“Tú!

Xin lỗi vì đã bỏ đi mà không nói như thế này. Em suy nghĩ rồi. Em không thể mạo hiểm được nữa. Em yêu Tú. Nhưng rồi em tự hỏi rằng, liệu bên Tú thì mọi chuyện có tốt hơn không? Hay lại tiếp tục đi vào vết xe đỗ kia? Tú vốn là người tự do tự tại, có thể đi bất cứ lúc nào Tú muốn. Còn em thì đau đủ rồi, em không có can đảm liều mình thử thêm lần nữa đâu.

Em năm nay đã 27 rồi. Có lẽ đã qua cái tuổi bồng bột để có thể bất chấp yêu điên dại một người rồi Tú ạ!

Đừng tìm em nữa. Em nghĩ bây giờ mình nên tập trung vào công việc. Tú cũng nên thế. Đấy là cách tốt nhất cho cả hai. Hy vọng sau này chúng ta vẫn là bạn.

Chúc Tú sớm tìm được cô gái hoàn hảo của riêng mình và luôn hạnh phúc.

Nhi.”

Mạch máu của Tú như sắp vỡ ra. Tú vò nát lá thư rồi ném nó xuống đất, ném luôn cả những đồ vật trong tầm mắt mình đi. Tú vừa ném vừa gào thét như một đứa con nít bị giành mất món đồ chơi yêu thích của nó.

Rồi Tú gục khóc.

Tú khóc vì cảm thấy bản thân mình quá tệ bạc. Chuyện đơn giản là bên cạnh và mang lại lòng tin cho người yêu mình mà Tú cũng không làm được. Hai năm. Hai năm qua quả là nỗi mất mát quá lớn dành cho Nhi.

Nhi đã không điên dại vì tình yêu này nữa, nhưng Tú thì đang rất cuồng dại vì cô. Tú phát điên vì biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ tìm được hạnh phúc cùng với cô gái nào khác ngoài Nhi nữa. Tú không muốn một cô gái hoàn hảo. Tú muốn Nhi. Chỉ Nhi mới là cô gái hoàn hảo dành cho Tú.

Chỉ Nhi thôi là đủ.

Nhưng Nhi không muốn Tú nữa. Cô không muốn Tú nữa thì Tú phải làm sao đây?

Không được! Tú bắt buộc phải giành lại được người con gái của mình. Tú không được hèn mọn thu mình lại như một con ốc sên nữa!

Tối hôm ấy.

Tú xồng xộc cuốc bộ đến nhà hàng nơi Nhi làm việc. Từng là một người rất lý trí nhưng bây giờ Tú cũng chẳng hiểu trong đầu mình chứa cái quái gì trong đó nữa. Chắc là thứ mà tình yêu tạo ra thường được người ta gọi là ấu trĩ rồi! Yêu Nhi làm não Tú tiết ra một sự ấu trĩ vô vàn. Tú cần gặp cô ngay bây giờ!

Tú nghĩ lý do Nhi đưa ra thật vớ vẩn. Cái gì mà không muốn mạo hiểm? Cái gì mà không có can đảm? Vớ vẩn! Vớ vẩn! Vớ vẩn! Tất cả đều vớ vẩn. Sợ việc gì? Việc gì phải sợ? Không bao giờ là quá muộn để yêu một người cả! Nhi không có can đảm thì Tú sẽ vận hết 200% can đảm của mình bù luôn cả phần cô!

Còn yêu, hà cớ gì phải xa nhau?

”Nhi!” – Tú la lên khi thấy Nhi vừa bước ra từ cửa sau nhà hàng. Đường đông cộng thêm việc cô gái đang đi cùng vài nhân viên khác nên không nghe thấy được tiếng Tú gọi.

”Nhi! Nhi! Nhi!” – Tú vừa la làng vừa tiến lại gần phía cô. Mấy người đi cùng Nhi thấy dáng vẻ trông như chạm mạch của Tú liền dạt qua một bên. Nhi thì giật bắn người. Cô không biết con người này tính giở trò quái gở gì đây?

- Làm cái trò gì thế? – Nhi lôi tay Tú ra một góc.

- Tú tới tìm em.

- Em đã nói rõ trong thư rồi. Tú không hiểu sao?

- Tú muốn nghe chính miệng em nói. – Tú dứt khoát.

- Em không còn gì để nói với Tú cả. – Nhi nhìn qua đám bạn đang đứng ở đằng xa. - Tú về đi. Em có hẹn rồi.

- Nhưng mà em không thể...

- Thôi không nói nữa. Em đi đây. – Cô nói rồi nhanh chân rảo bước về đám bạn.

-... - Tú tính vươn người ra níu Nhi thì có chiếc xe chạy ngang. Lúc xe đi qua cũng là lúc cô vụt xa tầm mắt Tú.

Giờ đến việc gặp Nhi thôi cũng khó đến vậy sao?

********

- Hù! – Tú từ đằng sau đập vào vai Nhi.

- Á! – Nhi giật mình la lên.

- Hề hề...

- Làm cái trò gì đấy?

- Đi thăm bạn. Hề hề... – Tú nói rồi lấy tay cập cổ Nhi.

- Bỏ ra! – Cô hất tay Tú ra.

- Sao lại đối xử với BẠN kỳ vậy? – Tú nhấn mạnh. Bức thư của Nhi vẫn còn khiến Tú cay cú.

- Thôi đi! – Nhi bực mình. – Lớn cả rồi mà sao cứ hành xử như một đứa trẻ con thế? Tú có biết ngày nào Tú cũng đến đây là phiền lắm không?

- Để lại một bức thư rồi bỏ đi. Em nghĩ em hành xử giống người lớn lắm hả? Hả? Em trả lời đi!

- Mệt quá! Tôi không bao giờ muốn gặp Tú nữa! Biến đi! – Nhi giận dữ hét lên. Cô quyết định bỏ đi vì biết mình chẳng còn đánh trống lãng được bao lâu nữa.

- Nè! – Tú níu tay cô lại. – Em cứ lãng tránh mà không chịu nói chuyện đàng hoàng thì Tú sẽ không đi đâu hết.

-...

- Nói chuyện rõ ràng một lần khó lắm sao em...?

- Thôi được. Giờ tôi nói thẳng. Tú và tôi....

- Suỵttt! - Tú đưa tay lên bịt miệng Nhi. - Giờ Tú không muốn nghe nữa. - Tú kênh mặt lật lọng.

- Tú lại muốn giở trò gì nữa đây? Tú muốn tôi làm gì mới chịu buông tha cho tôi đây hả?

- Ngày mai bốn giờ ở chổ cũ. Em mà không tới thì ngày nào Tú cũng sẽ làm phiền em đó!

-...

Tú ném một nụ cười gian xảo rồi bỏ tay vào túi quần tung tăng đi về. Cuối cùng Nhi cũng trúng kế. Thì ra cái cách lầy lội nhầy nhụa khi xưa cô xài với Tú giờ đem ra áp dụng cũng được phết! Sau một tuần mọc rễ ở trước nhà hàng thì cuối cùng Nhi cũng phải chịu thua trước sự đeo bám dai dẳng của Tú thôi! Tú thừa biết tính Nhi. Chắc chắn ngày mai kể gì cô cũng sẽ ra gặp mình. Nhưng không thể chủ quan được. Ngày mai là ngày quan trọng, Tú tự nhủ lòng phải cố gắng hết mình để giành lại được người yêu thương.

*********

Cẩm tú cầu xanh lam thơm ngát. Chocolate nâu óng ánh phủ trên dâu tây đỏ tươi ngon ngọt. Tú biết cô bé kia sẽ không cưỡng lại được sức hấp dẫn của những thứ này. Tú ghé cửa hàng trang sức mua một đôi hoa tai bằng bạc. Ngày tháng đi xa lúc trước không tặng cô gái nhỏ được gì cả.

Gió chiều thổi nhẹ nhàng như tiếng hát ru. Khoảng cách giữa Tú và Nhi chỉ còn gói gọn trong một lời xin lỗi và hai ngã tư. Hai ngã tư, chỉ cần Tú đi qua hai ngã tư nữa thôi thì cơ hội hàn gắn rất-có-thể-xảy-ra!

”Alô?” - Điện thoại reo lên liên hồi trong túi quần làm Tú nhột đến độ phải tấp vào lề để nghe máy. Tú nôn nóng vì người bên đầu dây kia khá rề rà.

”Tôi tới liền.” – Tú cúp vội máy rồi rồ ga quay ngược đầu xe lại phóng đi.

Có lẽ đối với ông trời hai ngã tư hơi ngắn. Ông thích cả một chân trời vô hạn.

7 giờ tối.

Nhi nóng ran cả mặt mũi đứng dậy đi về. Phiền Nhi cũng là Tú, bày trò bắt Nhi ra gặp mặt cũng là Tú. Và bây giờ bắt Nhi chờ ba tiếng đồng hồ rồi bảo không đến được cũng là Tú. Cô không hiểu Tú còn muốn chơi đùa với cô bao lâu nữa. Nhưng cô không cần biết thêm gì nữa đâu. Dù Tú có giải thích gì thì cô cũng sẽ không chấp nhận.

Nhi lướt trên đường phố bằng con xe tay ga của mình. Hai năm không có Tú, cô cũng đã phải tự lập hơn. Gió thổi tê buốt lòng người. Gió thổi yêu thương ngược hướng đè nặng vào tấm vai nhỏ bé của cô. Cô đã khóc. Có lẽ trong một phút yếu lòng, cô lại tin Tú. Cô từng nghĩ rằng sẽ vứt bỏ mọi lòng tự tôn của mình để quay về bên Tú nếu hôm nay cô có lại được cảm giác khi xưa lúc hai người bên nhau.

Cô nói đi, nhưng chưa từng làm được. Cô luôn mù quáng đâm đầu vào Tú như vậy. Bản chất là cô không thể cự tuyệt người mình yêu thương được.

Nhưng một buổi hẹn quan trọng Tú còn lỡ, cô đào đâu ra niềm tin để hướng về Tú tiếp đây?

Niềm tin vỡ vụn hết rồi. Có lẽ điều cần làm là bước tiếp.

Ba ngày sau.

- Con gái! – Ông Xuân vẫy tay.

- Bố?! – Nhi bất ngờ, liền chạy lại bên ông. – Sao bố lại ở đây?

- Thì bố đến thăm dì Tám. Con hỏi gì kỳ lạ thế?

- Sao lại hứng lên đi thăm dì thế? Công ty dạo này ít việc hả bố?

- Con làm sao thế? Nói chuyện cứ như người trên trời rớt xuống!

- Ơ... Sao là sao ạ?

- Dì Tám nhập viện mấy ngày nay. Thế con không biết gì sao?

- Hả? Gì cơ? – Nhi hốt hoảng. – Dì Tám nhập viện?

- Ừ... Tú không nói gì với con à?

- Không... Tú không có nói với con...

Nhi lẩm bẩm trong miệng rồi vô thức lôi điện thoại ra. Tú đã cố liên lạc với cô nhưng cô đã chặn số điện thoại của Tú, chặn luôn những thứ trên mạng xã hội liên quan đến Tú. Một phút nổi nóng của cô đã làm mọi chuyện càng rối rắm hơn. Chắc Tú nghĩ rằng cô là một người chẳng ra gì rồi.

Bệnh viện Chợ Rẫy.

- Hai đứa đi ăn đi. Ở đây có bác được rồi. – Ông Xuân nhìn xuống đồng hồ thấy đã trưa liền hối Tú và Nhi kiếm thứ gì lót dạ.

- Nhưng mà... - Tú chần chừ.

- Được rồi! Con dắt Nhi đi ăn đi. Em nó đói rồi đấy. Phải không con gái? – Ông lườm cô con gái của mình.

- À... à... Đúng rồi ạ! Mình đi ăn thôi Tú! – Cô nói rồi kéo Tú đi. Nhìn vào quầng thâm hằn trên khoé mắt Tú cũng đủ rõ mấy ngày nay Tú đã mệt mỏi như thế nào rồi. Bây giờ mà không lôi Tú ra khỏi đây thì chắc Tú sẽ hoá gấu trúc suốt kiếp mất!

10 phút sau.

- Cá em cũng đã tách xương ra rồi, chẳng lẽ giờ Tú chờ em móm mới chịu ăn sao?

- Xin lỗi em. Tú không nuốt nổi.

- Thôi! Ngoan nào. Há miệng ra đi này. A... - Nhi coi Tú như đứa con nít cần dỗ dành, cứ thế đưa đồ ăn lên miệng Tú mà đút.

- Em ăn đi. – Tú gạt cô ra. – Tú về với Tám trước đây.

- Này! – Nhi níu gấu áo Tú lại. – Tú không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người khác chứ! Tú không ăn thì lấy sức đâu mà chăm dì?

-...

- Đừng có tỏ ra khó ưa như thế nữa. Mau ngồi xuống! – Cô lớn tiếng. Tú giật mình rồi chẳng hiểu sao lại tự nhiên nghe theo lời cô răm rắp.

Cuối cùng đứa trẻ hư Minh Tú kia cũng chịu vâng lời cô bảo mẫu Hạ Nhi. Nó ngậm ngùi cắm đầu cắm cổ không một lần ngước mặt lên nhìn và ăn hết phần cơm của mình trong im lặng. Trong vòng chưa đến ba phút, dĩa cơm của nó đã được vét sạch sẽ.

”Xong rồi. Về thôi.” – Tú nói rồi đứng dậy ngay tức khắc. Nhi thì ngỡ ngàng trước tốc độ bàn thờ thần thánh của Tú. Trước giờ hai người đi ăn chung, ít nhiều gì cũng phải ngồi lại thêm hơn nửa tiếng đồng hồ để vừa trò chuyện vừa tiêu hoá mớ đồ ăn trong bụng rồi mới nhấc mông ra khỏi ghế được. Chứng tỏ việc thưởng thức cuộc sống một cách bình thản nhất bây giờ chẳng còn là điều tất yếu với Tú nữa.

Dì Tám đổ bệnh. Là tai biến mạch máu não do tăng huyết áp gây nên. Hôm đó dì đang đi trên đường thì bị đột quỵ. May mắn thoát khỏi thần chết, nhưng di chứng để lại cho dì là cuộc sống với nửa thân người bên phải bị liệt.

- Hai đứa về rồi đấy à?

- Vâng ạ! Dì dậy lâu chưa bố?

- Cũng mới đây thôi. Con nói chuyện với dì đi.

- Vâng ạ. – Nhi gật đầu với bố. – Dì Tám ơi! Con là Nhi này! Dì có nhận ra con không? – Rồi quay sang trò chuyện cùng dì Tám.

-...ận...!...ận... ra... hứ...! - Dì cố gắng nặn ra từng chữ với cái miệng bị méo. Dù việc liệt nửa người làm ảnh hưởng đến khả năng giao tiếp của mình nhưng sự vui mừng khi dì được gặp lại Nhi vẫn không thể giấu đi đâu được.

- Cả ngày ru rú trong cái phòng chật hẹp này rồi. Con đưa Tám ra ngoài hóng gió xíu nha? – Tú thấy không gian ngộp ngạt liền nói.

-... - Dì Tám đẩy tròng mắt lên rồi từ từ hạ xuống thấp ý chỉ sự tán thành.

- Ok. Vậy bác với em ngồi đây nói chuyện chơi xíu nha. Con đưa dì đi một vòng rồi lên liền. – Tú nói xong thì nắm lấy tay đẩy của xe lăn và đưa dì ra bên ngoài.

- Khoan đã! – Nhi chạy lại gần xe. – Em đi với Tú.

- Em tính bỏ bác lại mình ên vậy sao? – Tú nói nhỏ với Nhi.

- Không sao! Cứ đi đi. Đừng lo cho cái thân già này. – Nhưng vẫn không thoát khỏi lỗ tai siêu nhạy của ông Xuân. – Hộ tống người đẹp đi chơi xíu đi. – Ông nói rồi tiến bước đến trước mặt dì Tám, nở một nụ cười nhẹ. Dì cũng cố gắng sử dụng hết tất cả các cơ mặt còn dùng được để cười lại với bạn mình.

- Hay là bác đi chung với tụi con nha? – Tú mở lời.

- Thôi! Mắc công làm con kỳ đà già nữa! Ngượng lắm! – Ông Xuân trêu chọc đôi trẻ y hệt cách bạn ông thường làm. Họ chỉ toàn biết hùa nhau ghẹo con cháu, ăn ý ghê! Hèn gì hồi đó chơi chung với nhau được.

- Bố này! Đi với dì có tí xíu cũng từ chối. Thế bố vào Sài Gòn làm gì?

- Ơ... Cái con này! Nay dám ăn nói với bố thế hả?

- Con nói đúng chứ đâu có sai! Là do bố xem nhẹ bạn bè thôi!

- Ơ hay...

Vừa lúc đó thì điện thoại ông Xuân reo lên. Ông bắt máy rồi ra hiệu cho Tú và Nhi đưa bạn mình đi trước.

3 phút sau.

Hai người trẻ đưa dì Tám xuống sân bệnh viện. Họ nói cười vui vẻ, cùng nhau kể cho dì nghe những câu chuyện nhỏ nhặt thường ngày. Không một ai bộc lộ ra cái rầu rĩ trong lòng mình. Họ không muốn người ngồi trên chiếc xe lăn kia bị chùn bước, nản chí hay cảm thấy chán ghét cuộc sống này.

-...ệ...sin... - Tú đang thao thao bất tuyệt với câu chuyện của mình thì dì Tám lên tiếng.

- Hả? Tám nói gì? Con không nghe. – Tú ngưng đẩy xe, cúi người xuống thấp và kê tai lại gần dì.

-...i... - Người dì Tám run bật lên. -...i...ệ...sin...

”Hơ..” – Nhi khẽ thốt lên rồi hoảng hốt che miệng lại. Tú nhìn xuống đất. Vũng nước dưới cặp bánh xe đang lan rộng ra nền sân.

“...i...ệ...sin...i...ệ...sin...” – Dì Tám run rẩy nói trong tức nghẹn. Trên khoé mắt dì đã có những giọt nước mắt đổ xuống.

Đường đường là một người lành lặn, tứ chi hoạt động bình thường mà nay đến việc tầm thường như đi vệ sinh cũng không thể tự mình kiểm soát được, có ai mà không cảm thấy mình là đồ bỏ đi chứ?

- Không sao... không sao hết... - Tú từ cánh bên hông ôm lấy dì Tám. – Chuyện nhỏ thôi mà. Có con đây rồi. Không sao hết. – Rồi vỗ về dì.

-...Tú...

- Con đây... con đây... - Tú ôm chặt lấy dì. – Nhi, em nhờ y tá lấy sẵn cho Tám bộ đồ mới rồi lên phòng trước đi. Lát nữa Tú sẽ lên sau.

- Vâng...

30 phút sau.

Dì Tám nằm gọn trên giường bệnh mà ngủ. Dì muốn vùi mình để quên hết sự đời. Chỉ cần nghĩ đến mọi thứ xung quanh cũng đã đủ khiến cho dì mệt nhoài. Bản thân dì bây giờ có muốn khóc thật to, thật suôn sẻ như người bình thường cũng không được. Tất cả chỉ có thể là những giọt uất ức nặng trĩu mãi không tuôn trào được.

- Sao rồi? – Ông Xuân hỏi khi thấy Tú vừa bước ra.

- Dạ ngủ rồi bác.

- Ừ. Thế thì tốt rồi.

- Nhi đâu rồi bác?

- À. Bác bảo em nó về nghỉ tí để lấy sức tối đi làm rồi. Nay chỉ xin nghỉ được nửa buổi.

- Ồ... Bác có mệt không? Có gì thì cứ về nghỉ nha bác. Ở đây có con lo là được rồi.

- Không sao! Còn khoẻ lắm. Câu đó bác nói với con mới đúng. À mà khi nào mới định bắt đầu cho dì đi vật lý trị liệu?

- Chắc khoảng tuần sau đó bác. – Tú thở dài.

- Con cứ yên tâm. – Ông Xuân vỗ vai Tú. – Không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn mà.

- Đáng lẽ con phải đối xứ tốt với Tám hơn... Nếu con chịu dành nhiều thời gian chăm lo cho Tám hơn thì có lẽ bệnh tình đã không tệ tới mức này...

- Đừng tự trách mình nữa. Chuyện bệnh tật không ai biết trước được.

-...

- Đừng lo. Còn có bác và Nhi nữa mà!

- Bác...?

- Sao đấy?

- Bác cho con... mượn vai bác một xíu được không...? Con thấy mệt mỏi quá...

- Haha. Tưởng gì. Được chứ! Mình đã là người một nhà rồi mà!

Tú cứ thế gục mặt vào vai ông Xuân rồi nhắm mắt lại. Con người là vậy, dù có cứng rắn đến mấy cũng không sánh nổi sỏi đá. Rồi cũng sẽ có lúc gục ngã, sẽ có phút yếu lòng. Nhưng chỉ cần có một người bên cạnh thì sẽ đỡ cảm thấy bấp bênh hơn. Người đó không cần làm gì, đơn giản chỉ cần sát cánh kề bên.

Đằng này ông trời ban cho Tú không những một mà còn đến hai người, chẳng lẽ tinh thần thép của Tú không vực dậy nổi sao?

- Cảm ơn bác. – Tú quẹt đi giọt nước mắt còn đọng lại trên mi mắt.

- Nốt hôm nay thôi đấy. Từ mai phải mạnh mẽ lên. Dì cần con. Con hiểu chứ?

- Dạ. Con hiểu rồi.

Đêm đó Tú ngủ thiếp đi bên giường bệnh, tay vẫn khẽ đan vào tay dì Tám. Tú hứa sẽ bảo vệ người này dù có chuyện gì xảy ra. Hiện tại cha mẹ thật của Tú là ai Tú cũng không nhất thiết phải biết nữa. Còn có dì Tám còn hiện hữu bên cạnh Tú thôi là đủ rồi. Một người tuy không chung dòng máu, không chung từng khúc ruột nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn hết lòng yêu thương Tú.

Một tháng sau.

Tú vẫn ở lại Việt Nam để tiện chăm sóc cho dì Tám. Với thành tích học tập xuất sắc, kinh nghiệm dày dặn trong ngành cũng như từng công tác ở nước ngoài thì việc xin vào làm giảng viên thanh nhạc ở một trung tâm để có tiền tiêu vặt của Tú khá là dễ dàng.

Quá trình điều trị vật lý trị liệu của dì Tám đang diễn ra khá tốt. Tú và Nhi tuy giữ khoảng cách, không một lần nhắc đến chuyện tình cảm riêng tư nhưng vẫn luôn gặp mặt và thay phiên chăm lo cho dì Tám. Dì coi như là chiếc cầu tạm cho họ gần nhau lúc này.

Hôm nay Nhi thay Tú phụ trách đưa dì Tám đến buổi trị liệu. Dù là cuối tuần nhưng Tú vẫn phải đi làm do lịch trung tâm bị thay đổi đột ngột. Tú đang ngân nga từng nốt nhạc theo tiếng dương cầm để làm mẫu cho các học viên.

- Rồi. Bây giờ tới lượt các bạn. Một... hai... ba! – Tú bắt nhịp.

-... - Đám học viên chưa kịp theo được nhịp đàn thì có tiếng chuông reo lên.

- Dừng một chút. – Tú đưa bàn tay ra trước các học viên ra hiệu cho họ ngừng lại. – Alô? – Rồi quay mặt ra chổ khác, nói vào điện thoại.

-...Tú...ơi... - Bên kia đầu dây là Nhi. Giọng cô như đang sợ sệt điều gì.

- Hả? Có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc?

- Dì... Tám...

- Tám? Tám làm sao?

- Dì đang trong phòng cấp cứu...

Tú cúp máy và chạy vụt đi mà không ngoảnh mặt nhìn lại.

Bệnh viện Chợ Rẫy.

Tú phóng qua dãy hành lang khu cấp cứu. Nhi đang ngồi trên băng ghế trước phòng và gục mặt xuống.

- Tại sao Tám lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra? – Tú gặng hỏi Nhi.

- Em... em... không biết... Em... vừa đi...

- Không biết? – Tú cắt ngang lời cô. - Em bên cạnh Tám mà giờ em nói em không biết là sao? – Tú gắt gỏng.

-...

- Tú nhờ em chăm Tám một buổi thôi mà? Bộ khó lắm sao?

- Em... xin lỗi... - Cô oà khóc to.

Tú ngơ ngác nhìn Nhi. Đến giờ phút này mà còn vô trách nhiệm tỏ ra ngây thơ rồi khóc nhè được nữa hay sao? Nhưng rồi Tú chợt nhớ ra một điều vô cùng quan trọng: tai biến mạch máu não có thể bị tái phát bất cứ lúc nào!

Vừa lúc đó thì có cô y tá từ phòng cấp cứu chạy ra. Cô ta không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cứ thế rảo bước thật nhanh đi tìm thứ gì đó. Chẳng mấy chốc, cô ta đã quay lại.

- Chị! Chị ơi! Người ở trong bị làm sao vậy chị? Bây giờ sao rồi? – Tú kịp ngăn cô y tá lại trước khi cô vào phòng.

- Đột quỵ. Vẫn đang cấp cứu.

Tú dự đoán không sai. Bệnh của dì Tám đã bị tái phát.

- Em xin lỗi... Lẽ ra em phải chăm sóc dì tốt hơn... - Nhi lẩm bẩm trong miệng.

- Không. – Tú ngồi xuống kế bên cô. – Không phải lỗi do em. Đây là chuyện ngoài ý muốn thôi. – Rồi dỗ dành cô. Tú biết khi nãy mình có hơi nặng lời.

- Dì sẽ không sao chứ Tú? – Cô gái ngước mặt lên hỏi.

- Ừ. Tám sẽ không sao hết. – Tú nói rồi vuốt ve làn tóc của Nhi, coi đó là lời trấn an dành cho cô gái cũng như dành cho bản thân mình. Dù cũng lo sợ, nhưng Tú biết tỏ ra hoảng loạn vào lúc này là điều không nên.

Ánh sáng đỏ phát ra từ chiếc bóng đèn trên ô cửa đã vụt tắt. Cánh cửa phía trước được bàn tay của một người đàn ông mặc áo blouse trắng đẩy nhè nhẹ ra.

”Tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

8

~

Note: Chúc mừng cô Chi với giải nghệ sĩ mới của Châu Á tại AAA!