phượt thủ đi bộ qua sông băng. Đội phượt thủ duy nhất cô ta không dẫn vào làng đúng là đội mà Khang Kiên Dương tham gia, bởi vậy mà cô ta nhận được một vạn, toàn bộ số tiền quyên góp cho trường học, không chỉ mua thêm được rất nhiều sách vở cho các em nhỏ mà còn lắp đặt được cửa sổ mới cho phòng học. Vị hiệu trưởng già và toàn bộ các em học sinh trong trường đều hy vọng Hòa Thi Nhụy “xong xuôi mọi việc” ở thành phố Bằng thì có thể quay lại làng Ô Lai.

Tin tức đến tai Chúc Cẩn Niên, cô lại gọi điện thoại thăm hỏi Khang Kiên Dương. Khang Kiên Dương nói từ khi chuyển khỏi Tiêu Dao Du thì không mơ thấy ác mộng kia nữa, cứ chắc chắn là do thi thể dưới mặt đất, thuận tiện còn chửi người chôn xác một trận.

Chúc Cẩn Niên lại nhớ tới câu “Trên đời này có linh hồn hay sao?” mà thím Tường Lâm hay lải nhải. Tuy nói chết rồi thì không thể nói, nhưng mỗi khi nghĩ tới chuyện này, cô vẫn cảm thấy ớn lạnh, cũng may bây giờ không sống một mình nữa, trong lúc sợ hãi dù bị Nhiếp Vũ Tranh chê bai đôi câu nhưng cũng không phải một thân một mình.

Buổi tối, cô tắm xong đi ra, Nhiếp Vũ Tranh tự nhiên cầm khăn tắm lau mái tóc ẩm ướt của cô, anh nói: “Ba giờ chiều bọn họ lên máy bay, bây giờ đã về thành phố Bằng rồi.”

“Đối với Hòa Thi Nhụy là… lấy lời khai hay thẩm vấn thế anh?”

“Thẩm vấn.” Anh nhấn mạnh.

Chúc Cẩn Niên hơi kinh ngạc, cô vuốt tóc, nháy mắt mấy cái rồi quay đầu nhìn anh.

Nhiếp Vũ Tranh gật đầu nhưng không nói cho cô biết quá nhiều tiến triển về tình tiết vụ án. Trong mấy ngày Thẩm Tử Bình tới khu Xương Đóa thì những nhân viên phá án cũng tăng ca làm việc để thu thập chứng cứ.

Từ camera theo dõi các con đường vào ngày xảy ra vụ án Tằng Đại Cường, cảnh sát phát hiện có mấy người phù hợp với điều kiện của nghi phạm, trong đó có một người mặc bộ quần áo đàn ông không quá vừa người, cầm theo túi ni lông màu đen, mấy năm trước, người này cũng từng bị cảnh sát hình sự phụ trách kiểm tra camera theo dõi chú ý, chỉ có điều vì người này có dáng người hơi gầy yếu, dù là thể lực hay thể hình đều không thể đối đầu với Tằng Đại Cường nên bị loại bỏ.

Bố mẹ Hòa Thi Nhụy biết con gái bình an vô sự lại lựa chọn giữ im lặng, thái độ che giấu lấp lửng cũng khiến người ta nghi ngờ.

“Bị nhốt nhiều năm như vậy, giờ phải nhớ lại khoảng thời gian đen tối đó một lần nữa, tâm lý của cô ta có chịu đựng được không?” Chúc Cẩn Niên nghi ngờ hỏi.

“Mỗi ngày anh sẽ theo sát giai đoạn thẩm vấn và tiến hành đánh giá tâm lý lúc ấy của cô ta. Thời điểm tâm lý của cô ta khó có thể chịu đựng được nữa thì sẽ bảo tạm dừng.”

Bỗng nhiên Chúc Cẩn Niên nở nụ cười xấu xa, nằm trên đùi anh hỏi: “Ngày mai sẽ phải gặp lại hoa khôi giảng đường nổi tiếng một thời, tâm trạng của anh Nhiếp thế nào ạ?”

“Gánh nặng tâm lý rất nhiều, có lẽ đêm nay không ngủ được.”

“Anh mà cũng có gánh nặng tâm lý cơ á?”

Anh ra vẻ đau đầu xoa ấn đường, “Anh đang nghĩ, khi về nếu em chất vấn anh rằng “em và Hòa Thi Nhụy ai đẹp hơn” thì anh phải trả lời thế nào để vừa không nói dối mà lại có thể chú ý đến lòng tự trọng yếu ớt của em?”

Chúc Cẩn Niên im lặng một lúc mới đáp, “Em là loại người này à?” Vừa dứt lời cô đã thay đổi, “Nhiều nhất chỉ hỏi xem anh có hối hận khi năm ấy không theo đuổi cô ta hay không thôi.”

Nhiếp Vũ Tranh cười, coi thường câu nói của cô, im lặng tỏ vẻ “em thật nhàm chán”.

Ngày hôm sau, đại sảnh chi đội cảnh sát điều tra hình sự vốn yên ắng bỗng trở nên ồn ào rối loạn, không biết ai đã để lọt tin tức hoa khôi giảng đường mất tích mười năm, gần như bị tất cả mọi người cho rằng đã chết bỗng nhiên xuất hiện, tin tức có tính bùng nổ này đương nhiên thu hút rất nhiều phóng viên, tất cả mọi người đều muốn khai thác.

Mất công sức rất lâu thì mấy người Thẩm Tử Bình mới dẫn được Hòa Thi Nhụy vào.

Cân nhắc đến việc cô ta bị nhốt nhiều năm, quan tâm đến năng lực thừa nhận tâm lý của Hòa Thi Nhụy, chi đội còn đặc biệt sắp xếp căn phòng thẩm vấn rộng nhất cho cô ta để lấy lời khai. Đầy đủ những thiết bị cần có, đặt thêm hai bồn cây cảnh và một cuốn lịch phong cảnh treo tường, mang lại sự thoải mái hơn nhiều về mặt thị giác.

“Tổ trưởng Nhiếp, bên này ạ.” Một cảnh sát hình sự trẻ tuổi phụ trách dẫn đường, dừng lại trước cánh cửa rồi nói.

Nhiếp Vũ Tranh đẩy cửa bước vào, nhìn Hòa Thi Nhụy đang ngồi lệch về phía trước, thấy anh đến thì nghiêng đầu nhìn anh. Cô ta mặc váy dài nhuộm, mái tóc dài màu đen xõa sau lưng như thác nước. Vẻ ngoài của hai người quả thật giống nhau đến bảy tám phần, chiếc cằm thon gầy, khóe mắt hơi xếch lên, trông cô ta cao ngạo và quyến rũ hơn người còn lại.

Năm đó cả Nhiếp Vũ Tranh và Hòa Thi Nhụy đều từng nghe đến nhau, nhưng gần như cũng chưa để lại cho đối phương ấn tượng sâu sắc gì.

Hòa Thi Nhụy quan sát Nhiếp Vũ Tranh một lượt từ trên xuống dưới rồi cụp mắt, giấu cảm xúc vốn đã không trong sáng đi.

Trên bức tường trắng bên tay trái cô ta có bộ cảm biến âm thanh được hóa trang thành màu trắng, Thẩm Tử Bình và Giả Á Liệt ngồi phía sau bàn làm việc, đối diện với cô ta. Nhiếp Vũ Tranh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tử Bình, quá trình thẩm vấn chính thức bắt đầu, camera đặc tả và camera toàn cảnh ở phía sau cũng khởi động.

Theo thông lệ, Thẩm Tử Bình đọc qua một số chính sách, cuối cùng hỏi: “Cô đã nghe rõ chưa? Còn phải giải thích điều gì nữa không?”

“Tôi nghe rõ rồi. Tôi…” Hòa Thi Nhụy muốn nói lại thôi.

“Nói đi.”

“Bắt đầu từ tối hôm qua, tôi có phần không thoải mái, đầu hơi choáng và buồn nôn, có thể cho tôi một cốc nước ấm không? Với lại ở đây sáng quá, có thể để đèn tối hơn chút không?”

Thẩm Tử Bình nhớ làng Ô Lai cao hơn 4000 mét so với mặt nước biển, cô ta vừa từ nơi có độ cao xuống, khó tránh khỏi chưa kịp thích nghi. Lúc đến, nữ đồng nghiệp Tiểu Ngô của anh ta còn nói từ tối hôm qua Hòa Thi Nhụy liên tục sốt nhẹ.

Thẩm Tử Bình thực hiện theo yêu cầu của cô ta, đổi nước khoáng trước mặt Hòa Thi Nhụy thành một cốc nước ấm. Cô ta cảm ơn rồi nói mình đã đỡ hơn nhiều rồi.

Thẩm Tử Bình lên tiếng: “Hòa Thi Nhụy, mời cô nói cho chúng tôi biết tại sao cô lại bị Tằng Đại Cường nhốt? Quan hệ giữa hắn và Tào Nghĩa Lê là quan hệ gì? Quan hệ đó được hình thành có liên quan đến cô không?”

Hòa Thi Nhụy nhìn quanh một lượt rồi cụp mắt, “Lúc ở trường, tôi đã bị Chương Tĩnh Minh liên tục quấy rối. Trong suốt một khoảng thời gian dài không ai bảo vệ tôi, cũng không có ai ngăn cản được hắn. Mỗi ngày tôi đều rất sợ hãi, cảm giác hắn sẽ vồ ra bắt tôi từ một góc nào đó. Tôi không biết phải làm sao, có mấy nam sinh ở học viện nghĩ cách cho tôi, bảo nhân lúc buổi tối đánh hắn một trận, tôi sợ liên lụy và nợ ân huệ bọn họ nên dù chết cũng không đồng ý. Thật sự không có cách nào nữa nên chỉ có thể tìm người thực hiện công tác quản lý sinh viên lúc ấy là viện trưởng Tào Nghĩa Lê để phản ánh tình huống, hy vọng ông ta có thể thương lượng với lãnh đạo Học viện Luật để đưa ra hình thức cảnh cáo hoặc xử phạt Chương Tĩnh Minh, khiến hắn không được xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi tìm ông ta hai ba lần, lần nào ông ta cũng đồng ý với tôi, nhưng mà hình như không có hành động thực tế nào, Chương Tĩnh Minh vẫn làm theo ý mình, không hề có vẻ ăn năn hay e ngại. Khoảng tháng ba, tôi lại tìm tới Tào Nghĩa Lê và đã xảy ra tranh chấp. Ông ta cảm thấy tranh luận trong văn phòng với tôi sẽ tạo ảnh hưởng không tốt, cố chấp bảo rằng tôi không có chứng cứ có thể chứng minh mình bị Chương Tĩnh Minh quấy rối. Tôi nghĩ tới mấy bài văn viết những lời bỉ ổi mà hắn mới gửi cho mình, còn cả tấm ảnh chụp được lúc hắn lè lưỡi liếm ảnh của tôi nên trở về để tìm. Lúc quay lại văn phòng của Tào Nghĩa Lê thì đã quá giờ tan tầm, tôi khá nóng vội nên không nghĩ tới vấn đề nguy hiểm, chỉ muốn cho Tào Nghĩa Lê thấy mấy cái đó, dùng nó để chứng minh mình thật sự đã bị quấy rối.”

Nói tới đây, cô ta cực kỳ không thoải mái nôn khan rồi bưng cốc nước lên uống mấy ngụm, hai tay chà xát ở thành cốc như để sưởi ấm.

“Tôi cho rằng… khi ông ta nhìn thấy những thứ đó thì có thể quyết định tới Học viện Luật thương lượng, ai ngờ… Ông ta giả danh người tốt thương lượng với tôi muốn xử phạt Chương Tĩnh Minh thế nào, tôi đưa ra yêu cầu đuổi học hắn, ông ta thoải mái đồng ý. Tôi buông lỏng cảnh giác, sau khi uống hai chén trà mà ông ta pha sẵn thì cảm thấy mình mất hết sức lực nhưng vẫn khá tỉnh táo, không phản kháng được, cứ như vậy nhìn ông ta bộc lộ bản chất thật.”

Cô ta có phần phẫn nộ, hai gò má đỏ bừng, ngón trỏ cào vào thành cốc như để trút giận, phát ra từng tiếng cọ sát.

Thẩm Tử Bình nhíu mày, xác nhận: “Cô mất năng lực chống cự nhưng ý thức vẫn tỉnh táo sao?”

“Phải.” Hòa Thi Nhụy cắn răng đáp.

Giống như những điều đã dự đoán từ trước, cô ta bị Tào Nghĩa Lê cưỡng hiếp, bởi vì mất khả năng chống cự nên trên người không để lại dấu vết giãy giụa kịch liệt.

Thẩm Tử Bình định tiếp tục hỏi thì Nhiếp Vũ Tranh giơ tay đè lại, “Phải chăng cô cảm thấy rất đột ngột với sự thay đổi của ông ta?”

“Giống như mơ thấy ác mộng, cơn ác mộng còn đáng sợ hơn bị Chương Tĩnh Minh quấy rối, so với ông ta, Chương Tĩnh Minh chẳng đáng là bao. Ông ta là một người cực kỳ biến thái, tôi rất khó để hình dung với các anh dáng vẻ ngay lúc đó của ông ta, ông ta hoàn toàn buông thả, như một con sói, nói ông ta yêu tôi thế nào, tôi sợ tới mức gần như muốn chết. Tôi thật sự cảm thấy mình không sống nổi. Ông ta lấy tất của tôi, ngay cả khăn giấy dính máu cũng không tha, xé thành hai nửa, đứng trước mặt tôi ăn một nửa, một nửa khác dính lên mặt mình, tự thẩm rất nhiều lần.”

Những đoạn video trong số những thứ Tào Nghĩa Lê sưu tầm hiện lên trước mặt Thẩm Tử Bình và Giả Á Liệt, sắc mặt hai người thay đổi.

Trong lòng căm phẫn khó mà bình tĩnh nổi, Hòa Thi Nhụy dùng sức cào vào thành cốc tạo thành tiếng vang rất lớn, sự lạnh lùng toát ra từ trong đôi mắt cô ta, “Toàn bộ cuộc đời và cả thế giới của tôi sụp đổ vào ngày hôm đó, tôi cố gắng tự nói với bản thân không sao cả, sau này cẩn thận nhưng không thể tự lừa mình được. Trước đó tôi cứ cho rằng, ông ta chỉ ngại phiền phức, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không ngờ bộ mặt thật của ông ta đáng sợ như thế… Gần như từ nhỏ đến lớn tôi không trải qua thất bại, cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, ngay cả con kiến cũng không nỡ giẫm, sao lại gặp phải chuyện như vậy?”

Thẩm Tử Bình kìm nén lửa giận, “Vì sao cô không báo cảnh sát?”

“Tôi cũng rất hối hận vì đã không báo cảnh sát, nhưng tới bây giờ tôi vẫn không rõ, điều mà cảnh sát có thể đem lại cho tôi là sự bảo vệ hay những lời gièm pha ầm ĩ? Tôi… thật sự rất nghi ngờ. Cho dù bây giờ đang ngồi trước mặt các anh thì tôi vẫn không thể chắc chắn, các anh… có phải thật sự sẽ đứng ở lập trường của tôi để nhìn nhận mọi thứ mà tôi đã trải qua hay không. Sự thật là tôi không dám nói cho bất cứ ai, kể cả bố mẹ.” Cô ta nhanh chóng đáp, sau đó lại im lặng.

Nghe những lời này, Nhiếp Vũ Tranh nhìn cô ta bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Thẩm Tử Bình muốn nói lại thôi, chỉ có thể mím môi. Miêu tả của Hòa Thi Nhụy rất ngắn gọn, nhưng cảnh tượng đó quả thật khá khó coi, mặc dù đã sớm điều tra được sở thích đặc biệt của Tào Nghĩa Lê thì anh ta vẫn cảm thấy cực kỳ buồn nôn.

Giả Á Liệt tiếp lời, “Sau đó thế nào?”

“Tôi như sống trong địa ngục, mỗi ngày sống không bằng chết, cảm giác mình là con chuột vừa bẩn vừa thối trong cống nước, điều đáng châm chọc và buồn cười nhất là người khác vẫn tưởng tôi là nữ thần cao ngạo. Có một họa sĩ còn mời tôi làm người mẫu của anh ta, ôi… lúc ấy tôi có tài có đức gì cơ chứ? Bẩn thỉu không chịu nổi!” Cô ta hít một hơi thật sâu, để lộ hình dáng xương quai xanh rất sâu, “Chương Tĩnh Minh vẫn tiếp tục theo dõi và quấy rối tôi, lúc ấy tôi cảm thấy không đáng thay cho hắn, trong mắt tôi, hắn trở thành một đứa trẻ mẫu giáo, thật ra những ngày ấy ngoài việc hắn khiến tâm trạng tôi không tốt thì gần như cũng không chạm vào người. Tôi cũng có phần thông cảm cho hắn, có khi thậm chí còn nghĩ rơi vào tay hắn có phải vẫn tốt hơn không.”

Có thể thấy được sau chuyện đó, lòng tự tin của cô ta đã giảm xuống giới hạn thấp nhất, trước khi mất tích khoảng một tháng, cảm xúc bất ổn cũng không phải bởi vì Chương Tĩnh Minh. Nhưng tên hề Chương Tĩnh Minh vẫn luôn là thủ thuật che mắt lớn nhất trong vụ án mất tích của Hòa Thi Nhụy, khiến tên đầu sỏ gây chuyện ung dung tự tại thoát thân rất nhiều năm.

Nhiếp Vũ Tranh lại đặt câu hỏi: “Phải chăng cô đã nghĩ tất cả hoàn toàn không phải lỗi của mình?”

“Cảm ơn anh đã nói như vậy.” Cô ta nở một nụ cười buồn bã, trong mắt chất chứa buồn đau, không trả lời vấn đề này mà bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi: “Anh nói thật đi, với tư cách một người đàn ông, trong lòng anh thật sự nghĩ như vậy sao? Nghe lời miêu tả mập mờ vừa nãy của tôi, chẳng lẽ các anh không liên tưởng tới tôi khi đó ư? Sao đàn ông các anh có thể chấp nhận được tôi như thế, cho dù tất cả đều không phải lỗi của tôi?”

Từ người bị hại yếu đuối cô ta bỗng nhiên trở nên gay gắt, khiến những người trong phòng đồng thời chấn động, điểm khác nhau chính là Thẩm Tử Bình và Giả Á Liệt xuất hiện sự xấu hổ, sau đó biến thành đồng cảm như bản thân mình cũng là người bị hại, mà Nhiếp Vũ Tranh đột nhiên ý thức được, thật ra người phụ nữ trước mắt này không hề đơn giản.