Nhớ lại trận đấu chung kết năm ngoài là không thằng nào trong lớp không tiếc hùi hụi. Đó thật sự là 1 trận đấu của máu và nước mắt. Lớp chúng tôi _11 lý phải đối đầu với đội bóng mạnh nhất trường trong trận cuối cùng, 12 lý. !

Trận chung kết giữa 2 lớp lý là 1 điều không thường xảy ra trong các giải trường, bởi sức mạnh của các lớp 12 là vượt trội so với phần con lại, 1 lớp 11 choai choai, đội hình chẳng lấy gì làm to con, vào được trận chung kết là 1 kì tích, để đi đến được trận chung kết chúng tôi đã loại rất nhiều đội bóng mạnh, trong đó mạnh nhất phải kể đến là 12 toán, hậu quả là,….. vào đến trận chung kết, không có thằng nào ….không bị xây xước đầy mình, bong gân…. vẫn cắn răng …cắn lưỡi vào đá. Thế nhưng diễn biên trận đấu lại hoàn toàn trái chiều với dự đoán của nhiều người, tôi và Đ_thằng đội trưởng của đội bóng do quá đau đã không thể vào sân đá. Hiệp 1 chỉ biết chống đỡ sức mạnh tấn công của 12 lý, sau giờ nghỉ đã là 2 0, tôi nói với thằng Đ.

” Vào thôi mày ạ, mình không thể đứng nhìn thành quả và cố gắng của cả lớp trôi công cốc thế, đau cũng cắn răng mà đá.”

Thằng Đ gật đầu, 2 thằng cào sân trong tiếng hò hét của anh em trong lớp, mặc dù chân tay đã băng đầy mình. Và…… điều thần kì đã xảy ra, chỉ trong 10p chúng tôi đã ngược dòng dẫn lại 3-2. Cái giá trả lại là thằng Đ bay cả lớp băng ra, vết thương ma sát mạnh với mặt sân, máu nó chảy đỏ cả mu bàn chân, nhìn nó, có vẫn cười:” Cứ đá đi, tao không sao”

…….. Và hiệp 2 này chúng tôi tấn công dồn dận và không nghỉ về phía khung thành 12 lý, dù đang dẫn trước 3-2. Chỉ con 10s nữa là trận đấu kết thúc, bị phản công, không đủ người ở phía sân nhà rồi, tôi chạy về trong vô vọng và ánh mắt bất lực nhìn bóng lao vào lưới. 3-3. Nằm vật xuống sân khóc tức tười , dù kết quả chỉ đang hòa thôi, cảm thấy nghẹn đắng trong lòng không thể kiềm chế nổi, anh em trong đội chạy lại động viên mới đứng dậy

Trận đấu phải giải quyết bằng loạt luân lưu. Với những cái chân đã gần nát ra, chúng tôi sút hỏng cả 4 quả và…thua. Thằng Đ không thể tin vào mắt mình nữa nó khóc, khóc rống lên không ai dỗ nổi, một thằng to con chẳng sợ trời sợ đất mà bây giờ ngồi khóc như đứa trẻ , lũ con gái phải động viên mãi anh em trong đội bóng mới chịu về. Đó sẽ là 1 trong những trận đấu đáng nhớ nhất của thời học sinh.

Quay trở lại với hiện tại, anh em trong lớp đặt quyết tâm năm nay sẽ vô đich bằng mọi giá, dù bây giờ đã là lớp 12 rồi, gãy chân gãy tay cái thì ăn cám.

_ ” Khi nào ta đá trận khai mạc với mày?” Tôi hỏi thằng Đ.

_ ” Chiều nay.”

_ ” Chiều nay thật à?” Tôi còn có cái hện với kẹo mút, phải làm sao đây

_ ” Uh, trưa về lo ăn ngủ đi, lấy sức chiều mà đá, chiều nay không có buổi học ở trường nên tụi mày nhớ đến sớm đây.”

_ ” Uh, tao biết rồi” Đành phải lỡ hẹn với “kẹo mút” rồi

……………..

…………….

Cuối buổi học tôi qua lớp nó

_ “Nhóc ơi, hôm qua em ngủ sớm thế?”

_ “Sớm cái đầu anh, em chờ mãi không thấy anh nhắn.. nên ngủ quên mất, con gái làm sao mà thành cú…. như bọn anh được”

_ “Hì, anh bào này, chiều nay lớp anh đá trận khai mạc giải trường, hôm khác ta học nha.”

_ “Uh, thế buổi khác cũng được”

_ ‘Vậy thôi, anh qua báo với em thế thôi, anh về đây”

Trước khi về tôi không quên ngó vào lớp để tìm hình bóng của người con gái trong mộng của mình, bất ngờ, tôi bắt gặp ánh mắt của “baby” đang nhìn mình. 2 ánh mắt, chạm phải nhau, tôi sững lại mất 2s, thế rồi em quay đi để tránh ánh mắt của tôi, nói chuyện với mấy đứa bạn xung quanh.

Thế đấy, tình yêu quả là làm cho con người rạo rực và điên không thể tả nổi, chỉ là 1 anh mắt thôi mà tôi cứ như người mất hồn rồi, cứ ngân ngẩn ngơ ngơ trên đường về nhà, thậm chí cứ đi trong vô thức thế, mai suy nghĩ đâu đâu, qua lỗi ré về nhà gần 20m rồi mới nhận ra, quay xe lại. Ôi. tình yêu đúng là có sức mạnh ghê gớm quá, làm mụ mị đầu óc của 1 thằng con trai sắt đá như mình.

……. Chiều, đến trường chuẩn bị cho trận đấu, gần đá rồi mà mấy thằng trụ cột vấn chưa thấy đây, bọn này đến phải lôi ra búng **** cho chừa.

Tôi gọi mấy thằng cả đời không đụng chân vào bóng lại:

_ “Bon mày vào đi, vào đá tạm chờ bọn nó đến.”

_ “Điên à, bọn tao có biết đá đâu, với lại làm gì có áo mà đá.”

_ “Cứ vào đi, bọn mày muốn lớp thua ngay trận đầu à “. Tôi quát lên.

Hiệp 1 gần xong mà vẫn chưa thấy mấy thằng kia đâu, ôi, chết mịa nó rồi, bọn này ở cái chỗ khi ho cò gày nào rôi. Tỉ số vẫn là 0-0, tôi hay đá ở hàng tấn công mà phải chạy về thế chỗ cho mấy thằng hậu vệ chưa đến, đội đá như gà mắc tóc, may mà không thua. Nghỉ giữa hiệp thì bọn nó đến, sau khi nghe tổng xỉ vả của anh chị em trong lớp mấy thằng cũng xỏ giày vào sân.

Tôi nhìn về phía khán giả, ở phía 1 góc sân, thấy kẹo mút đang vẫy tay ra hiệu rồi cười. Đứng bên cạnh “kẹo mút” là, ôi không thể nào… là “baby”