Ngày thứ hai, Trầm Bích sơn trang.
Người hầu đang quét tước trước cửa sơn trang thì phát hiện ra một chiếc hộp gỗ rất tinh xảo, vừa mở ra xem xong liền cuống quýt báo với gia chủ. Sắc mặt Giang Ẩn Thiên và Giang Thanh Lưu đều vô cùng khó coi – Bên trong chiếc hộp là một ngón tay và một chiếc nhẫn. Ngón tay đã chết cứng đờ nhợt nhạt, không một ai lên tiếng, kẻ bắt cóc to gan đến mức này là điều nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Chỉ một lúc sau, Tề Đại đã nhanh chóng tóm về một thằng nhóc – Giang Thanh Lưu đoán rằng sẽ có người tới đưa thư, lên đã ngầm ra lệnh cho hắn lưu ý từ trước. Tối hôm đó Tề Đại đã âm thầm giám sát ngay trước cửa sơn trang, lúc thằng nhóc ăn xin đó đến, hắn đã mai phục được đến nửa đêm.
Nhưng thằng nhóc ăn xin hiển nhiên chỉ là nhận bạc rồi làm việc cho người ta. Đối mặt với sắc mặt xanh lét của Giang Thanh Lưu, thằng nhóc sợ đến run lẩy bẩy, nói năng lắp ba lắp bắp. Nó chỉ biết người tìm mình nhờ đưa thư hộ là một người đàn ông cao lớn, còn lại thì không biết gì hơn.
Giang Thanh Lưu cũng không làm khó thằng nhóc ấy thêm, xua xua tay thả cho đi. Đợi đến chiều, cuối cùng lại có thêm một thằng nhóc ăn xin nữa đến đưa thư, yêu cầu Giang Thanh Lưu phải một mình đến miếu Dược Vương ở thành Tây gặp mặt. Trên thư còn đặc biệt ghi rất rõ ràng, không được cho người khác đi theo.
Nhận được thư, người của Giang gia đều vô cùng do dự, tình hình hiện giờ của Giang Thanh Lưu, cả Chu thị, Giang Ẩn Thiên và cha hắn Giang Lăng Hà đều rất rõ. Giang Lăng Hà và phu nhân là Lý thị cực kỳ lo lắng cho sự an nguy của con trai, suy cho cùng hiện giờ võ công của hắn đã mất hết, một mình đi gặp mặt, đồng nghĩa với việc để mặc cho kẻ khác chém giết.
Ngay từ lần đầu tiên gửi thư hung thủ đã gửi kèm thêm một ngón tay, có thể thấy đây nhất định là một kẻ hung ác đến cực điểm, Trầm Bích sơn trang có thể nói là kẻ thù vô số. Lý thị lập tức đi tìm Chu thị, hai người bàn bạc cả nửa ngày trời, cảm thấy không thể vì một nàng dâu mà đánh đổi con trai được.
Giang Ẩn Thiên cũng thương lượng với các trưởng lão trong tộc rất lâu, tuy võ công của Giang Thanh Lưu đã mất hết, nhưng biểu hiện gần đây vẫn khiến người ta vô cùng hài lòng. Trong gia tộc đương nhiên không muốn để hắn mạo hiểm.
Lúc mọi người đã bàn bạc xong xuôi, đến thư phòng tìm Giang Thanh Lưu, thì phát hiện trong phòng không một bóng người – Ngay cả Thôi Tuyết thị hầu theo bên cạnh cũng không biết hắn đã rời đi lúc nào.
Giang Ẩn Thiên không nhiều lời, lập tức phái em trai của Giang Thanh Lưu là Giang Thanh Nhiên dẫn người đuổi theo đến miếu Dược Vương. Giang Thanh Nhiên tuy không được ổn trọng bằng anh trai mình, nhưng tình thế hiện giờ cũng hiểu được đại khái: “Thái nãi nãi, hung thủ rõ ràng muốn huynh trưởng đơn thương độc mã đi. Nếu chúng ta dẫn người đuổi theo, sợ rằng sẽ bất lợi với chị dâu.”
Ánh mắt Giang Ẩn Thiên sắc nhọn: “Nếu hung thủ đã mất nhân tính như vậy, thì chị dâu cháu rơi vào tay bọn chúng, liệu có còn đường sống không?!”.
Sắc mặt Giang Thanh Nhiên cứng đờ, Giang Ẩn Thiên lại nói tiếp: “Lần trước chuyện tên hái hoa tặc kia lẻn vào trong Trầm Bích sơn trang bắt cóc phụ nữ, đã khiến cả sơn trang phải muối mặt. Giờ…… Thanh Lưu hay mềm lòng, cháu nên chia sẻ bớt ưu phiền với nó.”
Vào lúc ấy, Bạc Dã Cảnh Hành đang ngồi dưới cây mai trong tiểu viện, Khổ Liên Tử đang bắt mạch cho nàng. Thị nữ Linh Âm đi tới thu thập phấn hoa, nên đã nói hết những chuyện xảy ra trong sơn trang cho nàng nghe. Khổ Liên Tử phẫn nộ cực kỳ nói: “Tên Giang Ẩn Thiên làm vậy là muốn đẩy cô gái đó vào chỗ chết rồi còn gì! Giang Thanh Lưu nhất định đã nhìn ra được dụng tâm của ông ta, nên mới một mình đi trước. Nhưng võ công của hắn đã bị phế, đơn thương độc mã đi như thế thì có tác dụng cái khỉ mẹ gì!”.
Linh Âm vốn là một cô nhóc thông minh, sao lại không biết suy tính của Giang Ẩn Thiên. Nàng ta là nha hoàn của hồi môn của Đan Vãn Thiền, đương nhiên sẽ lo nghĩ cho Đan Vãn Thiền hơn. Biết được ngày thường Đan Vãn Thiền có mối quan hệ rất tốt với vị Cảnh cô nương này, nên giờ mới nói bóng gió xa xôi xin được giúp đỡ. Bạc Dã Cảnh Hành vẫn điềm nhiên ngồi dưới gốc cây, Khổ Liên Tử cáu tiết nói: “Người còn ngồi đờ ra đấy à! Mấy chục năm trước, chúng ta không đi ức hiếp ai thì kẻ khác đã phải cám tạ trời đất rồi! Vậy mà giờ lại bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ!”.
Bạc Dã Cảnh Hành vỗ tay trầm ngâm: “Thằng nhãi Giang Thanh Lưu này, không phải là kẻ lỗ mãng bốc đồng. Hắn nhất quyết đi, chứng có đã có phương án dự phòng.”
Khổ Liên Tử gượng đứng dậy: “Vậy chúng ta cứ khoanh tay đứng nhìn, để mặc chúng ức hiếp xỉ nhục sao?”.
Bạc Dã Cảnh Hành cười hì hì: “Nếu lão phu là bọn chúng, thì sẽ không chặt ngón tay. Vì bất kể là chặt ngón tay hay chặt đầu, thì cái giá phải trả đều như nhau.”
Khổ Liên Tử lại ngồi lại, ra hiệu bảo Linh Âm lui xuống trước, sau đó rót cho Bạc Dã Cảnh Hành nửa ly rượu: “Xin nghe theo sự dặn dò của cốc chủ.”
Bạc Dã Cảnh thoáng tư lự: “Lúc sáng lão phu đã quan sát ngón tay bị chặt đó rồi, gân mạch trên đó vẫn chưa co rút, có thể thấy nơi hai người đó bị nhốt, nhất định cách đây không xa.”
Sắc mặt Khổ Liên Tử thoáng rét lạnh, lại sốt ruột nói: “Người đừng vòng vo lấp lửng nữa, lòng dạ ta chẳng quanh co vòng vèo đến vậy đâu.”
Bạc Dã Cảnh Hành không mấy bận tâm: “Tề Đại biết tối qua ngón tay đó được đưa tới vào lúc nào, tuy thằng nhóc ăn xin không biết thân phận của hung thủ, nhưng chí ít cũng biết hướng đi tới của kẻ đó. Trong móng tay của ngón tay bị chặt có khá nhiều dấu tích của bùn đen, mạng nhện. Lớp bụi này cực kỳ nhỏ mịn. Vì thế nơi giam giữ Thủy Quỷ Tiêu và nàng dâu trẻ kia, nhất định là đã lâu rồi không có người ở, nên mới có một lớp bụi nhỏ mịn như thế.”
Hai mắt Khổ Liên Tử sáng lên, Bạc Dã Cảnh Hành thấy thế cười khẽ: “Chúng ta biết lộ trình, biết phương hướng, biết nơi ở của bọn họ có rất nhiều bụi bặm. Tóm lại không phải là nhắm mắt tìm bừa.”
Khổ Liên Tử lập tức đứng bật dậy: “Thuộc hạ sẽ chuẩn bị ngựa cho cốc chủ!”.
Sau đó ông ta liền dắt Xuyên Hoa Điệp tới.
Bạc Dã Cảnh Hành cưỡi lên lưng Xuyên Hoa Điệp. Buổi sáng Xuyên Hoa Điệp đã vâng lệnh điều tra nơi ở của thằng nhóc ăn xin, và hướng đi của kẻ nhờ thằng nhóc ấy đưa thư. Nên lúc ba người lên đường, cũng không coi là không có đầu mối nào. Lúc gần ra đến cửa, Khổ Liên Tử vẫn còn có phần không yên tâm: “Có cần mời lão già Phong Ảnh Kiếm Ma kia tới giúp một tay không?”.
Bạc Dã Cảnh Hành cười như không cười: “Thì ra ngay cả một chút xíu lòng tin này với lão phu ngươi cũng cũng không có.”
Khổ Liên Tử hừ lạnh một tiếng: “Là ta sợ cái dáng vẻ mong manh bánh bèo này của người, ngay cả cầm binh khí cũng không xong.”
Tuy nói là vậy, nhưng ông ta cũng không nói thêm nữa.
Thằng nhóc ăn mày đứng ở trước sơn môn, trong tay còn cầm một xiên kẹo hồ lô – Xuyên Hoa Điệp sợ thằng bé không đợi nổi, nên đặc biệt dỗ dành cái miệng của nó. Thằng bé dẫn ba người đến chỗ đã gặp người đàn ông nọ, chỉ rõ phương hướng.
Vì thằng bé nắm rất rõ địa thế khu vực gần đây, nên vẫn đi trước dẫn đường. Bốn người đi cùng nhau, lúc đã đi được gần một canh giờ, Bạc Dã Cảnh Hành ra lệnh cho thằng bé dừng lại. Nàng không vội, vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Bé con, đây là đâu?”.
Thằng bé ăn mày tuy quần áo tả tơi, nhưng lại rất nhanh nhẹn hoạt bát: “Gia gia, đây là ngã ba đường. Cứ đi thẳng về phía trước, chính là trấn Hạ Gia. Bên trái là con đường nhỏ dẫn lên núi Thất Túc. Bên phải là môt khoảnh ruộng rất rộng, cứ đi thẳng sẽ là con đường dẫn đến Lạc Dương.”
Bạc Dã Cảnh Hành hơi hơi gật đầu: “Gần đây có căn nhà bỏ hoang nào, nhiều năm rồi không có người thường xuyên lui tới không?”.
Đôi mắt đen lay láy của thằng nhóc ăn xin sáng lấp lánh: “Gia gia, vậy chúng ta đi tới chỗ này, cháu biết một nơi, đi theo cháu.”
Bốn người bắt đầu quay lại, Xuyên Hoa Điệp nửa tin nửa ngờ: “Thằng bé này liệu có đáng tin không đấy!”.
Bạc Dã Cảnh Hành không cho là đúng: “Lẽ nào thế lực của Giang gia lại chỉ là nói chơi thôi sao? Đan Vãn Thiền mất tích, bọn họ nhất định đã âm thầm điều tra. Tên đó nhất định sẽ không giấu nàng dâu trẻ ở chốn thành thị ồn ào đâu. Còn những thôn làng xa xôi, tuy rằng nhìn có vẻ an toàn, nhưng trên thực tế lại còn nguy hiểm hơn – Thôn dân đã sống ở đó lâu, có hộ nào là không biết rõ lai lịch nguồn gốc của nhau. Đột nhiên có một người lạ chuyển đến, sẽ chỉ càng khiến người ta chú ý hơn mà thôi.”
Xuyên Hoa Điệp cười khan: “Cốc chủ nói thế, thì nhất định sẽ là như thế.”
Mấy người đi chưa được bao lâu, thì thằng nhóc ăn xin dừng lại, chỉ về phía một cái nóc nhà màu xám nằm thấp thoáng giữa rừng cây xanh nói: “Gia gia, chính là ở kia!”.
Khổ Liên Tử cũng có chút nghi ngờ: “Không phải nói không thể nhốt trong một thôn làng nào đó sao?”.
Thằng nhóc ăn xin ăn kẹo hồ lô đáp: “Cái thôn đó đã không có người ở từ lâu rồi. Mấy năm trước người trong thôn mắc chứng bệnh lạ, người thì chết, người thì bỏ trốn. Tiếc thật bao nhiêu là nhà mà lại để không. Bình thường ma quỷ náo loạn kinh lắm, nên không ai dám tới ở.”
Bạc Dã Cảnh Hành cho thằng bé ăn xin đi, Khổ Liên Tử đưa cho mỗi người một viên thuốc: “Ngậm cái này trong mồm, khử độc.” Khinh công của Xuyên Hoa Điệp vốn không phải dạng vừa, nên vừa thồ Bạc Dã Cảnh Hành, vừa giơ tay kéo Khổ Liên Tử, mà vẫn lên xuống rất linh hoạt.
Hắn cũng là người dày dạn kinh nghiêm, sau khi vào được trong thôn, liền đi men theo những dấu chân ở trên đường – Nơi này có rất ít người lui tới, vì thế những dấu chân này đương nhiên không phải tự dưng mà xuất hiện. Chẳng bao lâu cả ba đã tới trước cửa một ngôi nhà lớn bỏ hoang.
Trong cái thôn này thì ngôi nhày ấy có thể coi là khá bề thế, chỉ đáng tiếc là hiện giờ bám đầy bụi đất, mạng nhện giăng khắp nơi. Bạc Dã Cảnh Hành và Khổ Liên Tử là hai cao nhân to gan lớn mật, nên trực tiếp xông thẳng vào từ cửa lớn.
Vì cả Đan Vãn Thiền và Thủy Quỷ Tiêu đều không biết võ công, nên ở đây chỉ có hai gã đàn ông trông chừng. Hai gã đó đang mải mê chơi trò ném xúc xắc. Bạc Dã Cảnh Hành cười hì hì đứng trước cửa nói: “Đừng dừng lại, cứ chơi xong đi rồi nói.”
Hai gã đàn ông không chút nể tình, rút đao ra hét lên một tiếng, rồi lao tới.
Bọn chúng cũng có thể coi là những hảo thủ dùng đao, vung múa tít mù thanh đao chín khuyên vàng (1) uy dũng đầy mình. Nhưng khi thanh đao bố xuống chỉ còn cách người của Bạc Dã Cảnh Hành tầm hai thấc, thì đột nhiên gãy nứt.
Hai gã mặt biến sắc, nhìn thật kỹ lại, mới phát hiện ra có một sợi tơ màu đỏ tươi mảnh nhỏ như một sợi tóc – Chỉ một món đồ đó thôi, không cần tốn nhiều sức lực đã cắt đứt được cả đao thép?!
Hai gã đưa mắt nhìn nhau, mặt gã nào gã này đều vô cùng kinh hãi. Lập tức rút dao nhỏ ra, lại một lần nữa xông tới. Bạc Dã Cảnh Hành hưng phấn bừng bừng: “Thanh kiếm vô ảnh của bổn tọa, há lại chỉ đề dùng để phanh thịt cừu mổ bụng dê thôi sao.”
Xuyên Hoa Điệp hiểu ý, liền né hai gã đàn ông đó, đi vào từ phía sau của ngôi nhà. Hai gã đàn ông đương nhiên lao về phía Khổ Liên Tử. Khổ Liên Tử liền rút ra một cái khăn, phẩy một cái đón gió, hai gã liền trợn trừng mắt, rồi nằm lăn ra đất.
Bên trong cũng toàn là bụi bặm, cỏ dại mọc um tùm, không hề có dấu chân. Xuyên Hoa Điệp không cần phải phán đoán nhiều, cứ đi theo dấu chân phía trước, rất nhanh đã tìm được đến trước một gian phòng ngủ.
Cửa chính được khóa chặt, cửa sổ cũng bị đóng dát gỗ chết cứng. Bạc Dã Cảnh Hành nhảy từ trên cổ hắn xuống, đứng bất động. Bẻ khóa mở cửa vốn dĩ là sở trường của Xuyên Hoa Điệp, nên hắn bước tới dùng một sợi dây vàng mảnh giấu trong tóc chọc ngoáy vài cái, khóa cửa được mở ra dễ dàng.
Bạc Dã Cảnh Hành chắp hai tay sau lưng, thong thả chậm rãi bước vào. Đan Vãn Thiền vốn dĩ đang nhìn ra cửa với vẻ mặt đầy phòng bị, giờ phút này nhìn thấy người bước vào là bọn họ, còn tưởng bản thân đang nằm mơ. Qua một lúc lâu sau, nàng ta mới sực tỉnh lao bổ tới, ôm chặt lấy Bạc Dã Cảnh Hành: “Tiểu Cảnh…..”
Bạc Dã Cảnh Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng ta, trong phòng Thủy Quỷ Tiêu đang ngồi bệt dưới đất không hề nhúc nhích – Trên người hắn vẫn đang quấn cái váy lót của Đan Vãn Thiền, cử động một cái là để lộ cặp mông tròn xoe ngay.
“Eo……” Xuyên Hoa Điệp lượn lờ xung quanh hắn mấy vòng liền, y hệt như một chú chó nhìn thấy bánh bao, “đây là kiểu ăn vận mới mẻ gì thế này?!”.
Thủy Quỷ Tiêu tức giận trừng mắt lườm hắn: “Cởi quần áo ra cho ta!”.
Xuyên Hoa Điệp rất nhanh đã nhìn ra được manh mối, nên nào có chịu cởi quần áo ra cho hắn mặc. Hai người tranh cãi ầm ĩ hồi lâu, cuối cùng Khổ Liên Tử nhìn ngứa mắt, bèn cởi áo choàng ngoài ra ném cho hắn. Thủy Quỷ Tiêu mặc vào như hỏa tốc, sau đó mới đứng dậy: “Sư phu, cốc chủ.”
Khổ Liên Tử hừ lạnh: “Còn sợ chưa đủ mất mặt à?!”.
Thủy Quỷ Tiêu không dám nói nhiều, vội vàng đứng nghiêm sang một bên. Tuy Khổ Liên Tử không nói ra miệng, nhưng nhìn thấy vết thương trên bàn tay hắn, vẫn vứt một lọ thuốc nhỏ cho. Thủy Quỷ Tiêu vừa cầm lấy cái bình, thì Đan Vãn Thiền đã bước tới.
Nàng ta giúp hắn gỡ miếng vải băng bó trên tay trái xuống, máu trên miệng vết thương đã đông lại, nên rất khó dính thuốc bột. Đan Vãn Thiền dường như không suy nghĩ gì nhiều, cánh môi hông hơi mở ra, khẽ khàng ngậm miệng vết thương vào.
Đợi khi vết thương được xử lý sạch sẽ rồi, mới mở nắp bình thuốc nhỏ ra, rắc thuốc lên trên, sau đó lại băng lại cẩn thận. Ba người đứng bên cạnh đều là những kẻ có con mắt tinh đời, nên bầu không khí nhất thời trở nên có chút vi diệu.
Thủy Quỷ Tiêu rụt tay lại: “Quay về trước đã, Giang gia nhất định đã sốt ruột lắm rồi.”
Đan Vãn Thiền gật đầu.
Quay về sơn trang, đại bộ phận người trong trang đều đã đi theo Giang Thanh Lưu tới miếu Dược Vương, Giang Ẩn Thiên nhìn thấy Đan Vãn Thiền, sắc mặt lại có vẻ không vui lắm. Cuối cùng vẫn là Chu thị đưa Đan Vãn Thiền về phòng thay quần áo.
Đan Vãn Thiền không có tâm cơ gì, nên thay đồ xong cũng đi ra ngay. Sau đó toàn bộ bầu không khí trong Trầm Bích sơn trang trở nên ngột ngạt – Sắc mặt của Chu thị cũng không có vẻ gì là vui mừng, lúc Đan Vãn Thiền quay về, chỉ mặc có mỗi váy ngoài, sợ rằng khó giữ được trinh tiết rồi.”
Con dâu của Giang gia, không còn trinh bạch như vậy, thì còn ra thể thống gì nữa?!
Khuôn mặt Chu thị không chút thiện cảm, nói chuyện này với Giang Ẩn Thiên, ông ta sa sầm mặt, hồi lâu mới đột nhiên vứt ra một câu lạnh lùng như băng: “Giang gia không thể có thứ con dâu thất tiết đó được.”
Suy cho cùng Chu thị cũng có chút cảm tình với Đan Vãn Thiền, tuy rằng hiểu ý tứ trong lời nói, nhưng rất lâu cũng không thấy có phản ứng gì. Giang Ẩn Thiên quay sang nhìn bà: “Ta nói không đúng sao?”.
Chu thị trầm mặc. Giang Ẩn Thiên lại nói tiếp: “Thanh Lưu trẻ người non dạ, không hiểu đại cục đã đành. Lẽ nào bà cũng hồ đồ như thế? Đi đi, đuổi con bé về lại nhà mẹ đẻ đi.”
Lúc Chu thị bước vào phòng của Đan Vãn Thiền, Đan Vãn Thiền vừa mới tắm gội xong. Chu thị vẫy tay, một bà vú già tay nghề rất khá bưng một bát trà sâm tới: “Uống đi, để ổn định tinh thần.”
Đan Vãn Thiền hành lễ tạ ơn, rồi bưng trà sâm lên từ từ uống cạn. Đột nhiên Chu thị thở dài một hơi nói: “Cháu ngoan, thân già này biết cháu ở Giang gia không vui vẻ gì. Nhưng suốt hơn trai trăm năm nay, trong cái gia tộc này làm gì có ai dám vui vẻ.”
Đan Vãn Thiền không hiểu tại sao bà lại đột nhiên nói vậy, đang định hỏi, thì đột nhiên cảm thấy đầu óc trở nên nặng nề. “Thái nãi nãi……” nàng vươn tay về phía Chu thị, nhưng đột nhiên ngã ngất lên bàn.
Chu thị quay đầu đi hướng khác, lại phất tay. Sau lưng bà, có một người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi bước đến, thuần thục dùng một lá vàng dát mỏng bịt kín mũi miệng của Đan Vãn Thiền lại. Bên ngoài lập tức có người khiêng một cỗ quan tài đi vào. Chu thị đứng ở trước cửa sổ, từ đầu đến cuối tuyệt nhiên không hề quay đầu lại nhìn.
Qua một lúc lâu, người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi ấy cuối cùng lại bước vào lần nữa: “Thái phu nhân, đã xử lý ổn thỏa rồi.”
Chu thị hít vào một hơi thật sâu, bàn tay nhăn nheo của người già quệt vội lệ vương trên khóe mắt, ánh mắt mờ đục: “Mộc Hương, ngươi nói xem Thanh Lưu mãi chưa có con, có phải vì đó là báo ứng của Giang gia chúng ta không?”.
Bà vú già tên Mộc Hương nghe vậy, vội vàng dìu bà bước ra: “Thái phu nhân đừng nghĩ thế, cơ nghiệp trăm năm của Giang gia, vốn dĩ là đóng góp của con cháu. Nếu như trời xanh có mắt, thì sẽ nhìn đến những hy sinh và tâm huyết của cả gia tộc.”
Đêm hôm ấy, lúc Giang Thanh Lưu trở về, chỉ biết được một tin rằng – Đan Vãn Thiền tuẫn tiết tự sát. Bàn tay phải của hắn siết chặt thành nắm, sải bước xông thẳng đến chỗ ở của Giang Ẩn Thiên. Giang Ẩn Thiên đang nghị sự cùng các vị trưởng lão khác, thấy hắn bước vào, cũng chỉ thản nhiên hỏi: “Có việc gì mà hành sự lỗ mãng như vậy hả?”.
Giang Thanh Lưu cố gắng kìm nén: “Rốt cuộc Đan Vãn Thiền đang ở đâu?”.
Sắc mặt Giang Ẩn Thiên hờ hững: “Hạ nhân không nói với cháu sao? Giờ ngọ sau khi trở về nhà, con bé đã tuẫn tiết ở trong phòng. Nữ tử trinh tiết như vậy, mới không hổ là cháu dâu của Giang gia ta.”
Tay phải của Giang Thanh Lưu vung lên, nện một quyền xuống mặt bàn bằng gỗ lim. Cho dù nội lực vẫn chưa được khôi phục, nhưng cũng khiến mạt gỗ bay tung tóe. Giang Ẩn Thiên và hắn nhìn thẳng vào mắt nhau, đây là lần đầu tiên hắn không chịu nhượng bộ dù chỉ là một tấc: “Cháu hỏi người nàng ấy đang ở đâu”
Giang Ẩn Thiên khoát khoát tay, ra hiệu cho các vị trưởng lão khác lui xuống. Đợi cho đến khi tất cả đều đã rời đi rồi, cuối cùng ông ta mới đứng dậy: “Bất luận con bé đang ở đâu, thì cũng đều đã thành một cái xác rồi. Cháu định sẽ thế nào? Giết ta và thái nãi nãi của cháu, báo thù cho con bé?”.
Giang Thanh Lưu đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy lồng ngực như đã bị đông cứng, luồng không khí hắn hít vào như ngàn mũi kim, từng mũi từng mũi đâm vào trái tim hắn. Giang Ẩn Thiên vỗ vỗ vai hắn: “Nam tử hán đại trượng phu, sợ gì không lấy được vợ? Rồi cuối cùng sẽ có một ngày cháu trưởng thành, ta và thái nãi nãi của cháu không còn sống được bao lâu nữa, anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường, cháu như thế này, sao có thể gánh vác được cả gia tộc.”
(Anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường: ý chỉ những người đàn ông bi lụy, quá coi trọng tình cảm mà đánh mất hết ý chí, bản lĩnh, tham vọng của bản thân.)