Bạc Dã Cảnh Hành bước lại khoác vai hắn, cười híp mắt như hồ ly: "Tiểu oa nhi, giờ ngươi có tính toán gì không?"

Giang Thanh Lưu hừ lạnh: "Ngươi dụ ta một đường đến đây, không phải đã thay ta tính toán hết rồi sao?"

Bạc Dã Cảnh Hành sờ sờ vai: "Tuy lão phu thuộc thế hệ gia gia ngươi, nhưng cũng rất dân chủ đấy. Tự ý định đoạt chuyện của tôn nhi, thế thì độc đoán quá ha?"

Giang Thanh Lưu thật sự tức mà chẳng biết phát đi đâu! Bạc Dã Cảnh Hành phẩy tay: "Nơi này không tiện lưu lại lâu, đi đã rồi nói."

Giang Thanh Lưu cũng hiểu nơi này nguy hiểm, lập tức dắt Bạc Dã Cảnh Hành rời khỏi tổ lăng, nhưng vừa xuống đến chân núi đã rơi vào vòng vây chặt. Giang Ẩn Thiên, Bách Lý Thiên Hùng, Quảng Thành Tử, phán quan cùng đám người Thục Trung đại hiệp vừa vặn dẫn người ập tới! Trong mắt Giang Ẩn Thiên ánh lên sự ngoan độc: "Giang Thanh Lưu, người thân là người thừa kế của Giang gia ta, Giang gia bồi dưỡng ngươi bao nhiêu năm, sao ngươi lại cùng dạng người như Bạc Dã Cảnh Hành câu kết làm bậy chứ?"

Giang Thanh Lưu cũng chẳng phải kẻ ngu, biết ông ta muốn thừa cơ đẩy mình vào chỗ chết. Dù gì đã biết được nguyên nhân cái chết của Giang Thiếu Tang, Giang Ẩn Thiên chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn. Trong lòng hắn tuy giận dữ, nhưng vẫn bình tĩnh kêu một tiếng: "Thái gia gia."

Trong mắt Giang Ẩn Thiên có thứ gì đó xẹt qua, nhưng rất nhanh biến mất: "Nghiệt súc, ngươi đã làm ra những chuyện này, Giang gia không thể kệ ngươi thế được. Còn không mau theo ta về nhận phạt?"

Giang Thanh Lưu hiểu được,mọi chuyện đã không còn cách vãn hồi. Bao năm nay, Giang Ẩn Thiên tuy đối xử với hắn nghiêm khắc, xử sự cũng chuyên quyền độc đoán nhưng kỳ thực vẫn luôn hết sức thương yêu. Dù sao để nuôi dưỡng được một người thừa kế là vô cùng khó, suy nghĩ cho lợi ích của gia tộc, ông ta thật sự mong mỏi sau khi quy nơi chín suối chức vị tộc trưởng sẽ nhượng lại cho Giang Thanh Lưu.

Nhưng vấn đề là, tính cách của Giang Thanh Lưu ông ta đã quá hiểu rõ. Giang Ẩn Thiên thở dài, chuyện ông ta e ngại nhất cuối cùng vẫn xảy ra. Đâm lao thì phải theo lao, ông ta chỉ có thể mặc cho thế sự.

"A Di Đà Phật, Giang thí chủ, bần tăng tin tưởng ngài không phải kẻ ác, nếu sự việc có hiểu lầm, trước mắt xin cứ cùng chúng ta quay lại Trầm Bích sơn trang rồi từ từ giải thích. Lạc lối biết quay đầu, giờ chưa phải muộn, chớ để thân càng lún sâu." Nguyên Lượng đại sư mở miệng khuyên giải.

"Nguyên Lượng đại sư, ta thật sự có điểm bất đắc dĩ, không thể cùng các vị quay lại được." Giang Thanh Lưu trong tay vẫn cầm thanh Thanh Phong kiếm nhặt được, nếu như trước đấy đi theo Giang Ẩn Thiên hắn còn có đường lui, hiện tại đã hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ. Mà đồng đội duy nhất bên cạnh hắn, chẳng còn ai khác ngoài con người đầy tiếng xấu Bạc Dã Cảnh Hành.

"Giang Thanh Lưu, nếu ngươi không khoanh tay chịu trói thì từ nay sẽ là kẻ địch của toàn bộ võ lâm!" Giọng Giang Ẩn Thiên lạnh lẽo, "Đã như vậy, Giang mỗ tại trước mặt chư vị võ lâm đồng đạo tuyên bố, từ giờ phút này, ngươi không còn là người của Giang gia nữa." Ông ta dứt lời, mọi người đầy hoang mang. Trước giờ Giang gia vô cùng coi trọng người thừa kế, cả võ lâm đều biết rõ chuyện ấy. Vốn dĩ tưởng rằng ông ta sẽ bằng mọi cách bảo vệ cho Giang Thanh Lưu.

Lúc trước khi Giang Thanh Lưu tẩu thoát, ông ta chỉ hạ lệnh truy lùng, mới hai ngày trôi qua đã trở mặt thành như vậy?

Phán quan trong đám người cũng khuyên nhủ: "Giang tộc trưởng bớt giận, theo ta thấy, chân tướng sự việc ra sao hôm nay xác định còn quá sớm. Không bằng nghe lý do của Giang minh chủ xem sao."

Giang Ẩn Thiên lạnh lùng đáp: "Còn lý do gì nữa sao? Giang gia ta mấy trăm năm thanh danh, không thể để hủy hoại trong tay nó."

GIang Thanh Lưu mắt lạnh dõi sang, tổ tôn hai người bốn mắt nhìn nhau, mỗi bên chứa đầy thâm ý.

Ông ta đã hạ lệnh như vậy, mọi người cũng không tiện chen ngang. Đám người Mai Ứng Tuyết, Cung Tự Tại, Tạ Thiên Y cùng Giang Thanh Lưu tâm đầu ý hợp, tất cả đều hết lòng khuyên giải, dù sao danh tiếng của Giang Thanh Lưu trước nay vô cùng tốt, cũng quen biết rất nhiều hảo hữu. Không ít người vẫn chưa dám tin hắn sẽ cấu kết cùng Bạc Dã Cảnh Hành.

Trong lòng Giang Ẩn Thiên đầy gấp gáp, ông ta quay sang phía Bách Lý Thiên Hùng: "Bách Lý môn chủ, ngài có ý kiến gì không?"

Bách Lý Thiên Hùng cũng là một lão già thành tinh, sao không hiểu ý của ông ta chứ. Hiện tại trong cả nhóm người này, chỉ có mình lão có mối thâm thù như biển với Giang Thanh Lưu. Dù không biết lão già kia tại sao tự dưng lại hợp lực với mình đẩy Giang Thanh Lưu vào chỗ chết, nhưng chỉ cần đạt được mục đích, vì sao không cần biết!

Lão ta lập tức trầm giọng đáp: "Tất cả đệ tử Thất Túc kiếm phái nghe lệnh, lập tức vây bắt Giang Thanh Lưu, trói lại thẩm tra!"

Người của Thất Túc kiếm phái chỉ đợi lão ra lệnh, ngay lập tức nhóm người tuốt kiếm xông lên. Giang Thanh Lưu biết một khi giao thủ, nếu có thương vong, sau này không biết nói đi đâu. Hắn xuất thủ có thể lưu lại ba phần tình, nhưng Bạc Dã Cảnh Hành bên cạnh lại là kẻ giết người như ngóe. Nếu động thủ thật, hắn chắc chắn sẽ đả thương người của Thất Túc kiếm phái, những người đang đứng đây khuyên can, khó tránh khỏi sẽ thiên vị một bên. Hiện tại hắn không có lý do chính đáng, giúp bên nào, ai cũng hiểu rõ.

Nhưng nếu hắn không đả thương người của Thất Túc kiếm phái, Thất Túc kiếm phái tuy mặt ngoài ra lệnh bắt giữ hắn, lấy thái độ của Bách Lý Thiên Hùng, sao lại để hắn sống tiếp chứ?

Giang Thanh Lưu tâm cũng hoàn toàn nguội lạnh: "Ta vốn không muốn cùng ông chĩa mũi đao, nhưng đã như vậy, Giang Ẩn Thiên, hôm nay ta nói hết cho ông nghe!"

Giang Ẩn Thiên mặt biến sắc, nhìn chằm chằm Giang Thanh Lưu chuẩn bị nói hết chân tướng câu chuyện. Bạc Dã Cảnh Hành bên cạnh hắn vẫn như cũ cười híp mắt: "Tiểu oa nhi, ngươi định vạch trần Giang Ẩn Thiên trước mặt mọi người sao?"

Giang Thanh Lưu lạnh lùng: "Ta còn lựa chọn nào khác à?"

Bạc Dã Cảnh Hành tán thưởng gật gù: "Tiểu oa nhi đừng sợ, ngươi cứ mạnh dạn nói hết ra. Không phải lo thân phận lão phu bị bại lộ, ngươi đừng nhìn bọn hắn một thân quang minh lẫm liệt, vì Ngũ Diệu tâm kinh, bọn hắn còn không nỡ giết chết lão phu. Cũng đừng lo lắng Giang gia sau này như rắn mất đầu, đừng để ý đến lão già Giang Ẩn Thiên giết con giết cháu, moi tim ăn sống, cấu kết ma đầu, tư lợi bản thân, thứ dòng giống gia tộc gì chứ, đúng là gặp quỷ! Ngươi chỉ cần mạnh dạn nói hết ra chân tướng, thế là bọn hắn và ngươi cùng nhau xuống mồ hết."

"..." Giang Thanh Lưu không nói nổi nữa!

Tất nhiên hắn có thể cùng Giang Ẩn Thiên hương tan ngọc vẫn, nhưng Giang gia vừa mất đi tộc trưởng, vừa mất đi người thừa kế, các chi thứ sẽ đua nhau tranh giành vị trí dòng chính. Danh tiếng bại hoại, nội loạn khắp nơi, một gia tộc đã sừng sững trăm năm rồi cũng sụp đổ.

Hắn hít sâu một hơi: "Nghĩ biện pháp rời khỏi đây đi!"

Bạc Dã Cảnh Hành lúc này mới cất cao giọng: "Chư vị, lão phu có một thỉnh cầu quá phận." Mọi người đều đưa vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng, dù sao người này cùng Bạc Dã Cảnh Hành năm đó khác biệt quá lớn. Ai cũng không thể đem một thai phụ xinh đẹp yêu kiều liên hệ cùng ma đầu giết người như ngóe năm xưa.

Bạc Dã Cảnh Hành cười: "Mọi người cũng thấy đó, giờ lão phu đang mang thai, đi đứng không tiện. Xét đến tinh thần kính già yêu trẻ, lão phu hi vọng mỗi vị đại hiệp ở đây một canh giờ nữa hẵng bắt đầu truy đuổi lão phu, thế được không?"

"..."

Giang Thanh Lưu cạn lời, trong đám người lại chợt lên tiếng: "Cô có phải Bạc Dã Cảnh Hành năm đó không vậy?"

Hơn ba mươi năm trôi qua, nhắc lại cái tên này, những võ lâm hào hiệp ở đây vẫn có vẻ mặt xanh tái. Bạc Dã Cảnh Hành dời mắt sang, lại cười nói: "Ra là tiểu tử Cung gia, làm khó hiền chất vẫn nhớ lão phu. Lệnh sư Cung Tiêu Tiêu dạo này khỏe không?"

Giang Thanh Lưu quay sang nhìn, thật sự phát khổ _ người nọ lại là hảo hữu chí giao của hắn Cung Tự Tại! Cung Tự Tại tuốt xoẹt kiếm trong tay: "Lão tặc, hôm nay ta thề phải lấy đầu ngươi!"

Bên cạnh, Mai Ứng Tuyết cũng tức đỏ mặt: "Bạc Dã lão tặc, năm đó ngươi phế võ công của gia gia ta, làm người cả đời buồn khổ, hôm nay ta không để ngươi sống!"

Đám người nhất thời láo nháo, Bạc Dã Cảnh Hành rất ngoài ý muốn, khá là không vui: "Không lẽ các ngươi định lấy dăm ba lý do đấy để cự tuyệt yêu cầu hợp lý của lão phu sao?"

Giang Thanh Lưu che trán, đây rốt cuộc là cuồng vọng hay thiếu não đây..

Chỉ có một số vị trưởng giả có tham gia đại chiến năm đó nhíu mày. Đám người Nguyên Lượng, Bách Lý Thiên Hùng, Giang Ẩn Thiên các loại trầm ngâm không lên tiếng. Bạc Dã Cảnh Hành tay phải khẽ động, lộ ra sợi tơ đao đỏ tươi trườn trên cổ tay. Tuy đang giữa lúc quần chúng phẫn nộ nháo nhác, nhưng vẫn có người tinh mắt để ý thấy, khi sợi đao tơ khẽ lóe sáng, tất cả võ giả từng tham gia đại chiến năm xưa đều lui lại một bước về sau.

Giang Thanh Lưu chưa từng tham gia cuộc đại chiến ấy, khi đó hắn còn chưa được sinh ra. Vậy nên dù từng nhậm chức minh chủ võ lâm, hắn vẫn không hiểu được tại sao một cái tên thôi mà hơn ba mươi năm sau dư uy vẫn chưa giảm.

Cung Tự Tại là một kẻ thẳng thắn: "Lão tặc, dù ngươi có ba đầu sáu tay, Cung mỗ hôm nay nhất định cho ngươi biết mặt!"

Giang Thanh Lưu chau mày, mở miệng muốn ngăn lại: "Cung huynh!"

Cung Tự Tại xua tay: "Thanh Lưu không cần nhiều lời, ngu huynh hiểu rõ con người đệ, hôm nay cùng phe với lão tặc này nhất định có ẩn tình. Nhưng ta cùng lão tặc này thù sâu như biển, hôm nay không phải nàng ta chết, thì là ta chết!"

Đối mặt lửa giận của Cung Tự Tại, Bạc Dã Cảnh Hành có chút cảm khái, phất phất tay. Những người khác trong cuộc, trừ đám ngươi Mai Ứng Tuyết, dĩ nhiên không ai ngăn cản Cung Tự Tại. Hắn vốn là kẻ thù ghét cái ác, huống chi là trước mắt là kẻ thù của ân sư mình? Cung Tự Tại rút kiếm lao tới, Giang Thanh Lưu thấy trong lòng khẩn trương, hiện tại, dù ai là người bị đả thương, hắn đều không hi vọng phải nhìn thấy.

Giang Thanh Lưu vừa định động kiếm cản, bên kia Cung Tự Tại bỗng cảm thấy thân thể ngã chúi về phía trước, có vật gì đó đánh vào ba điểm vai, eo, đầu gối. Đồng thời tác động ba đạo kình khí, mỗi lực đạo đều khác nhau! Giống như không phải từ một nguồn sức mạnh, nhưng lực đạo vừa đủ, làm hắn nháy mắt mất đi cân bằng. Cả người đổ ập xuống, như một con chó sa vũng lầy!

Hắn bái sư Cung Tiêu Tiêu, từ khi hành tẩu giang hồ tới nay vẫn luôn là đại hiệp người người ca ngợi, giờ lại biến thành một trò đùa?!

Nhưng đang định xoay lại, đột nhiên khuỷu tay mất hết sức lực, sau đó Cung Tự Tại được hưởng thụ trải nghiệm nhục nhã nhất trần đời_ Bạc Dã Cảnh Hành tét mông hắn, ba phát căng đét, còn mắng một câu: "Bướng bỉnh!"

Mọi người:...

Xung quanh lặng như tờ, không biết qua bao lâu, Cung Tự Tại bật dậy, mặt đỏ bừng bừng. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã xoay người lao như tên bắn, biến mất sau bụi cây xanh. Ngay cả bội kiếm rơi giữa đất cũng không kịp nhặt.

Bạc Dã Cảnh Hành cầm bảo kiếm tên Thừa Quy lên, ném sang cho Giang Thanh Lưu, thuận tay chỉ vào đám người Bách Lý Thiên Hùng: "Đánh nhau để con nít lên làm gì? Mấy người các ngươi ai tới trước? Lão phu nói thật nhé, Ngũ Diệu tâm kinh đúng là ở trên người lão phu đấy, không chỉ võ công cái thế, lại còn cải lão hoàn đồng, trường sinh bất lão!"

Lời này vừa nói ra, dù là những tay danh túc võ lâm đã nhiều tuổi trong mắt cũng lóe dị quang. Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: "Chỉ là, nếu muốn luyện được thần công thì phải còn mạng mới luyện được. Các ngươi ai muốn động thủ trước đây?"

Ý trong lời nói, tất cả mọi người đều minh bạch. Bằng năng lực của một mình nàng có thể giết được hết sạch tất cả mọi người, nhưng dù sao chỉ có một bộ phận là thật sự dám bỏ mạng. Giờ phút này, ai sẽ cao thượng mà quên mình vì người cơ chứ?

Tròng mắt Bách Lý Thiên Hùng xoay chuyển: "Giang tộc trưởng, không phải ngài nên vì Giang gia thanh lý môn hộ sao?"

Giang Ẩn Thiên thầm mắng, ông ta không ngu dốt, vừa nãy Bạc Dã Cảnh Hành chỉ khẽ động tay nhưng lực đạo vô cùng chuẩn xác, với kinh nghiêm bao năm nay của ông ta, so với ba mươi năm trước, chỉ hơn chứ không kém. Nếu lúc này ông ta động thủ đầu tiên, chẳng khác nào đem thi thể của đệ tử Giang gia đi lấp bể!

Ai cũng là con cáo già, giả bộ làm gì chứ! Ông ta cười lạnh: "Bách Lý môn chủ nói cũng đúng, thanh lý môn hộ là quan trọng! Người đâu, bắt Giang Thanh Lưu. Còn ả ma đầu Bạc Dã Cảnh Hành này đành nhờ Bách Lý môn chủ."

Bách Lý Thiên Hùng suýt nữa chửi thề, hai bên đều án binh bất động. Bạc Dã Cảnh Hành khẽ nghiêng đầu, kín đáo truyền lời sang: "Trốn lùi về sau núi." Giang Thanh Lưu lập tức xoay người ôm nàng, nhón mũi chân, phi thẳng về phía sau!

Ngọn núi xây tổ lăng cũng không hiểm trở, Bạc Dã Cảnh Hành lại không nặng. Hắn chạy như giẫm trên đất bằng, vun vút, sau lưng truyền tới tiếng quát thét, bọn họ đang đuổi theo! Mấy ngày nay Giang Thanh Lưu chạy không ngừng nghỉ, đã vô cùng mệt mỏi. Nhưng nếu rơi vào tay Giang Ẩn Thiên, cái mạng của hắn sẽ đi tong!

Hắn hít sâu một hơi, xung quanh đều là bóng cây đổ ngược.

Truy binh càng ngày càng gần, Giang Thanh Lưu tuy khinh công là số một số hai, nhưng đám người Bách Lý Thiên Hùng, Nguyên Lượng các kiểu cũng không phải ngồi không. Huống hồ luận thể trạng, đối phương chiếm ưu thế hơn hắn nhiều. Trong lòng hắn vô cùng hoảng loạn, Bạc Dã Cảnh Hành lại quá bình tĩnh: "Tiểu oa nhi, đừng hoảng."

Giang Thanh Lưu không có sức đáp lại, xung quanh toàn cỏ dại cao cỡ nửa thân người, chạy thêm một đoạn, sắc mặt hắn tự nhiên ngưng trọng _ đám cỏ dại này, tất cả đều ánh một màu tím nhàn nhạt. Hắn nhíu mi: "Cỏ có độc sao?"

Bạc Dã Cảnh Hành rung đùi đắc ý: "Lão phu còn đang mang thai thúc thúc ngươi, tuy có thuốc giải cũng không dám dùng loại độc quá mạnh, nếu không.. Bọn hắn làm gì còn mạng nữa! Đi thôi."

Giang Thanh Lưu không đi, hắn đặt Bạc Dã Cảnh Hành xuống đất, mắt lạnh như băng lườm nàng, Bạc Dã Cảnh Hành vẫn không hiểu gì: "Sao thế?"

Giang Thanh Lưu một chữ còn chưa nói hết, đột ngột ngã thẳng quỵ xuống đất, sắc mặt thoáng tím tái. Bạc Dã Cảnh Hành vỗ trán: "Quên cho ngươi giải dược rồi!"

Cả vùng cỏ cao ngang nửa người chim bay không thấy cánh, Bạc Dã Cảnh Hành phát khổ rồi, trước tiên phải đạp Giang Thanh Lưu mấy cái đã: " Này này, gì mà minh chủ võ lâm, nghe oai phong lẫm liệt lắm cơ mà. Coi như quên đưa ngươi giải dược đi! Ngươi mới hít có một tí mà đã ngã lăn ra rồi à."

Giang Thanh Lưu hoàn toàn không có phản ứng, hắn kiệt sức chạy trối chết, lại mang theo Bạc Dã Cảnh Hành, không khỏi thở hồng hộc. Vừa vào cánh rừng này, hắn thở lấy thở để, xỉu đầu tiên là đúng quá rồi.

Đám người Giang Ẩn Thiên vừa tiến vào rừng rậm liền thấy điểm khác thường, vài người không vận nội công nữa, ngừng việc truy đuổi. Bách Lý Thiên Hùng không cam lòng, phái người vòng ra sau núi chặn đường ra. Nhưng lúc này rồi, mọi người đều không ôm nhiều hi vọng, có quá nhiều đường núi lòng vòng, lại không ai biết hai người kia đã trốn theo phương nào.

Trước đó đám người Khổ Liên Tử, Xuyên Hoa Điệp cũng đã bố trí sẵn một cái bẫy để chặn truy binh rồi. Bạc Dã Cảnh Hành đặt mông ngồi lên người Giang Thanh Lưu, lục lọi giải dược trên người cho hắn dùng, giờ này đành ngồi đợi hắn tỉnh.

Đám người Bách Lý Thiên Hùng đi vòng ra sau núi, quả nhiên không tìm được hai người Bạc Dã Cảnh Hành. Đến bước đường cùng, hai giáo phái đành cứ thế một đường thẳng tiến truy đuổi. Càng đuổi càng thấy kỳ quái, phía trước là đường cái, hỏi lần lượt người đi đường, không ai thấy một nam một nữ như vậy đi qua cả.

Đám người Bách Lý Thiên Hùng đều lâm vào bí tắc - đánh chết đám người này, họ cũng không nghĩ ra được hai người to sờ sờ kia còn chưa bước chân ra khỏi khu rừng rậm.

Bách Lý Thiên Hùng vốn có chút nghi ngờ, nhưng ngay sau đó bọn họ gặp phải cái bẫy - đó là một con suối nhỏ, nước chỉ đến ngang gối, nhưng trên đó lại bốc lên tầng tầng sương trắng! Bách Lý Thiên Hùng dùng kim bạc nhúng thử, quả nhiên là kịch độc!

Vậy nên chút nghi ngờ thoáng qua đã nháy mắt tan biến - Hẳn là hai người Bạc Dã Cảnh Hành đã lội qua con suối này, nếu không.. cần gì phải lưu lại bẫy độc để ngăn cản truy binh?